Bất Diệt Thánh Linh

Chương 11

Táng Thạch Lĩnh xảy ra biến động, tất nhiên kinh động tới không ít người.

Ngàn vạn hung cầm mãnh thú ra khỏi sơn lĩnh, hứng chịu hậu quả chính là Nam Hoa quận thành.

. . .

Lúc này, lầu cao trên cửa thành, nhiều đội quân vệ đã bày sẵn trận địa để đối địch, đối với thú triều chuyện này, bọn họ giống như không lo lắng, từ đầu tới cuối không hề có vẻ bàng hoàng, ngược lại vô cùng trấn tĩnh.

So sánh với không khí nơi này, bên trong quận thành lòng người hoảng sợ bất an.

- Huynh đệ, tại sao bên ngoài ầm ĩ như thế? Đã xảy ra chuyện gì à?

- Nghe nói Táng Thạch Lĩnh có thú loạn bộc phát, một đợt thú triều đang xông thẳng về phía quận thành của chúng ta.

- Cái gì. ? Đang yên đang lành tại sao lại sinh ra thú loạn chứ ?

- Ta cũng không biết, Nam Hoa quận thành chúng ta gần trăm năm nay đã không xảy ra thú loạn rồi.

- Vậy đám súc sinh này có thể xông vào trong thành hay không?

- Chắc là không có chuyện đó đâu, dù sao quận thành được thánh miếu thủ hộ, nơi đó còn có tiên linh sư trấn giữ .

- Không được. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, hay là chúng ta về nhà chuẩn bị trước đi, nếu không xảy ra chuyện thì khó lòng ứng phó được.

- Đúng, ta cũng về nhà an bài một chút, lo trước khỏi hoạ.

Trên đường phố, người người lui tới thăm hỏi rối rít, nhất là cửa hàng hai bên đường, vội vàng đóng cửa không kinh doanh nữa, chân không bước ra ngoài nửa bước, chỉ sợ có người nhân lúc cháy nhà mà hôi của.

. . .

- Thiếu gia, hiện tại bên ngoài rất hỗn loạn, hay là hai người chúng ta đưa thiếu gia rời khỏi nơi này nhé?

- Hừ. Tên tiểu quỷ nhát gan, có gì phải sợ chứ? Nơi này dù sao cũng là quận thành, được thánh miếu thủ hộ, ta không tin đám súc sinh kia có thể xông vào đây. Huống chi, Từ Công Lương lão già kia cũng không phải chỉ ngồi chơi, chúng ta ở lại nơi này xem chuyện vui đi.

- Thiếu gia, lão thái gia đã dặn dò, hết thảy mọi chuyện đều phải lấy an toàn của ngươi làm trọng. Cho dù đám súc sinh kia không vào quận thành được, nhưng ta sợ vạn nhất có kẻ đục nước béo cò, như vậy thì không tốt đâu.

- Đúng vậy thiếu gia, lão đại nói rất đúng, cho dù chỉ có một phần vạn hiểm nguy, chúng ta cũng không thể để cho ngươi mạo hiểm được. Ta nghĩ chúng ta đi tới phủ quận thành trước, chờ mọi chuyện yên ổn rồi sẽ xuất hiện.

- Được rồi được rồi, hai người ngươi thật quá mức dài dòng, vất vả lắm mới được đi ra ngoài chơi một chuyến, không thể để cho ta chơi thoải mái một chút hay sao?

- Nếu như lúc bình thường, tự nhiên chúng ta sẽ không ngăn cản thiếu gia, nhưng hiện tại thì không thể.

- Lão đại nói rất đúng, không thể.

- Ngươi. . . Các ngươi, làm ta tức chết mất, ta cứ không đi thì sao, xem các ngươi dám làm gì ta chứ.

- Xin lỗi, thiếu gia. . .

- Đúng vậy.

- Này này, các ngươi buông ra. Buông ra. Hai tên khốn kiếp các ngươi thật quá mức khốn kiếp. Cô nương của ta. . . Mỹ nhân của ta. . . Các ngươi phải chờ ta trở về a.

Trên lầu các, một thiếu niên mười mấy tuổi, bị hai gã nam tử mặc hắc bào mạnh mẽ khiêng đi, làm cho chung quanh hiện lên vô số ánh mắt khác thường.

Nếu như Vân Phàm ở nơi này, nhất định có thể nhận ra gã thiếu niên này chính là tên công tử thích trêu đùa cô nương ở Túy Tiên lâu.

. . .

Bắc môn quận thành, nơi cao nhất ở thành lâu.

Hai lão giả đứng sóng vai nhau, quan sát bụi mù ngập trời ở phía xa xa.

Mà phía sau bọn họ, một cô gái trang điểm xinh đẹp, phong vận mảnh mai lặng im không nói câu nào.

