Công ty Thần Vương ta không thiếu pháp bảo! Nếu vẫn không đủ, từ ngân hàng mượn dùng số pháp bảo đang được thế chấp, ta hi vọng, không lâu sau, công ty Thần Vương sẽ đản sinh thật nhiều Nguyên Anh Cảnh!
Vương Khả đưa ra danh sách.
Tiếp đó, Vương Khả lại cầm một chiếc vòng tay trữ vật đưa cho tiểu biểu tỷ, bên trong chất đầy Ma Long Nguyên.
- Một trăm tám mươi viên tiểu Ma Long Nguyên?
Trương Chính Đạo tròn mắt cả kinh.
- Một viên trị giá một trăm vạn cân linh thạch, đây chính là giá trị một ức tám ngàn vạn cân linh thạch, Vương Khả, ngươi rốt cục đã vét được bao nhiêu!
Trương Thần Hư cũng tròn mắt há hốc mồm.
Một ức tám vạn, bút lớn vung lên liền vẩy sạch đi ra? Khó trách tỷ tỷ nói công ty Thần Vương có tiền! Vương Khả còn ngày ngày khóc than, ngày ngày kêu không vét tiền, thế này mà không phải là tiền?
- Một ức tám ngàn vạn? Vương Khả, chuyến đi Liên Hoa Huyết Quật lần này, ta cũng nên được phân một chén canh!
Trương Chính Đạo kích động kêu lên.
Trương Chính Đạo điên cuồng lao đến, dọa cho tiểu biểu tỷ không ngừng giật lui.
- Đừng để ý đến hắn, ngươi đi đi!
Vương Khả phất phất tay.
- Vâng!
Tiểu biểu tỷ cung kính lui ra ngoài.
- Vương Khả, lần này ngươi vét nhiều tiền như vậy, ta cũng có phần!
Trương Chính Đạo vội vàng nói.
- Vét tiền? Làm gì vét tiền, chỉ là một ít viên thuốc nhỏ, đã chia cho mọi người ăn hết rồi! Chuyến đi Liên Hoa Huyết Quật lần này căn bản không kiếm tiền! Còn bồi đống lớn công đức! Lần này ta thiệt to!
Vương Khả giải thích nói.
Trương Chính Đạo:
-... !
Trương Thần Hư:
-... !
Vương Khả, mẹ nó, ngươi dày mặt vừa thôi.
Kim Ô Tông! Bên ngoài Kim Ô Điện, Hạc Vương nằm rạp trên đất, tựa hồ đang run rẩy.
Trong Kim Ô Điện, Hoàng Hữu Tiên sắc mặt trắng bệch khoanh chân ngồi chữa thương, thân thể gầy xọp đi, một con quạ đen ở bên không ngừng nôn nóng vỗ cánh, như là đang chờ đợi Hoàng Hữu Tiên.
Cuối cùng, Hoàng Hữu Tiên điều tức một hơi, chậm rãi mở mắt ra.
- Hoàng Hữu Tiên, không phải chỉ là tự bạo nguyên thần thôi sao? Điền sư huynh đã cho ngươi ăn Bổ Thần Đan, sao ngươi còn cần hồi phục lâu vậy?
Quạ đen tức giận kêu nói.
Hoàng Hữu Tiên trừng mắt nhìn quạ đen:
- Ngươi không đạt tới Nguyên Thần Cảnh, ngươi căn bản không hiểu!
- Bản thể của ta bị Vương Khả giam giữ, ngươi không biết, đoạn thời gian qua, Trương Chính Đạo ngày ngày thẩm vấn ta, ghế hùm, nước ớt nóng, quá đáng hơn là, dùng cả kìm bấm móng tay để bóp chỗ kín của ta, hắn … hắn, các ngươi không biết đâu... !
Quạ đen gào lên bi phẫn.
- Hiện tại Bạch trưởng lão thế nào rồi?
Hắc trưởng lão ở bên lo lắng nói.
- Bạch trưởng lão? Hắn làm sao chịu được Trương Chính Đạo dày vò, đã khai hết sạch không chừa thứ gì, tiểu kim khố Bạch trưởng lão cất kỹ đều bị Trương Chính Đạo móc ra! Ta còn thấy Vương Khả và Trương Chính Đạo cười hí hửng lúc chia của, ta liền, ta liền... !
Ô nha bi phẫn gào lên.
- Im mồm, Điền sư huynh còn ở đây!
Hoàng Hữu Tiên trừng mắt nói.
Hắc trưởng lão, quạ đen, Hoàng Hữu Tiên đều nhìn về phía tên nam tử nho nhã cách đó không xa.
