Tròng mắt Vương Khả sáng rực tinh quang, lẩm nhẩm nói.
- Vương Khả, ngươi không thể thế được, vừa rồi nếu không nhờ ta, ngươi đừng hòng lấy được Định Hải Châu!
Trương Chính Đạo kêu lên.
- Ngươi là quản lý của công ty Thần Vương, giúp lão bản xử lý sự vụ là trách nhiệm chính đáng, không phải mỗi tháng ngươi đều cầm tiền lương rồi ư? Hơn nữa, Định Hải Châu chỉ có một viên, không chia được!
Vương Khả thu tay giấu đi Định Hải Châu.
Trương Chính Đạo:
-... !
- Vậy còn hai người này, đồ đạc trên người bọn hắn, ta cũng muốn phân một nửa!
Trương Chính Đạo vội vàng nói.
- Cũng được, ta thu hồi Thần Vương Ấn, ngươi phong ấn tu vi bọn hắn!
Vương Khả nói.
- Được!
Tròng mắt Trương Chính Đạo lại sáng lên.
Oanh!
Thần Vương Ấn bị Vương Khả thu hồi, Trương Chính Đạo lập tức nhào tới.
Lúc này, Bạch trưởng lão sớm đã thổ huyết trọng thương, sao còn biết phản kháng? Nháy mắt liền bị Trương Chính Đạo phong ấn.
- Ồ, người trong chăn này, trong cơ thể có phong ấn! Ai ui? Các ngươi giấu tiền ở đâu? Vòng tay trữ vật đâu?
Trương Chính Đạo không ngừng sờ soạng tìm kiếm.
- Đừng sờ lung tung!
Ô Hữu Đạo biến sắc cả kinh kêu lên.
- Không tiền? Không lý nào, tốt xấu gì cũng là Nguyên Anh Cảnh, trên người sao lại chẳng có gì thế này?
Trương Chính Đạo cả giận nói.
Mẹ nó, ta còn chờ chia tiền, thế mà đến cả một mảnh vụn linh thạch đều không có? Đùa nhau đấy à?
- Hả? Vóc dáng hai người này nhìn có vẻ giông giống Ô Hữu Đạo và Bạch trưởng lão?
Vương Khả ở bên chợt nhíu mày nói.
- Cái gì?
Nét mặt Trương Chính Đạo bỗng cứng lại.
Lập tức, Trương Chính Đạo xốc lên quần áo hai người, chỉ thấy trên thân hai người đúng là còn lưu lại vết tích hắn từng thẩm vấn không lâu trước đây.
- Ô Hữu Đạo? Bạch trưởng lão? Là hai các ngươi? Tại sao là hai người các ngươi? Hai người các ngươi không phải đang làm chuyện nhục nhã kia ư? Sao lại chạy ra ngoài?
Trương Chính Đạo cả kinh kêu lên.
- Hai chúng ta? Phốc! Ngươi mới làm chuyện nhục nhã!
Ô Hữu Đạo bi phẫn nói.
- Hai người các ngươi có bệnh à, không có tiền thì thôi, còn giả mạo người có tiền làm gì? Hại ta uổng công vui vẻ một trận, các ngươi náo cái gì đấy!
Trương Chính Đạo rống mắng.
Ô Hữu Đạo:
-... !
Bạch trưởng lão:
-... !
Ai giả mạo có tiền? Là chính ngươi đoán mò, liên quan mẹ gì đến ta!
- Chậc, mặt mũi ngươi sao thế, ai ui, hủy dung à? Đừng nói với ta là chính các ngươi làm đấy nhé!
Vương Khả trừng mắt nhìn hai người.
Bạch trưởng lão:
-... !
Ô Hữu Đạo:
-... !
- Nhìn xem, thấy không, đây mới là chuyên nghiệp, vì vượt ngục, mặt cũng không cần, Trương Chính Đạo, ngươi phải nhìn đây mà học, mỗi lần bôi chút thuốc dị ứng lên mặt, ngươi cứ một mực không chịu, nhìn người ta đi!
Vương Khả lập tức mượn cơ hội giáo huấn Trương Chính Đạo.
Bạch trưởng lão:
-... !
Ô Hữu Đạo:
-...... !
Ngươi đang khen ngợi chúng ta? Mẹ nó, hủy dung còn tán dương?
- Sao bọn họ vượt ngục? Không phải đang bị phong ấn ư? Còn nữa, không phải ngươi thường xuyên tra hỏi sao? Nói bọn họ căn bản chạy không thoát, thế đây là chuyện gì?
Vương Khả nhíu mày nói.
- Ta cũng không biết!
