Tên thuộc hạ kia nói.
- Tự nguyện? Sao lại tự nguyện?
Hoàng Hữu Tiên sững sờ.
Bạch trưởng lão, Ô Hữu Đạo và Vương Khả không phải thủy hỏa bất dung ư? Sao giờ lại tự nguyện?
- Đi, gọi Ô Hữu Đạo tới đây! Chuyện lớn như vậy mà không nói trước một tiếng cho chúng ta biết!
Hoàng Hữu Tiên trừng mắt nói.
- Vâng!
Rất nhanh, Ô Hữu Đạo thần sắc cổ quái tiến đến Kim Ô Điện.
- Điền sư huynh, ngài đã về rồi?
Ô Hữu Đạo cười bồi nói.
- Ô Hữu Đạo? Nghe nói một tháng trước, ngươi dẫn tiểu Bạch tới chỗ Vương Khả? Vương Khả không làm khó các ngươi chứ?
Điền Sư Trung nhíu mày nói.
- Không, không có!
Ô Hữu Đạo thần sắc cổ quái nói.
- Thế rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Bọn họ nói ngươi bị đâm trọng thương, còn nữa, tiểu Bạch đâu? Là Vương Khả giở trò hại các ngươi?
Hoàng Hữu Tiên trừng mắt hỏi.
- Ách, không phải, Vương Khả đối xử rất nhiệt tình với chúng ta!
Ô Hữu Đạo thần sắc cổ quái nói.
Hoàng Hữu Tiên:
-... !
Điền Sư Trung:
-... !
Vương Khả đối xử nhiệt tình với các ngươi? Đầu ngươi bị lừa đá đấy à?
- Tiểu Bạch bị Vương Khả giữ lại? Thế sao vừa rồi tên đệ tử kia nói tiểu Bạch tự nguyện ở lại? Sao lại tự nguyện được?
Hoàng Hữu Tiên ngạc nhiên hỏi.
- Tiểu Bạch đúng là tự nguyện, Vương Khả không hạn chế tự do, hắn có thể trở về bất cứ lúc nào!
Ô Hữu Đạo giải thích nói.
- Vậy sao hắn còn ở lại trong cao ốc Thần Vương số một? Hắn có bệnh à, tốn tận tám trăm chín mươi vạn cân linh thạch chuộc hắn từ tay Vương Khả, hắn lại tự động chạy về? Hắn điên rồi?
Hoàng Hữu Tiên trừng mắt nói.
- Không phải ngươi ép Tiểu Bạch trả nợ sao? Tiểu Bạch bị bức đến cùng đường mạt lộ mới phải đi tìm Vương Khả đòi tiền! Vương Khả không chịu trả tiền, nhưng lại đáp ứng mang theo Tiểu Bạch kiếm tiền! Thế là Tiểu Bạch mới lưu lại ở cao ốc Thần Vương số một!
Ô Hữu Đạo phẫn hận nói.
- Vương Khả mang theo Tiểu Bạch kiếm tiền? Ngươi đùa ta chắc?
Hoàng Hữu Tiên trừng mắt nói.
- Ai đùa ngươi, tình hình lúc ấy là thế này...... !
Ô Hữu Đạo kể lại một lượt đầu đuôi sự thể diễn ra vào một tháng trước.
Hoàng Hữu Tiên, Điền Sư Trung tròn mắt nhìn Ô Hữu Đạo.
- Các ngươi có phải điên hết rồi không? Lời tên siêu lừa đảo Vương Khả kia mà các ngươi cũng tin? Thu nhập một tháng trăm vạn không phải chỉ là giấc mơ? Mẹ nó, vừa nghe liền biết là gạt người, đây là gạt người! Làm gì có chuyện thu nhập một tháng trăm vạn?
Hoàng Hữu Tiên mắng nói.
Ô Hữu Đạo:
- Hắn cũng là bị bức đành chịu, còn không phải vì ngươi ép thái quá!
- Đánh rắm, thu nhập một tháng trăm vạn? Nếu Vương Khả thật có thể mang theo Tiểu Bạch kiếm một tháng trăm vạn, thế sao hắn không mang theo Trương Chính Đạo kiếm một tháng trăm vạn, mà lại mang theo Tiểu Bạch? Các ngươi có thể dùng đầu óc để nghĩ chút được không? Giờ đã qua một tháng, một trăm vạn cân linh thạch ở đâu? Hả? Ở đâu? Nếu tiểu Bạch có thể kiếm được một tháng trăm vạn, ta gọi hắn sư tôn!
Hoàng Hữu Tiên trừng mắt nói.
Đúng lúc này, một tên đệ tử Kim Ô Tông bất ngờ tiến vào đại sảnh.
- Khởi bẩm Hoàng tổ sư, Bạch trưởng lão sai thuộc hạ đưa tới năm mươi vạn cân linh thạch, mời Hoàng tổ sư kiểm tra!
