Bất Diệt Thánh Linh

Chương 146

Cơ Thiên Tình, chính là một thiên tài, hay chính xác hơn là một thiên tài tuyệt thế.

Thân là Cửu hoàng tử của Đế quốc, nhưng vì mẫu thân mất sớm mà chịu đủ mọi khi dễ trong hoàng cung. Nhưng người này tính tình cố chấp, lúc mười tuổi bước lên Thiên môn, thức tỉnh thiên phú đặc thù, tiên thiên thần hồn khắc độ là chín, do đó nhận được tư cách bước vào tiên viện tu hành, thậm chí còn được Thánh Địa hết lòng chú ý.

Tu hành ba năm, Cơ Thiên Tình được Tác Phổ Tâm quan tâm rất nhiều, hắn cũng phi thường cảm kích đối phương.

Sau khi ngưng kết thần đan, Cơ Thiên Tình được chọn vào Thánh Địa, đồng thời được hai vị tiên đạo đại năng đúng ý, tranh nhau thu đồ. Không tới năm năm, Cơ Thiên Tình dựa vào nỗ lực của bản thân mà trở thành Thánh Tử.

Con đường tu hành của Cơ Thiên Tình có thể nói là rất truyền kỳ, cũng là sự kiêu ngạo của Thiên Khung hoàng thất, cho dù là Đại hoàng tử Cơ Thiên Dạ ở trước mặt hắn, cũng muốn ảm đạm mấy phần.

Nhưng mà chính là một vị thiên tài tuyệt thế như thế, lại không được Đế quân yêu thích.

Từ sau khi Cơ Thiên Tình tiến vào đại điện, hắn cũng không hướng Cơ Đạo Hành bái lễ, Cơ Đạo Hành cũng không hề thay đổi sắc mặt, từ đó có thể hiểu được quan hệ giữa hai người đạm mạc đến chừng nào.

. . .

"Thì ra là tiểu Cửu! Sao thế, ở Thánh Địa đã chán rồi, len lén chạy ra ngoài chơi ư?"

Đại hoàng tử cười ôn hòa, phảng phất huynh trưởng quan tâm tới đệ đệ của mình, chẳng qua trong mắt chợt lóe lên vẻ kiêng kỵ.

Cơ Thiên Tình giống như không nhìn thấy sự khác thường của Đại hoàng tử, cười hì hì nói: "Hoàng huynh vì sao lại nói thế, ta nghe sư tôn thông báo, nghe nói Thiên Lạc hoàng muội bị thương, làm sao có thể không trở về thăm nom một chứ."

Đại hoàng tử khẽ vuốt cằm nói: "Tiểu Cửu có lòng như thế thì thật là tốt, lần này ta trở về, chính là muốn dẫn hoàng muội tới Thánh Địa tu hành, thuận tiện trị liệu thương thế giúp nàng."

"Nga, mà tên kia là ai mà có lá gan lớn thế, lại dám ngang nhiên thương tổn công chúa của Đế quốc chứ?"

Cơ Thiên Tình có chút hăng hái hỏi, Đại hoàng tử giọng nói đột nhiên lạnh lùng: "Tên nghịch tặc này tên là Vân Phàm, nghe nói đã trốn tới Lưu Sa thành, cùng kết bạn với một đám loạn đảng. Người này hung ác, đại nghịch bất đạo, vi huynh đang chuẩn bị tự mình đi đến ngoại cảnh, cũng muốn xem xem Lưu Sa thành chủ này là nhân vật thế nào, lại dám chống đối với Thiên Khung chúng ta."

"Người này thật đáng ghê tởm!"

Cơ Thiên Tình tỏ vẻ bực tức, sau đó vỗ ngực mình nói: "Chẳng qua, loại chuyện này cần gì phiền đến hoàng huynh ra tay, Thiên Tình tất sẽ vì hoàng huynh mà giải quyết việc này."

"Ách? ! Tiểu Cửu ngươi. . ."

"Tác tiên sinh bảo trọng, sau này Thiên Tình sẽ trở về thăm ngươi!"

Lời còn chưa dứt, Cơ Thiên Tình đã phóng ra khỏi đại điện, hóa thành một đạo huyền quang bay về phía nơi xa.

Cửu hoàng tử không phải nói là về để thăm tiểu công chúa hay sao? Làm sao ngay cả gặp mặt chào hỏi cũng không có, đã vội vàng như thế rời đi? !

Mọi người ngơ ngác không biết thế nào, nhưng không một ai phát hiện ra sự phức tạp trong mắt Cơ Đạo Hành.

"Tiểu Cửu a, vi huynh cũng càng ngày càng nhìn không thấu ngươi rồi."

Đại hoàng tử lẩm bẩm trong lòng, khóe miệng khẽ lãnh.

Mọi người trầm mặc, không khí trong đại điện trở nên quỷ dị.

. . .

————————————

Tây Nam vực, Tây Khuyết chủ thành, Thương Minh tổng bộ.

Gió cuốn lá vàng, tiếng gió vang vọng.

Lúc này, Vân Mục đang khổ luyện quyền pháp ở đằng sau hậu viện, từng đạo khí toàn ngưng tụ quanh người, sau đó dần dần tiêu tán.

Đây là quyền kình trên thân, dấu hiệu sắp bước vào cảnh giới võ sư.

