Hồng Long dữ tợn như thể muốn nuốt chửng Chu Hồng Y vậy. Đột nhiên, cánh mũi Hồng Long chợt động.
Khịt khịt!
Hồng Long khịt khịt mũi, sau đó tròng mắt bất ngờ co rụt lại, nhìn chằm chằm Chu Hồng Y.
- Thái m Ma Giáo, Chu Hồng Y! Nguyện giúp Long Hoàng thoát khốn!
Chu Hồng Y cung kính thi lễ.
Hồng Long xoay quanh Chu Hồng Y một vòng, lại ngẩng đầu nhìn nguyên thần Trương Thiên Sư trên đầu, trong mắt hiện ra vẻ giãy dụa, chỉ là, bị nhốt hơn hai trăm năm, lúc này nó sớm đã chịu hết nổi, Hồng Long tuy không rõ ràng tình hình phong ấn bên ngoài, nhưng trên người Chu Hồng Y có khí tức Long Huyết của Thánh Chủ, điều này khiến trong lòng Hồng Long bất giác sản sinh một tia tín nhiệm.
Hồng Long xoay một lúc lâu, đột nhiên trong mắt hiện ra vẻ quyết tuyệt.
Ang!
Oanh!
Nháy mắt, Hồng Long hóa thành một đạo hồng quang chui vào trong miệng Chu Hồng Y.
Chỉ thấy, Hồng Long nhập thể, lập tức bộc phát ra ánh lửa ngập trời, cùng lúc, quanh thân Chu Hồng Y toát ra vô số hỏa diễm, cả người tựa như bàn ủi đối nóng, cấp tốc chuyển sang màu đỏ ửng sáng chói.
Đau đớn, thống khổ đến từ sâu trong linh hồn khiến Chu Hồng Y cảm thấy cả người như sắp bị đốt thành tro bụi. Mình sắp phải chết?
- Thanh nhi, a a a!
Chu Hồng Y như thể muốn hô ra tiếng tuyệt vọng và không cam tâm chôn sâu trong đáy lòng.
- Thanh nhi, a a a!
Tiếng hét thảm truyền đến khiến Nhiếp Thanh Thanh đang dẫn theo Vương Khả đi tới không khỏi kinh hoảng.
- Là Chu Hồng Y kêu thảm? Không!
Nhiếp Thanh Thanh kinh hoảng lảo đảo.
Vương Khả vội kéo lại Nhiếp Thanh Thanh!
- Làm gì? Ngươi không nghe thấy à?
Nhiếp Thanh Thanh trừng mắt nói.
- Không phải, ta biết giờ ngươi đang lo lắng an nguy của Chu Hồng Y. Nhưng mà, đám người áo đen kia đến cả Long Cốt đều không làm gì được, thực lực hẳn phải rất mạnh. Giờ ngươi muốn cứu Chu Hồng Y, hay là muốn cùng tuẫn táng với hắn?
Vương Khả trừng mắt mắng nói.
Bị Vương Khả mắng, Nhiếp Thanh Thanh mới cưỡng bách bản thân tỉnh táo lại.
- Lại đây, vừa rồi ta lột ra áo bào đen của hai hòa thượng canh giữ ngươi. Mặc dù cùng là áo bào đen, nhưng áo bào đen cũng chia kiểu chia dạng, chúng ta có đồ theo kiểu dạng bọn họ, mặc nó lẻn vào sẽ không bị phát hiện!
Vương Khả lập tức lấy ra hai bộ quần áo.
Nhiếp Thanh Thanh kinh ngạc nhìn Vương Khả, lúc trước chỉ thấy Vương Khả tham tài vét sạch đồ trên thân hai thân hòa thượng đã ngất đi, giờ nhìn lại mới phát hiện Vương Khả suy tính chu đáo.
- Được!
Nhiếp Thanh Thanh lập tức gật đầu tiếp lấy.
Hai người khoác lên áo bào đen, từ từ tiến về hướng sơn động.
Nơi cửa sơn động có người canh chừng, giơ tay muốn chặn lại tra hỏi.
Bước chân Nhiếp Thanh Thanh thoáng ngừng lại, nhíu mày, dù đang mặc áo bào đen cùng dạng với bọn họ nhưng vẫn là bị chặn lại vặn hỏi? Bị hỏi thế này, chẳng phải sẽ lộ tẩy?
Ba!
Vương Khả lại giơ tay đập lên tay tên chặn đường vặn hỏi kia, đẩy hắn sang một bên.
Tên áo đen canh cửa sửng sốt, chuyện gì vậy?
