Bất Diệt Thánh Linh

Chương 126

"Oanh!"

"Oanh —— oanh —— oanh —— "

Trong sơn cốc, mười cây trụ lớn nổ tung, tế đàn sụp đổ.

Toàn bộ sơn cốc lay động kịch liệt, vô tận bụi mù tung bay trong thiên địa.

Bởi vì mười cây trụ lớn và tế đàn vỡ nát, cấm chế trong sơn cốc cũng tan biến theo, tà sát khí màu đen lan ra khắp nơi, bầu trời trong xanh cũng hiển lộ rõ ràng.

...

...

Sau một hồi lâu, sơn cốc yên tĩnh, tan thành mây khói.

Không lâu sau, Thiển Y dắt Vân Phàm thoát ra khỏi đống đá vụn.

Thì ra ngay thời điểm gian nguy vừa rồi, Thiển Y dùng hồn bảo bảo vệ Vân Phàm, tránh cho khí lãng ảnh hưởng.

"Ngươi có sao không? !"

Thiển Y đem Vân Phàm đỡ tới một tảng đá gần đó, đặt hắn ngồi xuống, sau đó lấy ra hai viên đan dược cho hắn ăn vào.

"Ta... Không có chuyện gì."

Vân Phàm thở dốc, cả người đau nhức, huyết quang trong mắt cũng dần dần ẩn đi.

Thiển Y hít một hơi nhẹ, chỉ thấy chung quanh ngập tràn mùi máu, trong lòng nàng nhất thời biết rõ, thương thế của Vân Phàm tất nhiên không nhẹ.

"Con tà linh kia đâu rồi?"

"Đại khái đã chạy thoát rồi!"

Nghe thấy Vân Phàm hỏi thăm, Thiển Y nhíu mày, sơn cốc lớn như thế, lại không cảm nhận được một tia tà sát khí, nàng tất nhiên không tin Tà Thần đã bị tiêu diệt như vậy được.

Chạy rồi cũng tốt, ít nhất bọn họ hiện tại có thể tạm an toàn , hơn nữa theo tình thế vừa xong, tà linh tất nhiên cũng chịu trọng thương, nếu không không thể nào bỏ trốn nhanh như vậy được.

"Ngươi... vì sao lại muốn cứu ta?"

Thiển Y bỗng nhiên mở miệng, đôi mắt không linh nhìn chăm chú Vân Phàm, có chút cảm động khó nói thành lời.

"..."

Trầm mặc trong chốc lát, Vân Phàm cúi đầu hồi đáp: "Ta... lo lắng, cho nên mới tới ."

"Cảm ơn."

Thấy bộ dạng Vân Phàm ấp a ấp úng, vẻ mỏi mệt trên mặt của Thiển Y cũng như biến mất, lộ ra nụ cười điềm tĩnh, nàng rất ít có cơ hội cười vui vẻ như vậy, cũng hiếm khi an tâm đến thế.

Hắn là người đầu tiên cứu mạng nàng, hơn nữa còn cứu nàng tới hai lần.

Hắn là người đầu tiên sẵn sang vì nàng mà bất chấp mạng sống, lại cũng tới hai lần.

Hắn cũng là người đầu tiên làm cho nàng cảm thấy thiếu nợ, vẫn là hai lần.

Lẳng lặng nhìn Thiển Y mỉm cười, Vân Phàm cảm thấy sự an bình và tĩnh lặng. Hắn không rõ cảm giác này là thế nào, có lẽ tại trong lòng hắn, Thiển Y chỉ là bằng hữu, một vị bằng hữu đáng giá để hắn dùng tính mạng tới quan tâm. Nếu như đối phương nguyện ý coi mình là bằng hữu.

...

"Răng rắc!"

Một tiếng vỡ vụn đột nhiên truyền đến, phá vỡ sự yên tĩnh của nơi này.

Vân Phàm cùng Thiển Y đồng thời cả kinh, cho là có biến cố gì đó phát sinh.

Hai người theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy bên trong đá vụn, một thân ảnh nho nhỏ ra sức giãy dụa.

"Đây là thứ gì! ?"

Thiển Y triệu hồi lôi điểu, bảo vệ bên người.

Thân ảnh nho nhỏ bò ra từ trong đá vụn, lúc này Vân Phàm mới nhìn rõ bộ dáng của đối phương.

Đó là một con linh thú lớn cỡ lòng bàn tay, tựa hùng mà không phải hùng, tựa hổ mà không phải hổ, trên người có đen trắng xen lẫn, thân thể mập mạp, bốn chân cường tráng, cái đuôi ngắn nhỏ cuốn thành một vòng, bộ dáng chật vật làm cho người ta thấy rất buồn cười.

Chẳng qua khi nó nhìn thấy Vân Phàm cùng Thiển Y, trong đôi mắt mê mang có thêm vài tia e ngại, thậm chí còn có chút run rẩy.

"Đây là một con linh thú màu trắng đen, bộ dạng có vẻ giống con gấu, nhưng ta chưa từng nhìn thấy bao giờ..."

Vân Phàm tựa như nghĩ đến cái gì, không khỏi nói ra suy đoán của mình: "Chẳng qua lúc ta mới đi tên tế đàn, nhìn thấy trung tâm tế đàn có một cái kén khổng lồ màu trắng, chắc hẳn là con linh thú này từ đó mà ra!"

