Phụ trách: Vô Tà Team
Thừa dịp Vương Khả không chú ý, muốn bất ngờ làm cho đối phương mất mạng.
Ngay khi Chu Yếm sắp bạo phát thì thân thể bỗng nhiên bổ nhào về phía trước. Chẳng biết tại sao đầu hắn bắt đầu trở nên mê muội.
Phốc!
Chu Yếm phun ra một ngụm máu tươi, bắn thẳng đến trước mặt Vương Khả.
Vương Khả sững sờ, tránh người ra. Máu rươi rơi xuống đất, lập tức ăn mòn mặt đất.
- Rượu, rượu, trong rượu có độc?
Chu Yếm trợn mắt, sắc mặt tái nhợt cả kinh kêu lên một tiếng.
Vương Khả:
-... !
Chuyện gì đang xảy ra? Không phải là ta hạ độc! Đừng lừa ta!
Chu Yếm bị trúng độc trong rượu của mình, cả người hắn đổ ập xuống mặt đất, vẻ mặt vô cùng thống khổ!
Giờ phút này sao Vương Khả lại còn không biết chuyện gì đang xảy ra cơ chứ?
- Chu Yếm? Là ngươi muốn hạ độc ta, kết quả không hạ độc được ta màbản thân trúng chiêu đúng không? Ha ha ha, ngươi vẫn âm hiểm độc ác trước sau như một nha! Ta đang ôn chuyện với ngươi mà ngươi lại dám hạ độc ta?
Vương Khả lạnh lùng nói.
- Vì sao, vì sao ngươi lại không có việc gì? Phốc!
Chu Yếm lần nữa phun ra một ngụm máu độc.
Vương Khả không cho đối phương biết nguyên do mình không bị trúng độc mà lấy tay gỡ niệm châu trên cổ tay Chu Yếm ra.
- Sao ngươi lại không bị trúng độc?
Chu Yếm trừng mắt nhìn Vương Khả tiếp tục hỏi.
Loại độc này, ngay cả Tiên Thiên cảnh cũng không chịu được, mà Chu Yếm lại đạt tới Tiên Thiên đỉnh phong, bản thân lại nhập ma. Người tu luyện muốn nhập ma thì phải dùng độc, cho nên phần lớn tà ma đều có thể chịu được một chút độc tố. Chu Yếm muốn kéo dài thời gian, chỉ cần kéo dài thêm một lát nữa là hắn có thể bức được độc tố ở trong cơ thể hắn ra.
Phốc!
Chu Yếm phun ra ngụm máu độc thứ ba, độc tố ở trong cơ thể tức thì ít đi phân nửa.
Nhưng giờ phút này Vương Khả lại dùng tay gỡ niệm châu ở trên tay Chu Yếm xuống.
- Ngươi làm gì vậy? Trả lại cho ta!
Chu Yếm cả kinh kêu lên.
Phanh!
Vương Khả đá một cước vào người đối phương, làm cho đối phương lăn ra xa.
- Hừ, năm đó khi ta rời đi ngươi còn chưađạt tới Tiên Thiên cảnh. Bây giờ mấy chục năm trôi qua, cơ năng thân thể ngươi hạ thấp xuống, có lẽ ngay cả ngưỡng cửa Tiên Thiên cảnh ngươi cũng khó có thể vượt qua được. Tới lúc này rồi mà ngươi vẫn muốn hại ta, muốn hạ độc ta? Xem ra, ngươi không tự tin với tu vi của mình, còn chưa đạt tới Tiên Thiên cảnh a mà còn dám phản kháng?
Vương Khả lạnh lùng nói.
Phốc!
Chu Yếm bị Vương Khả đạp cho ngã xuống mặt đất, lại phun ra một ngụm máu độc.
Phun ngụm máu độc này ra, gần như tất cả độc tố ở trong cơ thể Chu Yếm đã bị hắn bức ra hết.
Ngẩng đầu lên, Chu Yếm lạnh lùng nói:
- Vương Khả, ngươi muốn chết sao?
- Muốn chết? Người muốn chết là ngươi! Đồ hỗn trướng, lại dám hạ độc ở trong rượu của ta? Nếu không phải ta phát hiện kịp thời thì vừa rồi đã bị ngươi độc chết rồi! Chu Yếm, ngươi đang khiêu chiến sức chịu đựng của ta đó!
Vương Khả lạnh lùng nói.