Tên thuộc hạ kia cung kính nói.
- Ách? Năm mươi vạn cân linh thạch? Thật hay giả đấy?
Ô Hữu Đạo vội vượt lên trước một bước, cầm lấy vòng tay trữ vật tra xem.
Hoàng Hữu Tiên, Điền Sư Trung đều tròn mắt nhìn Ô Hữu Đạo. Cái này, các ngươi không phải cố ý vả miệng ta đấy chứ?
- Đúng là năm mươi vạn cân linh thạch? Một tháng qua, Tiểu Bạch thật kiếm được?
Ô Hữu Đạo kinh ngạc nói.
Hoàng Hữu Tiên đoạt lấy vòng tay trữ vật, kiểm tra một phen. Trên mặt lập tức cũng chất đầy vẻ kinh ngạc. Là thật? Thật có năm mươi vạn cân linh thạch?
Dù không được một trăm vạn, năm mươi vạn cũng là con số không hề nhỏ!
Đừng thấy Hoàng Hữu Tiên bị Vương Khả gài hơn hai ngàn vạn cân linh thạch mà hiểu lầm, đó là tích góp trong suốt hơn một trăm năm của Hoàng Hữu Tiên, tính ra một tháng thu nhập trăm vạn đã là con số không hề tầm thường.
- Năm mươi vạn cân linh thạch này là tiểu Bạch kiếm được trong hơn một tháng qua?
Hoàng Hữu Tiên tròn mắt, ngơ ngác hỏi.
- Vâng, Bạch trưởng lão nói, tháng này hắn kiếm được một trăm vạn cân linh thạch, chỉ là, thực sự quá mệt mỏi, cần phải dùng năm mươi vạn cân linh thạch để đi mua vật phẩm dinh dưỡng bồi bổ, bằng không liền hư thoát! Chỉ đưa về một nửa, nói là trả trước cho Hoàng tổ sư!
Tên thuộc hạ kia cung kính nói.
- Thật kiếm được một tháng trăm vạn? Vương Khả không nói láo? Tiểu Bạch thật làm được?
Ô Hữu Đạo kinh ngạc nói.
- Một trăm vạn cân linh thạch? Thật hay giả đấy? Tiểu Bạch kiếm được bằng cách nào?
Hoàng Hữu Tiên mờ mịt nói.
- Thuộc hạ không biết!
Tên thuộc hạ kia nói.
- Một trăm vạn cân linh thạch? Vương Khả thật mang theo Tiểu Bạch kiếm tiền? Kiếm tiền thế nào? Mẹ nó, sao ngươi không biết? Tiểu Bạch không chịu nói?
Hoàng Hữu Tiên nôn nóng hỏi.
- Thuộc hạ có hỏi, nhưng mà, Bạch trưởng lão không chịu nói! Chẳng qua, theo như thuộc hạ quan sát thấy, có vẻ như... !
Tên thuộc hạ ấp úng muốn nói lại thôi.
- Ngươi quan sát được cái gì?
Điền Sư Trung cũng tò mò hỏi.
- Thuộc hạ quan sát được, khí sắc Bạch trưởng lão rất không tốt, có vẻ rất suy nhược, giống như là... !
Tên thuộc hạ nhíu mày chìm trong hồi ức.
- Một tháng kiếm được một trăm vạn cân linh thạch, nhất định phải rất vất vả! Mệt mỏi chút, suy nhược chút nên khí sắc mới không tốt. Cũng phải, ngươi đi ra ngoài xem, ai có thể dễ dàng kiếm được một tháng trăm vạn? Kiếm tiền mệt lắm! Nhưng đây cũng là cơ hội, có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, khổ chút mệt chút cũng đáng!
Ô Hữu Đạo nhíu mày nói.
- Đừng lảm nhảm, để yên nghe hắn nói, ngươi nói trạng thái tiểu Bạch giống như cái gì?
Hoàng Hữu Tiên hiếu kỳ hỏi.
- Thuộc hạ cũng không chắc lắm nên không dám suy đoán lung tung!
Tên thuộc hạ kia cúi đầu.
- Nói!
Điền Sư Trung gấp gáp muốn biết thực tình.
- Bạch trưởng lão suy nhược, mặt không chút huyết sắc, giống như là … túng dục quá độ!
Tên thuộc hạ cúi đầu nhớ lại, nói.
- Túng dục quá độ?
Điền Sư Trung thần tình cổ quái, miệng khe khẽ lẩm nhẩm.
- Chẳng lẽ, chẳng lẽ Vương Khả đổi nghề làm tú ông? Giới thiệu cho Tiểu Bạch một nhóm phú bà có tiền? Một tháng qua, tiểu Bạch dựa vào đó mới kiếm được trăm vạn?