Nhiếp Thanh Thanh ở bên ngoài gọi vào.
- Còn không mau phá trận!
Trụ trì quát.
- Vâng!
Đám áo đen lại đánh tới.
- Ta xem ai dám tới gần!
Nhiếp Thanh Thanh quát.
Oanh!
Lập tức, bên ngoài bùng lên đại chiến.
Bên trong, Chu Hồng Y ngồi xếp bằng, thần sắc tràn đầy thống khổ, vừa phải độ kiếp, lại vừa phải hàng phục nguyên thần Long Hoàng trong cơ thể, tự nhiên không động đậy gì được.
Trụ trì và Long Cốt hành động cực kỳ gian nan, điên cuồng giãy dụa, nhưng Vương Khả ở bên lại không ngừng dùng Tù Thần Thương đâm chọc hai người, khiến cả hai tức đến nổ phổi.
- Tên lừa trọc, ngươi bày ra Tứ Định Hải Khốn Thần Trận này làm gì, ngươi có điên không? Tự dưng mua dây buộc mình!
Long Cốt rống mắng.
- Đánh rắm, còn không phải bị ngươi lừa gạt vào đây, ta mà không tiến vào, đâu đến nỗi thụ động như bây giờ!
Trụ trì quát.
Ang!
Đỉnh đầu vọng đến tiếng rít, đợt lôi long thiên kiếp thứ hai trút thẳng xuống, lần này lôi long lớn hơn trước gấp mười, đi qua đâu, nơi đó cuộn trào lôi bạo, khí tức khủng bố khiến ai nấy đều không khỏi kinh hãi tuyệt vọng.
- Uy lực gấp mười? Hỏng bét, nhanh, nhanh thả chúng ta đi ra!
Long Cốt quát.
- Vương Khả, ngươi muốn giữ chúng ta lại đến lúc nào, nhanh giải trừ Tứ Định Hải Khốn Thần Trận, thiên kiếp lôi long trút xuống, chúng ta mà không đi thì đều sẽ bị trọng thương!
Trụ trì cũng quát.
Chỉ thấy, Vương Khả nhanh chân chạy ra Tứ Định Hải Khốn Thần Trận.
Vương Khả tự mình chạy đi! Căn bản không cần lo lắng lôi long oanh kích.
Nhưng mà, người trong Tứ Định Hải Khốn Thần Trận thì biết phải làm sao?
Long Cốt, trụ trì giương mắt nhìn lôi long khủng bố tiến lại gần, dù hai người đã từng vượt qua Huyền Quan Chi Kiếp, song đều chưa từng thấy qua lôi long nào khủng khiếp đến vậy! Mẹ nó, nó đương đầu bổ xuống thế này! Chúng ta lại không động đậy được, chẳng phải chỉ còn nước bó tay chịu chết?
- Không!
Oanh!
Lôi long lớn gấp mười lần oanh kích xuống, mặc dù có Tứ Định Hải Khốn Thần Trận, trụ trì và Long Cốt đều không giấu được vẻ bi phẫn!
- Không!
Oanh!
- A!
Lôi quang chớp sáng qua đi, đám hòa thượng áo đen quanh bốn phía bỗng chốc bị nổ cho tan nát, đá vụn bay tán loạn, bụi mù ngập trời. Trọn cả Thần Long Đảo theo đó rung lắc dữ dội, tưởng như sắp vỡ nát vậy.
- Hồng Y?
Nhiếp Thanh Thanh kêu lên thảng thốt.
Chỉ thấy, Tứ Định Hải Khốn Thần Trận ầm vang nổ tung, bốn viên Định Hải Châu văng ra bốn phía.
Ba!
Ba!
Long Cốt và trụ trì bị nổ cho miệng phun máu tươi, ngã nhào trên đất, nhưng, lúc này trong tay hai người đã kịp nắm lấy hai viên Định Hải Châu.
Hai người bị lôi long xung kích trọng thương, song may nhờ đó mà thoát ra được.
- Vương Khả? Vương Khả đâu? Ra đây cho ta, ngươi dám dùng thương đâm ta, lão tử giết chết ngươi!
Long Cốt nắm lấy hai viên Định Hải Châu gầm quát.
Nhưng mà, bốn phía bụi mù cuộn trào, Vương Khả sớm đã không biết chạy đi đâu.
- Các ngươi điên rồi, dùng m Chướng Trận quỷ quái này làm gì, hại ta đến cả thần thức đều không dùng được, cũng không tìm thấy Vương Khả đâu cả!
Long Cốt trừng mắt với trụ trì.