- Từ thành chủ, ngươi có biết kích thước của thú triều lần này lớn cỡ nào không?

Người vừa mở miệng chính là lão giả mặc huyền y, hắn chính là miếu chủ của Nam Hoa quận thành thánh miếu.

Từ thành chủ ánh mắt khẽ chớp động, thanh âm khàn khàn nói:

- Vu Mã miếu chủ yên tâm, phía bắc là Táng Thạch Lĩnh, vốn không có linh thú tồn tại. Bởi vậy kích thước thú triều lần này cũng không lớn, chỉ cần chống được con sóng đầu tiên đánh tới, sau đó thú triều sẽ tự tản đi.

- Như vậy sao.

Vu Mã gật đầu nói:

- Nhìn tình hình này, Thánh nữ đại nhân đã bắt đầu ra tay rồi.

Sắc mặt Từ thành chủ ngưng trọng nói:

- Vu Mã miếu chủ, Thánh nữ đại nhân một mình một người tới đó, có thể gặp phải chuyện gì nguy hiểm hay không?

- Đừng lo lắng, Thánh nữ đại nhân chính là cửu tinh tiên linh sư, thực lực mạnh mẽ không phải chúng ta có thể suy đoán được .

- Nhưng Huyết Vô Thác cũng không phải nhân vật bình thường. . . Ta lo lắng, nếu như Thánh nữ có chuyện gì sơ xuất, sợ rằng chúng ta không dễ giải thích với cấp trên.

Từ thành chủ thở dài một cái, tuy hắn là người đứng đầu cả một quận thành, nhưng mà trong mắt của những người kia, hắn chẳng qua là một tiểu nhân vật mà thôi. Rất nhiều chuyện hắn đều không thể làm chủ được, thậm chí có rất nhiều bí mật hắn không có tư cách chạm đến.

- Ha ha, chúng ta chỉ là tiểu nhân vật, cho dù lo lắng thì có thể làm gì chứ?

Vu Mã cũng hiểu được tâm tình của Từ thành chủ , bọn họ đều là ngũ tinh tiên linh sư, có lẽ ở trong mắt người khác có thể được coi là cao thủ một phương. Chỉ đáng tiếc bọn họ đã quá 50 tuổi, tiềm lực không còn, nếu không có cơ duyên to lớn, sợ rằng không thể bước thêm một bước.

Dừng một lát, Vu Mã nói sang chuyện khác:

- Nếu cấp trên đã phái vị Thánh nữ này tới đây, tất nhiên đã tính toán cụ thể rồi . Việc mà chúng ta hiện tại cần làm chính là bảo vệ thánh miếu và Nam Hoa quận thành, không thể để cho đám người của Hắc Linh điện nhân cơ hội này tới quấy rối được.

- Vu Mã miếu chủ nói rất đúng.

Từ thành chủ nhẹ nhàng vuốt cằm, ngay sau đó quay về phía cô gái kiều diễm đằng sau nói chuyện:

- Phượng chủ sự, Huyết Vô Thác đột nhiên xuất hiện tại bên trong Tây Nam vực, sợ rằng hắn có mục đích gì khác. Chuyện này mong Phượng chủ sự điều tra kỹ càng hơn, nếu có chuyện gì cần Từ Công Lương ta phối hợp, vậy thì không nên khách khí.

- Từ thành chủ khách khí quá rồi, chuyện này vốn thuộc về bổn phận của Kiều Kiều.

Nữ tử này tên là Phượng Kiều Kiều, tam tinh tiên linh sư, là người chủ sự thánh miếu thường trú tại Nam Hoa quận thành . Không giống với Vu Mã, Phượng Kiều Kiều bình thời chịu trách nhiệm vận hành thánh miếu hằng ngày cùng với thi hành đối ngoại, mà Vu Mã miếu chủ chỉ chịu trách nhiệm giám thị, khi nào thánh miếu mở ra mới có thể lộ diện.

- Người nào ?

Vu Mã chợt quát lớn, trên đầu nhất thời tỏa ra một đạo hào quang, bên trong một đôi song đồng lạnh lùng như ẩn như hiện.

Cùng lúc đó, phía trên đầu Từ thành chủ và Phượng Kiều Kiều cũng tỏa ra hai đạo hào quang, một vàng một lam, huyễn lệ chói mắt.

- Các ngươi không cần khẩn trương.

Tiếng nói vang lên, một nam tử từ trên trời giáng xuống, thân mặc áo xanh, phiêu dật bất phàm.

- Bổn công tử là Thánh Địa Thương Hoa Thần, phụng mệnh trấn thủ Tây Nam vực, hôm nay tới đây để tìm Thiển Y sư muội, hiện tại nàng đang ở chỗ nào?

Nam tử này liếc nhìn mọi người một cách thản nhiên, ánh mắt mang theo khí độ thượng vị giả, tựa như vương giả trời sinh, bễ nghễ thiên hạ.

