Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 877 - Chương 877: Địa Lao Không Thoát Ra Được

Chương 877: Địa lao không thoát ra được

- Quá tốt, Cung Vi trọng thương chưa tỉnh, ta hoàn toàn có thể thần không biết quỷ không hay mang đi!

Mạc Tam Sơn ôm theo mong đợi tiến thẳng vào sâu trong cao ốc Thần Vương.

Địa đạo dưới cao ốc Thần Vương nối thông bốn phương tám hướng, khiến Mạc Tam Sơn phải rất khó khăn mới tìm được đường đi.

….

Bên trong cao ốc Thần Vương.

Vương Khả, Trương Chính Đạo nhanh chóng ngồi thang máy đến thẳng mật thất dưới lòng đất.

Địa đạo dưới này có kết cấu vô cùng xảo diệu, dù là Vương Khả, Trương Chính Đạo cũng phải đổi ba lần thang máy mới xuống được mật thất.

Mật thất dưới lòng đất này lớn vô cùng, tựa như một căn phòng cực rộng, lúc này lại đang đèn đuốc sáng trưng. Nguyên một đám đệ tử Vương gia khoái tốc bận rộn.

- Đến lúc nào rồi, còn thu thập gì nữa? Đi mau, đi mau!

Vương Khả thúc giục.

- Gia chủ, Cung Vi này phải làm sao?

Tiểu biểu tỷ tiến đến hỏi.

- Nói nhảm, không phải đã dặn các ngươi rồi sao, vừa gặp nguy hiểm, lập tức đưa đến Thiên Lang Tông, địa đạo đào để làm cảnh chắc! Nhanh lên, đưa đến cửa sơn môn Thiên Lang Tông, hiện tại canh cổng Thiên Lang Tông sớm đã đổi thành người của chúng ta, nhanh đưa tông chủ về Thiên Lang Điện!

Vương Khả thúc giục nói.

- Vâng!

Tiểu biểu tỷ lập tức đi đẩy giường bệnh.

- Đừng có đẩy, địa đạo quá chật, còn phải rẽ ngang rẽ dọc, đẩy đi không tiện, tiểu biểu tỷ, ngươi ôm theo tông chủ! Hộ sĩ cũng đi cùng, những người khác, có thể tán liền tán, nhanh chút! Men theo địa đạo khác mà đi, đừng cầm theo đồ đạc gì cả, nhanh lên!

Vương Khả quát nói.

- Vâng!

Đám đệ tử Vương gia lập tức ứng tiếng.

Chẳng mấy chốc, người trong đại sảnh mật thất đã không còn một ai.

Vương Khả, Trương Chính Đạo cũng hộ tống tiểu biểu tỷ và mấy tên đệ tử Vương gia, men theo một lối địa đạo đi thẳng đến cửa sơn môn Thiên Lang Tông.

Két!

Chúng nhân ở đây vừa rời đi không lâu. Một chiếc thang máy cách đó không xa bỗng chợt từ từ đi lên. Bên trong lộ ra hai đôi tròng mắt, chính là Bạch trưởng lão và Ô Hữu Đạo mới vừa bò lên từ địa lao bên dưới.

- Hả, người đâu?

Bạch trưởng lão kinh ngạc nói.

Đại sảnh mật thất này, sao lại không có người?

- Ngươi xác định, nơi này trước đó có người?

Ô Hữu Đạo khó mà tin tưởng nói.

- Đương nhiên, vừa nãy nơi này còn nghe được tiếng bước chân hỗn tạp, còn cả tiếng chuông cảnh báo, ngươi có nghe không? Vẫn đang vang, ta không lừa ngươi!

Bạch trưởng lão nói.

- Thế người đâu?

Ô Hữu Đạo trừng mắt nói.

- Sao ta biết được, bốn phía đại sảnh mật thất này có cả đống thông đạo, chắc bọn họ đã men theo thông đạo rời đi? !

Bạch trưởng lão nhíu mày nói.

- Vậy giờ chúng ta phải làm sao? Đi lối nào?

Ô Hữu Đạo hỏi.

- Ta, ta cũng không biết!

Bạch trưởng lão biểu tình cổ quái nói.

- Sao ngươi có thể không biết được? Chẳng phải ngươi có thần thức?

Ô Hữu Đạo trừng mắt nói.