Nam tử khoác một thân kim bào, nét mặt tuấn lãng nho nhã, mi tâm có nốt ruồi màu vàng, nhìn qua cực kỳ thần bí. Trong tay nam tử cầm lấy một đôi đũa, khẽ gắp bàn thức ăn tinh xảo trước mặt!
- Điền sư huynh!
Hoàng Hữu Tiên cung kính thi lễ.
- Lưỡi hạc này hơi già, lần sau nhắc đầu bếp đừng đun lửa quá lớn thế này nữa!
Nam tử nho nhã đặt đũa xuống, nhẹ giọng nói.
Ngoài điện, Hạc Vương không khỏi run rẩy.
- Lần sau? Chỉ sợ bọn Hạc Vương không dám có lần sau! Lần này cắt bỏ lưỡi của nguyên một đám tiên hạc để làm bàn thức ăn này cho sư huynh, bọn hắn còn đang sống trong sợ hãi!
Hắc trưởng lão ánh mắt phức tạp nói.
- Lúc tỷ đệ Trương thị dẫn theo một nửa đệ tử Kim Ô Tông thoát ly Kim Ô Tông, đám súc sinh này ở bên đứng nhìn? Hơn nữa còn có thái độ ái muội mơ hồ với phía Trương Thần Hư, ài, Hạc Vương, ngươi muốn lấy lòng tỷ đệ Trương thị hả?
Nam tử nho nhã nhìn ra ngoài điện.
Ô ô ô!
Hạc Vương ngoài điện không ngừng run rẩy.
- Không sao cả, so với lưỡi hạc, ta cảm thấy vị tim hạc sẽ càng con! Chỉ là, đầu bếp đừng nấu chín quá!
Nam tử nho nhã dùng khăn ăn lau đi khóe miệng, bình tĩnh nói.
- Chủ nhân, thuộc hạ biết sai rồi!
Đầu lưỡi Hạc Vương gãy mất một đoạn, nói chuyện không phải rất linh hoạt..
Nam tử nho nhã đặt xuống khăn ăn, không để ý tới ngoài điện nữa mà quay đầu nhìn sang quạ đen.
- Ô Hữu Đạo?
- Sư đệ vô năng! Làm hỏng hết thảy, thậm chí ngay cả bản thể đều bị nhốt, cầu sư huynh cứu ta!
Quạ đen lập tức khom người nói.
Nam tử nho nhã bưng chén rượu đặt ở bên cạnh lên, khe khẽ nhấp một ngụm, thần sắc bình tĩnh nói:
- Ô Hữu Đạo? Ngươi đúng là rất vô năng, năm đó tuyển ngươi nhập ma, chính là nhìn trúng ngươi nhạy bén, ai ngờ, mấy năm nay ngươi lại ngu xuẩn đến vậy, toàn bộ tâm tư đều đặt hết vào nguyên thần Như Lai Phật tổ, lại lơ là tự thân! Ngu xuẩn! Ngu xuẩn! Một tay bài tốt, bị ngươi đánh nát hết cả!
- Sư đệ vô năng!
Quạ đen cười khổ nói.
- Ngươi quả thực vô năng, nhưng nếu ngươi đạt tới Nguyên Thần Cảnh, chuyện lần này có xảy ra không? Đồ của người khác, cuối cùng vẫn là đồ của người khác, chỉ có chính mình mới có thể làm chủ chính mình! Ngươi đừng mong ta cứu ngươi, ngồi lại phản tỉnh đi! Như thế đối với ngươi cũng có ích!
Nam tử nho nhã hờ hững nói.
Sắc mặt quạ đen rất là khó coi, không đi cứu bản thể ta? Thế, thế phải làm sao bây giờ? Chỉ là, hiện thời quạ đen không dám lên tiếng phản bác.
- Điền sư huynh, cái chết của Điền Chân, ta cũng không ngờ tới, ta... !
Hoàng Hữu Tiên hổ thẹn nói.
- Không sao cả!
Nam tử nho nhã bình tĩnh nói.
- Nhưng mà, Điền Chân chính là …. của ngài... ?
Hoàng Hữu Tiên lo lắng nói.
- Con riêng ấy hả? Không, hắn không phải con riêng của ta!
Nam tử nho nhã thản nhiên đáp.
- Hả?
Hoàng Hữu Tiên thất kinh.
- Hoàng Hữu Tiên, ngươi là do ta một tay mang đi ra, ta đặt kỳ vọng rất cao lên người ngươi! Bình thường dặn ngươi sử dụng đầu óc nhiều chút, thế mà ngươi vẫn không lọt tai?