- Mới vừa rồi ngươi không uống rượu? Khó trách!
Chu Yếm lạnh lùng nói.
Không uống sao? Đương nhiên là Vương Khả uống, hắn nói vậy là cố ý đánh lạc hướng Chu Yếm để che giấu bí mật vạn độc bất xâm của bản thân hắn mà thôi.
- Chu Yếm! Nếu như ngươi đã muốn giết ta thì cũng đừng trách ta vô tình! Nói, sao ngươi lại có được chuỗi niệm châu này?
Vương Khả lạnh lùng nói.
Vừa nói, Vương Khả vừa giơ chân đạp cái bàn trước mặt sang một bên.
Vương Khả cho rằng thực lực của Chu Yếm vẫn chưa đạt tới Tiên Thiên cảnh, bản thân lại trúng độc cho nên nhất định sẽ không phản kháng được. Vì vậy Vương Khả cũng không muốn nói nhảm nhiều mà trực tiếp ra chân tra khảo đối phương.
Nhưngthực lực của Chu Yếm yếu sao? Trong khoảng thời gian nhập ma này, hắn không ngừng thôn phệmáu tươi và chân nguyên của đệ tử tiên môn, tu vi đã sớm đạt đến Tiên Thiên cảnh đỉnh phong, vừa rồi lại bức ra toàn bộ độc tố ở trong cơ thể. Cho nên giờ phút này Chu Yếm chính là Tiên Thiên cảnh đỉnh phong, muốn ứng phó với Vương Khả, quả thực là dễ như trở bàn tay.
Sưu!
Chu Yếm vung tay lên, dường như muốn vỗ một chưởng về phía Vương Khả.
Khục!
Giờ phút này có tiếng ho khan của một nữ nhân ở bên ngoài vang lên. Tiếng ho khan này khiến choChu Yếm đang muốn bùng nổ đột nhiên giật mình, tỉnh táo lại.
Giờ phút này, bên ngoài như có thị vệ nơm nớp lo sợ mở miệng nói:
- Khởi bẩm đại vương, Thanh tiên tử đã trở về. Tiên tử nghe thấy tiếng nổ ở trong tẩm cung vương hậu cho nên tới hỏi thăm xem có chuyện gì cần Thanh tiên tử xuất thủ hay không?
Nghe thị vệ ở bên ngoài mở miệng, Vương Khả lập tức biến sắc. Vừa rồi hắn đạp cái bàn gây ra động tĩnh quá lớn? Khiến cho người bên ngoài chú ý hay sao?
Vương Khả biến sắc, lập tức lấy ra một thanh trường kiếm đặt ngang yết hầu của Chu Yếm, ý bảo đối phương không được nói lung tung.
- Bổn vương không có việc gì, trở về bẩm với Thanh tiên tử một câu, bổn vương và vương hậu chỉđang đùa giỡn với nhau cho nên mới vô ý tạo ra một chút động tĩnh mà thôi!
Chu Yếm lập tức nhìn về phía bên ngoài rồi hô một tiếng.
- Vâng!
Tên thị vệ kia thấy vậy cũng vội vàng chạy ra bên ngoài.
Bên ngoài, tên thị vệ kia nhanh chóng chạy về phía một cái đình ở cách đó không xa rồi cung kính thi lễ một phen.
- Khởi bẩm Thanh tiên tử, đại vương nói không có gì đáng ngại. Hơn nữa, đây cũng không phải là chuyện lần một lần hai. Trong một tháng qua, đại vương và vương hậu thường xuyên đùa giỡn tạo ra động tĩnh rất lớn, có khi còn phát ra tiếng kêu thảm!
Tên thị vệ kia cung kính nói.
Ở trong đình có một vị nữ tử đứng đó. Người này không phải là ai khác mà chính làngười truy sát Trương Chính Đạo trước đó, Nhiếp Diệt Tuyệt.
Nhiếp Diệt Tuyệt trở về, thế nhưng hiển nhiên nàng đã bị Trương Chính Đạo làm cho tức giận không nhẹ. Lửa giận trên mặt vẫn còn chưa tan. Vừa mới trở về lại nghe thấy tiếng đồ đạc vỡ ở tẩm cung vương hậu, đêm hôm khuya khoắt sao lại có thể có động tĩnh như vậy chứ? Thậm chí ngay cả thị vệ cũng không để ý tới chuyện này khiến cho nàng không nhịn được hỏi một câu.