Bất Diệt Thánh Linh

Chương 109

Ngọn núi cao và hiểm trở hàng vạn trượng cũng phải xây dựng nền móng trên đất bằng.

Đạo tu hành nào đi nữa cũng cần tích lũy từng bước một, xây dựng trụ cột kiên cố mới có thể đi lên đỉnh cao. Tu hành một lần là xong thì vĩnh viễn sẽ không có thành tựu gì lớn, trừ phi đạt được thiên đại cơ duyên nào đó.

"Ngươi muốn nhanh chóng biến cường?"

Lão quỷ chậm rãi đứng dậy, hơi tò mò đánh giá Vân Phàm rồi nói: "Vân tiểu tử, lấy tuổi tác cùng thực lực hiện tại của ngươi đã được coi là thiên tư trác tuyệt trong đám bạn cùng trang lứa, sao lại vội vã đề thăng tu vi như vậy? Phải biết rằng, căn cơ càng vững chắc thì càng tốt cho quán trình phát triển sau này của ngươi, nóng lòng cầu thành cũng không phải là chính đạo a!"

". . ."

Vân Phàm khẽ cúi đầu, ánh mắt hiện lên một chút kiên nghị.

Dục tốc tắc bất đạt, đạo lý này đương nhiên Vân Phàm hiểu, nhưng hắn vẫn vô cùng cấp bách muốn đề thăng thực lực của mình. Hiện tại hắn cảm thấy mình vẫn quá yếu, ngay những người ở biên quân cũng không đối phó được thì sau này sao có thể bảo vệ muội muội của mình? Hắn tuyệt không muốn muội muội về sau đi theo mình bỏ mạng ở nơi xa xôi, sống đầu đường xó chợ, đó không phải là cuộc sống mà hắn muốn.

Nhìn thấy hình dáng Vân Phàm như thế, lão quỷ cười quái lạ rồi nói: "Đến đây đến đây, Vân tiểu tử nói cho lão phu nghe rốt cuộc ngươi có thâm cừu đại hận gì với đám biên quân này? Bọn họ cư nhiên huy động nhiều người như thế tới bắt ngươi, thậm chí ngay cường giả tiên đạo kia cũng ra mặt, lúc ta nhỏ tuổi như ngươi cũng không thể gây chuyện như ngươi a."

"Ta cho tới bây giờ đều không muốn trêu chọc ai. . . Cho tới bây giờ đều không có. . ."

Vân Phàm nói nhỏ, lẳng lặng nhìn về phương xa. Hắn vừa nhớ lại, vừa kể lại, trong mắt thỉnh thoảng toát ra một vẻ vô cùng thống khổ, giống như đang mở ra từng miệng vết thương.

. . .

. . .

Nghe Vân Phàm kể chuyện xong, lão quỷ trầm mặc thật lâu rồi đột nhiên nở nụ cười, chỉ có điều trong tiếng cười này lộ ra một tia bi thương cùng thê lương.

"Kiệt kiệt kiệt! Vân tiểu tử, đừng quá khổ sở, thế đạo này chính là như thế, ai mà không có một hai chuyện cũ thương tâm? So với lão phu thì chuyện của ngươi cũng không coi là cái gì!"

Sau khi cười to, lão quỷ vuốt mạnh bả vai Vân Phàm, rõ ràng là lời nói an ủi người khác nhưng tới miệng lão quỷ ngàn năm như hắn lại giống như biến thành một kiểu khác.

". . ."

Thấy Vân Phàm không phản ứng, lão quỷ tự giễu cười cười, trên mặt mang theo vài phần hồi ức: "Vân tiểu tử, ngươi cũng biết lão phu từng là một gã tu sĩ tiên đạo, hơn nữa tài hoa hơn người, tư chất ngút trời. . . Năm mười tuổi, sau khi lão phu đi lên Thiên môn thì thức tỉnh thiên phú cực kỳ cường đại, vì thế được người thánh địa nhìn trúng và mang về thánh địa tu hành. Tại thánh địa là quãng thời gian tốt đẹp nhất trong cả đời lão phu, cũng là hồi ức khó quên nhất cả đời lão phu. . ."

Nhớ lại quá khứ, trên mặt lão quỷ bất giác lộ ra vài phần ý cười, rồi sau đó trở nên đạm mạc: "Kỳ thật, cái gọi là thánh địa cũng không phải tốt đẹp như trong tưởng tượng của thường nhân, bên trong cũng có phân tranh, cũng có chuyện bất bình. Vì đạt được càng nhiều tài nguyên thì cạnh tranh giữa các đồng môn càng kịch liệt, thậm chí âm mưu quỷ kế, tranh đấu với nhau, không gì là không sử dụng. Sinh hoạt tại thánh địa, mỗi một bước cũng cần thật cẩn thận, không chỉ phòng bị địch nhân mà càng phải phòng bị người bên cạnh, nếu có chút sai lầm chính là vạn kiếp bất phục. . ."

Lão quỷ nói thoải mái nhưng Vân Phàm vẫn có thể cảm nhận được loại áp bách này, cái loại tình cảnh bốn phía đều là địch này.

Dừng một chút, chỉ nghe lão quỷ tiếp tục nói: "Nhớ lại năm đó, lão phu cũng hoài bão chí khí, hào hùng vạn trượng. . . Nhưng là cuối cùng lại bị đồng môn tính kế, rơi vào kết cục thân tử đạo tiêu, chỉ vì một ngụm oán khí không tiêu tan mà hóa thành quỷ hồn, hơn nữa cơ duyên xảo hợp tu thành quỷ linh thân. . . Vì báo huyết cừu, lão phu một đường sát tuyệt, tâm chí dần dần trở nên điên cuồng. . ."