Vu Mã cùng Từ thành chủ đưa mắt nhìn nhau, trong mắt mang theo ý tứ kiêng kỵ, tựa như họ của đối phương làm cho bọn họ liên tưởng tới thứ gì vô cùng kinh khủng.

Phượng Kiều Kiều mặc dù không biết họ Thương đại biểu điều gì, nhưng mà nhìn thấy miếu chủ và thành chủ đều thất thố như thế, làm sao có thể không nhận ra thân phận của người này không hề bình thường.

Khẽ chớp chớp mắt, Phượng Kiều Kiều vội vàng khom người thi lễ, nũng nịu nói:

- Thánh miếu chủ sự Phượng Kiều Kiều, bái kiến Hoa công tử. Hoa công tử quả nhiên là từ Thánh Địa tới đây, quả nhiên phong tư trác tuyệt, oai hùng bất phàm.

Thương Hoa Thần khóe miệng lộ ra một tia nụ cười như ẩn như hiện, có chút hứng thú đánh giá Phượng Kiều Kiều, quả nhiên là một tiểu yêu tinh phong vận đa tình.

Từ thành chủ liếc nhìn Vu Mã bên cạnh, chỉ thấy sắc mặt đối phương có nét không vui. Nghĩ kỹ cũng đúng, thánh miếu miếu chủ còn đang đứng ở chỗ này, ngươi chỉ là một tên chủ sự, lại ở trước mặt của miếu chủ và người ngoài liếc mắt đưa tình , quả thật không ra thể thống gì.

Trong lòng thầm mắng "hồ ly lẳng lơ", mặt ngoài Vu Mã cung kính nói với Thương Hoa Thần:

- Lão phu Vu Mã, Nam Hoa quận thành thánh miếu miếu chủ, Hoa công tử tới đây, có thể có bằng chứng của thánh miếu hay không?

- Bằng chứng?

Thương Hoa Thần cũng không làm đối phương khó xử, lật tay lấy ra một miếng ngọc bài ném lên không trung.

"Vù vù "

Ngọc bài lơ lửng giữa bầu trời, phát ra quang hoa rực rỡ, một mặt hiện rõ hai chữ "Thánh Địa", mặt còn lại khăc ba chữ "Thương Hoa Thần".

Ba người thấy vậy không còn một chút hoài nghi, lập tức thu hồi hào quang trên đầu.

- Vu Mã bái kiến Thánh tử đại nhân, vừa rồi đắc tội mong rằng đại nhân tha lỗi.

Vu Mã cúi đầu,mồ hôi chảy ra trên trán, không biết thân phận của đối phương còn đỡ, cho dù là tới từ Thánh Địa, chức vị cũng chỉ cao hơn hắn một chút mà thôi. Nhưng một khi đối phương có thân phận Thánh tử, tình huống hiển nhiên không giống lúc đầu.

Thánh Địa Thánh tử Thánh nữ, đại biểu cho sự tôn nghiêm của Thánh Địa, đại biểu cho lực lượng cao cấp của tiên đạo, nếu như mạo phạm, chính là đối địch với Thánh Địa, mà " Thánh Địa " chính là thế lực cấp cao nhất trong Đế quốc, áp đảo tất cả các thế lực khác, bao gồm cả Thiên Khung Đế quốc.

Vu Mã không nghĩ tới, những người mà bình thường khó lòng gặp được, không đến ba ngày lại gặp hẳn hai người, một người là Thánh tử, một người là Thánh nữ.

- Miễn lễ. Ngươi làm việc cẩn thận như thế là tốt, ta cũng không trách tội ngươi.

Thương Hoa Thần nhẹ nhàng nói một câu, Vu Mã lập tức cảm thấy uy áp trên người biến mất, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

- Nam Hoa quận thành Từ Công Lương bái kiến Thánh tử đại nhân.

Từ thành chủ đối mặt với Thánh tử Thánh nữ, dù sao cũng không câu nệ như Vu Mã, bởi vì hắn thuộc về Đế quốc thế lực, cùng với Thánh Địa thuộc hai thể hệ khác nhau, không cần giao thiệp trực tiếp.

- Phượng Kiều Kiều bái kiến Thánh tử đại nhân.

Làm người có thân phận thấp nhất nơi này, Phượng Kiều Kiều cũng không dám có nửa điểm vô lễ. Vừa rồi nàng quả thật có ý muốn trèo cao, nhưng không nghĩ tới cành cây này lại vượt xa tầm với, không phải người có thân phận như nàng có thể chạm tới được, cho nên nàng cố ý thu liễm một chút.

- Được rồi, nói chuyện chính sự đi, Thiển Y sư muội hiện tại đang ở nơi nào?