Trương Chính Đạo buồn bực nói.
- Chẳng lẽ trên người bọn họ còn có pháp bảo giải trừ phong ấn nào đó mà ngươi một mực không tra hỏi ra được?
Vương Khả trừng nhìn Trương Chính Đạo.
- Không thể nào! Ta tra qua ba tầng trong ba tầng ngoài rồi mà!
Trương Chính Đạo buồn bực nói.
- Vậy sao lại thế này? Làm sao hai người này đột nhiên mở ra được phong ấn? Còn không đầu không đuôi đánh nhau với người áo đen kia, bọn hắn hoàn toàn không để địa lao của chúng ta vào trong mắt a!
Vương Khả giận nói.
Bạch trưởng lão:
-... !
Ô Hữu Đạo:
-... !
Mẹ kiếp, ngươi tưởng chúng ta muốn đánh nhau ở chỗ này lắm chắc?
- Thế giờ phải làm sao? Giải về nhốt lại?
Trương Chính Đạo hỏi.
- Nhốt cái con khỉ, bọn họ có trốn một lần từ trong địa lao thì cũng có thể trốn lần hai!
Vương Khả nhíu mày nói.
- Thế giờ xử lý sao đây?
Trương Chính Đạo trầm giọng hỏi.
- Trương Ly Nhi chính đang kéo lấy Hoàng Hữu Tiên ngoài kia, ngươi nghĩ cách lấp miệng hai người này, dẫn bọn hắn theo ta đi ra. Đến lúc đó vạn nhất ta không dụ được Hoàng Hữu Tiên, ngươi dùng hai người này uy hiếp Hoàng Hữu Tiên!
Vương Khả trịnh trọng nói.
- Được rồi!
Trương Chính Đạo gật gật đầu.
Hai người cứ thế áp giải Ô Hữu Đạo, Bạch trưởng lão đi đến thang máy. Thang máy đã hỏng, nhưng lấy thực lực hai người, đi lên không phải là điều gì quá khó khăn.
Trong rừng cây bên ngoài sơn môn Thiên Lang Tông.
Hô!
Mạc Tam Sơn một thân áo đen chui vào trong rừng.
- Điện chủ, ngươi sao thế?
Một tên đệ tử Tây Lang Điện lập tức tiến lại.
- A, mũi ta! Mũi của ta!
Mạc Tam Sơn không ngừng xoa sống mũi.
Đồng thời, pháp lực, đan dược khoái tốc điều động trị liệu trong lỗ mũi.
Đám đệ tử Tây Lang Điện trừng mắt nhìn sống mũi đứt gãy của Mạc Tam Sơn. Cái này, cái này … rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Qua một lúc lâu, Mạc Tam Sơn mới xử lý sơ qua sống mũi, dùng pháp thuật chỉnh hình lại như cũ, chỉ là, lúc này mũi vẫn cứ đỏ tấy như trái cà chua chín.
- Tê! Đau quá, rát quá, mũi ta chẳng có cảm giác gì cả! Hỗn đản!
Mạc Tam Sơn nghiến răng nghiến lợi nói.
- Điện chủ, mũi ngươi chảy máu!
Một tên thuộc hạ nói.
Nét mặt Mạc Tam Sơn cứng đờ, lập tức lại một phen xử lý chỉnh sửa.
- Điện chủ, ngươi nói ngươi tìm được tông chủ và Vương Khả, vừa rồi ngươi đi vào có gặp được bọn họ không?
Một tên thuộc hạ hỏi.
Mặt Mạc Tam Sơn đen lại như đáy nồi. Gặp được Vương Khả. Đáng tiếc, chẳng những không mang ra Cung Vi, còn ném mất Định Hải Châu.
Mẹ nó, Định Hải Châu của ta bị Vương Khả đoạt mất?
- Vương Khả? Vương Khả!
Mạc Tam Sơn tức đến độ toàn thân run lên.
- Điện chủ, mũi ngươi lại chảy máu!
Một tên thuộc hạ nói.
Lập tức, Mạc Tam Sơn lại được một phen luống cuống tay chân.
Tức thì tức, song Mạc Tam Sơn vẫn không tuyệt vọng, bởi vì biết Định Hải Châu ở trong tay Vương Khả, tiếp sau chỉ cần tìm cơ hội bắt lại Vương Khả là được.
- Ta lại đi vào lần nữa!
Mạc Tam Sơn hít sâu một hơi nói.
Vừa rồi nhìn lầm, gặp phải hai đứa thần kinh giả mạo nhân viên của Vương Khả và Cung Vi, lần này nhất định phải dùng thần thức nhìn cho thật chuẩn!