"Tế đàn? Cự kén? Không đúng! Trên người con linh thú này có tà khí!"

Thiển Y sắc mặt ngưng tụ, trong lòng tăng thêm cảnh giác.

"Xuy! Xuy!"

Lôi điểu hóa thành lôi kiếm, trên không trung chiến vang, vận sức chỉ chờ phát động!

Đang lúc Thiển Y chuẩn bị xuất thủ giết chết con thú kia, Vân Phàm đứng dậy ngăn trở trước mặt nàng: "Ngươi làm gì vậy?"

Thiển Y không ngờ Vân Phàm sẽ ngăn trở chính mình, không khỏi ngẩn người, ngay sau đó giải thích: "Con linh thú này không rõ lai lịch, không biết tốt hay xấu, hơn nữa nó đã bị tà sát ăn mòn, có thể coi là tà vật, tất nhiên ta phải diệt trừ nó... Ngươi mau tránh ra!"

"Không được!"

Vân Phàm lắc đầu từ chối, vẫn đứng tại chỗ: "Tên tiểu tử kia cũng có sinh mệnh, nó vừa mới ra đời, làm sao ngươi có thể ra tay giết nó."

"Chuyện này không giống như vậy! Đây là..."

Thiển Y còn muốn khuyên bảo, Vân Phàm cố chấp cắt lời đối phương nói: "Có cái gì không giống chứ? Đều là sinh mệnh, tại sao nó lại không có quyền sống chứ? Tại sao? !"

"Ngươi..."

Thiển Y tâm thần run rẩy, nàng có thể cảm giác được chấp niệm mãnh liệt trên người của Vân Phàm, tựa như đang thẩm thấu vào linh hồn của mình.

"Thôi, tùy ngươi vậy!"

Thở dài một tiếng, Thiển Y cuối cùng cũng không ra tay. Nàng cho tới hiện tại vẫn luôn là một người quả quyết, nhưng giờ khắc này nàng cảm thấy mình lại mềm lòng do dự, không biết là vì Vân Phàm hay là vì chính mình.

...

Không nói gì, hai người đều trầm mặc.

Vân Phàm chậm rãi đi tới trước mặt con linh thú kia, xem xét cẩn thận một phen.

Tiểu tử này cũng đang nhìn Vân Phàm, có chút ngạc nhiên, lại có chút ít sợ hãi, cái đầu nhỏ lung lay, hai mắt giống như đứa trẻ mới sinh, lộ ra sự linh động cùng tinh khiết .

"Hưu hưu ~~~ hưu hưu ~~~ "

Tiểu tử há mồm, kêu lên hai tiếng, thanh âm lộ vẻ vô cùng non nớt.

Vân Phàm trong lòng hơi động một chút, từ giới tử đại của mình lấy ra một quả dại, đưa cho tiểu tử kia.

" Hưu hưu!"

Tiểu tử thấy Vân Phàm bước tới, kinh sợ co đầu rút cổ, trông giống như một quả cầu lông.

Vân Phàm từ từ ngồi xuống, đem quả dại bóp nát đưa đến trước mặt tiểu tử kia, sau đó lui sang một bên.

"Hưu!"

Lúc ban đầu tiểu tử còn không dám thò đầu ra, nhưng một lát sau, nó liền giơ ra chân trước mập mạp , gảy gảy quả dại kia mấy cái. Sau khi xác nhận không có nguy hiểm, mới ôm lấy quả dại đưa vào trong miệng, tinh tế gặm gặm, hai bên má phồng lên.

...

Thiển Y một mực lặng yên chú ý, cũng không phát hiện điểm dị thường nào.

"Đáng tiếc!"

Nghe thấy Thiển Y đột nhiên cảm khái, Vân Phàm không khỏi xoay đầu lại: "Đáng tiếc điều gì chứ?"

"Nếu như ta đoán không lầm, đây là một con sinh linh do thiên địa dựng dục, bị tà linh vương dùng tà thuật tế dưỡng ở nơi này , chuẩn bị sau khi chuyển thế luyện hóa thành tiên linh, hoặc có thể trực tiếp đoạt linh chuyển thế..."

Thanh âm bỗng nhiên dừng lại, Thiển Y chậm rãi nói tiếp: "Chỉ tiếc, tế dưỡng còn chưa xong thì tế đàn đã bị phá hủy, để cho nó xuất thế sớm hơn, tư chất càng thêm kém cỏi. Nghiêm khắc từ ý nghĩa mà nói, nó không được coi là sinh linh, nhiều nhất chỉ có thể coi là tàn linh, tàn linh tiên thiên kém cỏi, thật sự là đáng tiếc."

"Hưu hưu!"

Tựa như nghe thấy có người nhắc tới mình, tiểu tử ngẩng đầu quan sát, sau đó lại đem thân thể co thành một đoàn.

Vân Phàm mặt không chút thay đổi, không nói gì.

Hắn không biết thiên địa dựng dục sinh linh là gì, càng không biết tàn linh tiên thiên kém cỏi là gì, hắn chỉ biết tiểu tử trước mắt là một sinh mệnh, một sinh mệnh sống vô cùng sinh động.

"Ong ong!"

Đúng lúc này, ngọc bài bên hông Thiển Y đột nhiên rung động, phát ra huyền quang nhu hòa!
Bình Luận (0)
Comment