- Ta đúng là có thần thức, nhưng then chốt là, thông đạo nơi này quẹo ngoặt lung tung, thần thức ta thăm dò rất tốn sức. Hơn nữa đây là dưới lòng đất, có vô số tầng ngăn cách, ta có thể làm được gì? Hướng lên cũng không thấy được rõ ràng, trên đỉnh đầu cũng có tầng đất cực dày, ta chỉ thấy mơ mơ hồ hồ, căn bản không cách nào rõ ràng bên ngoài có cái gì!

Bạch trưởng lão nhíu mày nói.

Sắc mặt Ô Hữu Đạo không khỏi khó coi:

- Rốt cục đám thuộc hạ Vương Khả này đang làm cái gì?

- Ta cũng không biết, hay là, chúng ta tùy tiện tìm một thông đạo thử xem?

Bạch trưởng lão nói.

- Thử cái rắm, ngươi có biết gì về tình hình nơi này đâu? Lỡ vạn nhất gặp phải đám người Trương Ly Nhi, Cung Vi, Sắc Dục Thiên, thế chẳng phải chúng ta tự chui đầu vào lưới?

Ô Hữu Đạo trừng mắt nói.

- Ách!

- Cơ hội chỉ có một lần, không thể sai lầm, chúng ta đi lên, bên kia chẳng phải cũng có thang máy? Chỉ cần thoát ra được bên ngoài, không còn tầng đất ngăn cách thần thức, ngươi liền có thể tìm ra phương hướng, chí ít phương pháp này có tỷ lệ thành công tương đối lớn!

Ô Hữu Đạo trầm giọng nói.

- Được rồi, nghe ngươi, chúng ta đi!

Bạch trưởng lão thúc giục.

- Không, không thể cứ đi vậy được, mặc dù tỷ lệ thành công tương đối lớn, nhưng vẫn có khả năng gặp phải bọn họ, tuy chúng ta đã hủy dung, nhưng vậy còn chưa đủ!

Ô Hữu Đạo trầm giọng nói.

- Còn phải ngụy trang thế nào nữa?

Bạch trưởng lão khó hiểu nói.

- Bên kia, bên kia có đồng phục, mấy ngày nay đưa cơm cho chúng ta, bọn họ ăn mặc thế nào chắc ngươi cũng thấy được, áo choàng trắng, đeo khẩu trang, đội mũ trắng! Mặc dù không biết vì sao bọn họ lại ăn mặc như thế, nhưng mà, làm vậy chẳng phải càng tốt?

Ô Hữu Đạo nói.

- Được!

Bạch trưởng lão gật đầu tán đồng.

Hai người lập tức đi đến trong góc, tìm hai bộ đồng phục hộ sĩ tương đối rộng rãi, đội mũ, đeo khẩu trang vào. Dù là vậy, khoác lên thân hai người cũng cực kỳ bó sát.

- Được rồi, cứ thế đi, người khác không nhận ra chúng ta đâu, đám người Trương Ly Nhi, Cung Vi, Sắc Dục Thiên cũng không khả năng dùng thần thức đi tra thuộc hạ Vương Khả làm gì, dù có tra, hai chúng ta đều đã hủy dung, còn sợ gì nữa?

Ô Hữu Đạo tự tin nói.

- Không sai! Ô sư thúc, còn là ngươi suy nghĩ chu toàn!

Bạch trưởng lão bội phục nói.

- Đương nhiên, không cân nhắc chu đáo để chết à! Đi thôi!

Ô Hữu Đạo hài lòng nói.

Hai người đang định bước đến thang máy.

Két két!

Lại thấy, thang máy bên kia khẽ động, như là có ai đó đang ngồi thang máy đi xuống.

- Có người đến?

Bạch trưởng lão biến sắc.

Ô Hữu Đạo cũng buồn bực:

- Mẹ nó, sao cứ đến lúc then chốt là lại có người?

- Ô sư thúc, chúng ta giả bộ tự nhiên đi qua?

Bạch trưởng lão hỏi.

- Muốn giả bộ tự nhiên đi qua, điều kiện tiên quyết phải là chúng ta lẫn vào trong đám đông, lợi dụng người khác để yểm hộ, nhưng giờ ở đây chỉ có hai chúng ta, người trên thang máy đi xuống lập tức biết được nơi đây không người, nhìn thấy hai chúng ta tất sẽ hỏi dò, đến lúc đó phải làm sao?

Ô Hữu Đạo sắc mặt khó coi nói.

Bạch trưởng lão không khỏi nôn nóng, có chút lo lắng nói:

- Hay là, trực tiếp động thủ?

- Động thủ? Một khi động thủ, động tĩnh sẽ lớn lắm, chúng ta còn chạy thoát được không?

Bình Luận (0)
Comment