Vương Khả lại không chạy, cũng không để ý đối phương, mà quay sang nhìn Nhiếp Thanh Thanh, trầm giọng nói:
- Nhanh lên, nói nhảm với hai đứa canh cửa này làm gì? Chu Hồng Y kêu thảm, ngươi không nghe thấy? Sắp không kịp nữa rồi, đồ sư tôn muốn nhất định phải cấp tốc đưa qua, bằng không lỡ có sai sót gì, ai gánh trách nhiệm? Muốn tìm chết à! Đi nhanh lên!
Vương Khả không nhiều lời với hai tên canh cửa, cứ thế lôi kéo Nhiếp Thanh Thanh xông thẳng vào bên trong.
Hai tên áo đen canh cửa ngây người thoáng chốc, còn định đưa tay ngăn đường, nhưng mà, Vương Khả và Nhiếp Thanh Thanh sớm đã vọt qua, giờ phải làm sao?
Đuổi theo? Vạn nhất dây dưa đại sự của trụ trì thì đi đứt.
- Được rồi, hẳn là người của chúng ta!
Một tên áo đen trong đó nói.
Tên áo đen còn lại hít thở sâu một hơi, sau đó gật gật đầu, không nói gì thêm. Cả hai cứ thế giả bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tiếp tục canh cửa.
Hai người Vương Khả vừa vào sơn động, liền thấy được một đám đông áo đen chính đang vây quanh địa huyệt bên cạnh tế đàn.
- A!
Tiếng kêu thống khổ của Chu Hồng Y vẫn đang truyền ra từ trong địa huyệt.
Lúc này Nhiếp Thanh Thanh cũng đã bình tĩnh lại, muốn bước lại gần xem xem.
Vương Khả thấy Nhiếp Thanh Thanh gấp gáp như vậy, lập tức liền tách ra.
Lúc này, tất cả đám áo đen đều đặt hết chú ý xuống dưới huyệt, tự nhiên không ai để ý tới hai thân ảnh áo đen đột nhiên xuất hiện ở đây.
Chỉ thấy, bên trong địa huyệt, quanh thân Chu Hồng Y cuộn trào hỏa diễm, cả người đỏ ửng như bàn ủi nóng rực, khiến người nhìn mà lạnh cả tim gan.
Ang!
Hồng Long trong cơ thể Chu Hồng Y không ngừng gào thét, ẩn ẩn hiện ra hư ảnh một con Hồng Long đang bao phủ quanh Chu Hồng Y.
- Chu Hồng Y, dung hợp với nó đi!
Trụ trì trầm giọng quát.
- Không được, Hồng Long này không phải dung hợp với ta, nó đang cố đoạt xá thân thể ta, nó muốn luyện hóa thân thể ta. Hơn nữa, nó đang giam cầm thân thể ta, ta không cách nào di động được, a!
Chu Hồng Y thống khổ gào thét.
- Hắn muốn luyện hóa đoạt xá ngươi?
Trụ trì trầm giọng nói.
Chu Hồng Y sắc mặt khó coi gật gật đầu, dù mình tính là trung thành với Ma giáo, nhưng cũng không nhất thiết phải tuẫn táng vì Ma giáo! Nếu là vì Nhiếp Thanh Thanh, mình có thể không để ý sinh tử, nhưng mà, nếu vì Long Hoàng, hắn không làm được!
- Sư tôn, đau quá, cứ tiếp tục thế này, thân thể ta sẽ bị hủy mất, ta phải thử hàng phục nó xem sao!
Chu Hồng Y thần tình dữ tợn, gằn giọng nói.
- Hàng phục? Đùa, Hồng Long này dù đã rất suy yếu, nhưng ngươi không có tu vi Nguyên Thần Cảnh, ngươi lấy cái gì ra để hàng phục nó?
Trụ trì lạnh lùng nói.
- Đau quá, ta không cách nào di động, sư tôn, ngươi đừng quản, ta phải thử xem! A!
Chu Hồng Y thống khổ kêu lên.
- Hai ngươi đi xuống, kéo Chu Hồng Y lên?
Trụ trì kêu nói.
- Vâng!
Lập tức, hai tên áo đen nhảy xuống, nhưng mà, vừa áp sát lại gần Chu Hồng Y, Hồng Long trong cơ thể Chu Hồng Y lập tức bài xích, một luồng hỏa diễm khủng bố bùng lên đốt cháy hai người.
A!
Hai người kêu thảm một tiếng, song vẫn cố dùng một đoạn xiềng xích quấn lấy Chu Hồng Y, sau đó mới nhảy ra hang động.