Trụ trì cũng rất phiền muộn, mẹ nó, mới đầu hết thảy đều nằm hết trong tính toán của ta, theo lý mà nói, lúc này chúng ta hẳn đã thu được nguyên thần Long Hoàng rồi mới đúng.
Làm sao, làm sao biến thành dạng này? Tứ Định Hải Khốn Thần Trận phá thì cũng thôi đi, đến cả Định Hải Châu cũng bị Long Cốt đoạt đi hai viên.
- Tìm, đi tìm Vương Khả!
Trụ trì quát.
- Vâng!
Đám hòa thượng áo đen ứng tiếng nói.
Trụ trì quay đầu nhìn về phía Chu Hồng Y.
Cả người Chu Hồng Y vẫn đỏ bừng như than hồng, tựa hồ không hề chịu chút thương tích nào cả.
- Đợt lôi long thiên kiếp thứ hai này, ta, Long Cốt và đại trận đã giúp Chu Hồng Y ngăn đỡ hơn phân nửa?
Sắc mặt trụ trì rất khó coi.
Ầm ầm!
Trên trời, mây đen lăn lộn, tựa hồ sắp có lôi bạo càng lớn chuẩn bị oanh kích xuống.
- Chu Hồng Y, ngươi không độ được thiên kiếp đâu. Nguyên thần Long Hoàng không phải là thứ ngươi có khả năng giành được!
Nháy mắt, Long Cốt nhào tới.
Ngay khi Long Cốt sắp chụp lấy Chu Hồng Y, từ trong cơ thể Chu Hồng Y đột nhiên toát ra một con rồng màu đỏ lửa oanh kích Long Cốt, tức thì đánh cho Long Cốt giật lùi ra sau.
Ang!
Oanh!
Cái gì?
Long Cốt cả kinh kêu lên.
- Chu Hồng Y và nguyên thần Long Hoàng đã dung hợp, ngươi tấn công Chu Hồng Y cũng chính là tấn công nguyên thần Long Hoàng, nguyên thần Long Hoàng tự nhiên sẽ phản kích ngươi!
Trụ trì khinh thường nói.
- Vậy giờ phải làm sao? Ngươi không muốn nguyên thần Long Hoàng này nữa à?
Long Cốt trừng mắt nói.
Trên mặt trụ trì hiện đầy vẻ phẫn nộ:
- Tìm cho ta, tìm ra Vương Khả, hắn cầm đi Tù Thần Thương, chỉ có Tù Thần Thương mới có thể thu lại nguyên thần Long Hoàng, tìm Vương Khả cho ta!
- Vâng!
Đám áo đen điên cuồng tản ra đi tìm.
Nhưng mà, Vương Khả hệt như bốc hơi khỏi nhân gian, làm sao cũng tìm không thấy.
- Con mẹ nó!
Trụ trì rất sốt ruột.
Vốn là, chuyện này cũng đơn giản thôi. Sao giờ lại thành đau đầu thế này! Còn thiếu mỗi Tù Thần Thương! Không thấy, giờ phải làm sao?
Cách đó không xa, Nhiếp Thanh Thanh thấy trụ trì bó tay hết cách với Chu Hồng Y, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ cổ quái, Nhiếp Thanh Thanh muốn đi hỗ trợ, nhưng mà, có vẻ mình cũng chẳng giúp được gì? Chu Hồng Y độ kiếp, người khác có muốn nhúng tay cũng không được!
Ầm ầm!
Trên trời, mây đen không ngừng lăn lộn, nhất thời, từng hồi tiếng long ngâm vang rền.
Thiên kiếp lại đến, lại là một con lôi long khổng lồ bay thẳng đến.
Nhìn thấy lôi long kia, tất cả mọi người tại trường đều không khỏi cả kinh, ngay cả Long Cốt, trụ trì đều kinh hãi giật lùi mấy bước.
- Tìm không thấy Tù Thần Thương, chỉ có thể đợi, đợi Hồng Long trong cơ thể Chu Hồng Y suy yếu rồi mới động thủ được!
Trụ trì buồn bực nói.
Ang!
Hồng Long trong cơ thể Chu Hồng Y rít lên một tiếng, nó cảm nhận được nguy hiểm từ lôi long, lập tức gầm gào lao ra.
Hai con rồng một đỏ lửa một lôi điện lần nữa va chạm vào nhau.
Oanh!
Vụ nổ kinh hoàng khiến Thần Long Đảo nứt ra từng vết rách khủng bố, mặt biển quanh bốn phía Thần Long Đảo cũng chấn động kịch liệt, giống như có sóng thần cuốn thốc bốn phương tám hướng.