Nghe được câu hỏi của Thánh tử, Vu Mã vội vàng trả lời:

- Thánh tử đại nhân, Thánh nữ đang truy kích tiêu diệt dư nghiệt của Hắc Linh điện, Huyết Vô Thác, bọn họ bây giờ đang động thủ rồi, đang ở phía bắc Táng Thạch Lĩnh.

- Huyết Vô Thác? Chính là tên yêu nhân của Hắc Linh điện kia sao.

Thương Hoa Thần cũng biết người này, hắn đích xác là một nhân vật lợi hại, Thánh Địa đã truy bắt nhiều năm, nhưng lại không thể tiêu diệt được hắn. Chỉ riêng điểm này cũng có thể hiểu được hắn lợi hại tới mức nào.

Dừng một lát, Thương Hoa Thần cười ngạo nghễ nói:

- Thương Hoa Thần ta nếu đã phụng mệnh trấn thủ Tây Nam, tự nhiên phải phân ưu với Thánh Địa. Mấy ngày trước, ta vừa thanh tẩy Tây Nam, giết sát vô số yêu nhân, chỉ là một tên dư nghiệt lại có ngại gì.

Thanh âm của Hoa Thần lạnh lùng hờ hững, bên trong lại ẩn chứa vô tận sát cơ.

Vu Mã đám người nghe thấy thế, lòng bàn chân dâng lên một tia lạnh lẽo, không nhịn được khẽ rung mình. Có thể dùng đến hai chữ "thanh tẩy", có thể tưởng tượng ra là giết bao nhiêu người.

- Như vậy. . . do Phượng chủ sự dẫn đường sao.

Thấy Thương Hoa Thần chỉ đích danh, đầu tiên Phượng Kiều Kiều khẽ sửng sốt, ngay sau đó nội tâm tràn đầy kích động. Thân là chủ sự thánh miếu, nàng cũng không phải hạng người đơn giản, nàng tự nhiên có thể từ trong lời nói của Thương Hoa Thần, đoán được đối phương có chút tâm tư. Nàng biết, đây là một cơ hội ngàn năm có một, chỉ xem chính mình có biết nắm bắt hay không thôi.

- Làm sao, không muốn sao?

- Nguyện ý nguyện ý.

Nghe thấy Thương Hoa Thần trêu đùa, Phượng Kiều Kiều gật đầu không ngớt nói:

- Hoa công tử là thiên chi kiêu tử, Kiều Kiều có thể làm việc cho Hoa công tử, chính là phúc phận Kiều Kiều đã tu luyện từ kiếp trước, chẳng qua Kiều Kiều cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh thôi.

- Được rồi, vậy chúng ta đi thôi.

Thương Hoa Thần vung tay, chỉ thấy không gian trên đỉnh đầu khẽ rung động, một cái thuyền ngọc như hoa như gấm xuất hiện tại trên đỉnh đầu, lơ lửng giữa không trung.

Thấy thuyền ngọc như thế, trong mắt Phượng Kiều Kiều ánh lên sự hưng phấn khó lòng kiềm chế, mà Từ thành chủ và Vu Mã cũng hâm mộ không thôi.

Thuyền ngọc này là một loại linh bảo tên là " Phương Chu ", ở trong tiên đạo cũng cực kỳ trân quý. Bên trong thân thuyền tự thành không gian, có thể công có thể thủ, có loại phương chu thậm chí có thể phá vỡ đại trận, tự do đi lại bên trong cấm chế.

- Thánh tử đại nhân, có cần chúng ta đi với ngươi không?

Vu Mã hảo ý mở miệng, Thương Hoa Thần nhìn hắn một cái thản nhiên, không, tựa như đạm mạc lại tựa như đùa cợt.

. . .

Vân thuyền chậm rãi bay lên, hướng phía bắc mà đi.

Thấy hai người rời đi, Vu Mã thất vọng cúi đầu.

Từ thành chủ vỗ vỗ bả vai Vu Mã nói:

- Đừng để ý, chúng ta cùng bọn họ không phải cùng một loại người. . . Trước tiên làm tốt việc của mình đã.

“Phù”

Vu Mã điều chỉnh lại tâm tình, nhìn về phía nơi xa.

Ngay lúc ấy, bụi mù phía xa dần dần nhích tới gần, phô thiên cái địa cuốn tới.

"Rầm rầm rầm "

Đại địa rung lên, tiếng dã thú gào thét ngay ở bên tai.

- Mở đại trận ra, mọi người chuẩn bị.

Một tiếng thét lên ra lệnh, một cột sáng từ trong thành phóng lên cao, tỏa ra bốn phía, hóa thành màn sáng, đem trọn cả Nam Hoa quận thành bao phủ bên trong.

Không lâu sau, thú triều đột kích.

Một hồi chém giết, lập tức triển khai.
Bình Luận (0)
Comment