"Sau đó cừu nhân bị diệt hết, đồng thời cũng dẫn tới các lão gia hỏa ở thánh địa. Ha ha, mấy người bọn họ đều được xưng là cao nhân, từng người đều ra vẻ đạo mạo nhưng không hỏi nguyên do liền muốn bắt ta lại. Nói cái gì trừ ma vệ đạo, nói cái gì báo thù cho đệ tử, kỳ thật là bọn họ ham cơ duyên trên người lão phu thôi."

Nói đến đây, lão quỷ lại cười một trận điên cuồng, cười đến vô cùng vui sướng: "Cơ duyên! Cơ duyên con *** ! Kiệt kiệt kiệt kiệt ~~~ đáng tiếc hết thảy bọn họ cũng đều mất mạng mà lão phu lại còn sống! Kiệt kiệt kiệt kiệt ~~~ "

". . ."

Vân Phàm lẳng lặng lắng nghe, cảm xúc trong lòng cũng theo đó mà dao động.

Sống ở trên thế giới này, mỗi một người đều có cái khổ, cái khó của chính mình, nếu không phải đều mơ ước, đều khát khao một tương lai tốt đẹp thì những người sống trong khó khăn khổ sở lấy đâu ra dũng khí để mà sống sót.

Sự quan trọng của sinh mệnh không chỉ là như thế, ít nhất chúng ta còn có người đáng để quý trọng, đáng để bảo vệ.

. . .

"Vân tiểu tử, kỳ thật ngươi có thể bước trên con đường tiên võ đồng tu thì cứ tiếp tục đi tiếp đi."

Lão quỷ đột nhiên mở miệng, giọng nói trở nên nghiêm túc hiếm thấy.

Vân Phàm không khỏi giật mình: "Lúc trước không phải tiền bối nói con đường này không đi được sao?"

"Đường này không đi được nhưng không có nghĩa là con đường chết, chính là bởi vì chưa từng có người đi đến cuối mà thôi. . ."

Hít một hơi thật sâu, lão quỷ nghiêm mặt nói: "Vân tiểu tử, nếu ngươi có thể đi đến cuối con đường, bước trên đỉnh phong, như vậy ngươi chính là người đầu tiên đi thông con đường này, khơi dòng mở ra một phái."

Nghe lão quỷ nói một phen, Vân Phàm có chút thất thần. Từ cổ đến nay, nhiều thiên tài tiền bối hơn người như vậy đều không thành công, chính mình có thể thành công sao?

Lúc này, lão quỷ lại nói tiếp: "Tiên võ đồng tu tuy rằng gian nan, nhưng ngươi muốn trở nên mạnh mẽ thật nhanh thì đây cũng là biện pháp duy nhất trước mắt. Lão phu cũng không biết ngươi có thể thành công hay không, chính là đường ở dưới chân ngươi, ngươi cuối cùng có thể đi đến một bước nào thì phải xem bản lĩnh của chính ngươi. . . Chẳng qua ngươi nhất định phải nhớ lấy, tiên võ đồng tu nhất định phải chú ý đạo cân bằng, hiện tại tu vi võ đạo của ngươi vượt xa tu vi tiên đạo nên không tốt cho trưởng thành sau này, vì thế ngươi phải dành nhiều công sức cho phương diện tu luyện thần hồn mới được."

"Vâng, vãn bối hiểu."

Vân Phàm kỳ thật cũng có ý tưởng này, võ đạo của hắn còn cần ma luyện, nhất thời nửa khắc khó có thể tinh tiến, chỉ có phương diện tiên đạo, một khi xây tiên cơ, đạt được tiên linh thì thực lực nhất định có thể đột nhiên tăng mạnh.

. . .

. . .

Mặt trời ngả về phía tây, đã đến hoàng hôn rồi.

Một vầng trăng sáng từ từ bay lên cao, trong sơn lĩnh lượn lờ sương mù giống như cảnh sắc nơi đoạn tuyệt với nhân thế.

"Vân tiểu tử, lão phu phải đi ."

"Hả?"

Lão quỷ đột nhiên từ biệt khiến Vân Phàm không biết làm sao, kinh ngạc nhìn đối phương.

"Quỷ tiền bối, ngươi. . ."

"Có một số người còn đang chờ ta. Có một số việc cuối cùng phải chấm dứt."

Lão quỷ ảm đạm cảm khái một câu, rồi sau đó nhìn phương xa nói: "Kỳ thật, Cấm Đoạn Sơn Mạch này là vùng đất lịch lãm không tệ, hiện tại ngươi đã không có chỗ để đi thì cứ sống yên ổn tại địa phương này mà tu hành nhé!"

Vân Phàm im lặng gật gật đầu: "Vậy Quỷ tiền bối bảo trọng."

"Tụ tập cuối cùng cũng có lúc biệt ly, ngày khác hữu duyên gặp lại. . . Vân tiểu tử, ngươi cũng bảo trọng!"

Dứt lời, lão quỷ nhẹ nhàng bay lên, theo gió mà đi, chỉ vọng lại một thanh âm xa xăm quanh quẩn trong màn đêm tối tăm: "Cả đời này lão phu trải qua rất nhiều chuyện, cũng nghe rất nhiều đạo lý, nhưng kết quả là vẫn thấy không rõ, nghĩ không ra, ngộ không rõ, bỏ không được. . ."

Thiên thu khổ, vạn kiếp sầu, trải hết tang thương còn muốn gì nữa?

Chỉ vì tiêu dao trong thiên địa, chỉ vì cả đời không cúi đầu!

. . .
Bình Luận (0)
Comment