Kể từ sau khi biết được tin tức của Vân Phàm, Vân Mục một mực khổ luyện tu hành, từ sáng sớm đến đêm muộn, trừ lúc ăn và ngủ, không nghỉ ngơi giây lát, thậm chí chưa từng bước chân ra khỏi Thương Minh, sợ bỏ lỡ tin tức của huynh trưởng mình.

"Chi chi!"

Tiểu Hỏa Vân treo ngược trên một nhánh cây, thỉnh thoảng quơ quơ nắm đấm kêu to mấy tiếng.

. . .

"Mục Mục —— "

Thanh âm Thanh Thanh từ xa xa truyền đến, cước bộ có chút vội vàng.

Vân Mục trong lòng vừa động, thân hình ngừng lại, chạy thẳng tới ngoài viện.

Tiểu Hỏa Vân khẽ lắc mình, đã nhảy vào bên vai của Vân Mục.

"Mục Mục. . ."

Nhìn thấy Vân Mục cả người đầy mồ hôi, Thanh Thanh thương yêu lau cho nàng nói: "Mha đầu nhà ngươi vì sao luyện quyền mãi không nghỉ, nói ngươi cũng không nghe, không nghỉ ngơi một chút, mỗi ngày đều luyện như thế sớm muộn gì cũng ảnh hưởng tới thân thể."

Đại hồ tử hôm nay đã đi ra khỏi Thương Minh, làm chuyện gì đó bí mật, cố ý đem Vân Mục nhờ cậy Thanh Thanh chiếu cố.

Chẳng qua là Thanh Thanh thời khắc nào cũng rất lo lắng, sợ rằng Vân Mục sẽ tu hành mà mệt muốn chết, mình biết ăn nói sao với đại hồ tử đây.

"Thanh Thanh tỷ, có tin tức của ca ca ta sao?"

Vân Mục nắm tay Thanh Thanh, vội vàng hỏi.

"Phải, nhưng ngươi đừng vội, để ta từ từ kể cho ngươi nghe. . ."

Thanh Thanh đem Vân Mục kéo đến chòi nghỉ bên cạnh ngồi xuống, hít một hơi sau đó đem mọi chuyện xảy ra ở Lưu Sa thành kể cho Vân Mục nghe.

Nghe nói biên cảnh đột biến, Sài Thiệu Kiệt suất binh muốn tiễu trừ Vân Phàm, còn dẫn tới tiên đạo cường giả xuất thủ. . . sắc mặt Vân Mục nhất thời trắng bệch!

Rồi sau đó nghe được Sài gia rút đi, Vân Phàm không biết tung tích, Vân Mục càng lo lắng vạn phần!

"Sài gia. . . Ta muốn báo thù! Ta nhất định phải báo thù!"

Vân Mục đứng dậy hướng bên ngoài chòi nghỉ chạy ra, sắc mặt Thanh Thanh đại biến, vội vàng đứng dậy giữ chặt đối phương.

"Nha đầu ngươi, ngươi muốn làm gì a! ?"

"Ta muốn đi tìm ca ca của ta, ta muốn tìm Sài gia báo thù!"

"Mục Mục, làm sao ngươi lại không hiểu chuyện như thế, ca ca chỉ là được người mang đi không biết ở nơi nào thơi, nếu ngươi tùy tiện rời đi, vạn nhất ca ca của ngươi tới, tìm không được ngươi thì phải làm sao? Huống chi, Sài gia quyền lớn thế lớn, ngươi đi trả thù chính là tự tìm đường chết!"

Thanh Thanh lôi kéo Vân Mục khuyên bảo nhẹ nhàng, tiểu cô nương lại giãy dụa phản kháng một mực muốn rời đi.

Đúng lúc này, một đạo thân ảnh từ trên trời giáng xuống, đáp xuống bên cạnh hai người.

"Chi chi!"

Tiểu Hỏa Vân cảnh giác kêu to, Thanh Thanh vội vàng ôm chặt Vân Mục vội vã lui về phía sau.

"Không cần khẩn trương, là ta."

Thanh âm nhẹ nhàng uyển chuyển, cường giả khí tức thu liễm vào trong cơ thể, như một cô gái hết sức bình thường.

"Thanh Thanh gặp qua Thánh nữ."

Nghe thấy thanh âm của Thiển Y, Thanh Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tiến tới bái kiến.

Ban đầu vị Thánh Địa Thánh nữ này đem Vân Mục đưa đến nơi đây, khí thế không thể nói là không lớn, cơ hồ kinh động cả Tây Khuyết chủ thành, ngay cả thành chủ cũng vội vàng chạy tới bái kiến.

"Thanh Thanh cô nương không cần khách khí."

Thiển Y cười nhẹ, giơ tay lên đỡ đối phương dậy, sau đó lại nói: "Các ngươi vừa rồi đang tranh cãi điều gì thế?"

Vân Mục trầm mặc không nói, Thanh Thanh thở dài nói: "Nha đầu này nghe nói ca ca của nàng mất đi liên lạc, chuẩn bị đi tìm ca ca của nàng."

"Tìm Vân Phàm?"

Thiển Y chuyển hướng Vân Mục nói: "Ngươi định đi đâu tìm hắn? Ngươi biết hắn ở nơi nào sao? Ngươi hiện tại đã có năng lực để trợ giúp hắn chưa?"

". . ."

Thấy Vân Mục vẫn trầm mặc, Thiển Y thầm nghĩ quả nhiên là huynh muội, tính tình quật cường giống nhau như đúc.

"Ta đã gặp ca ca của ngươi."

Thiển Y đột nhiên mở miệng, Vân Mục trong chốc lát còn chưa kịp phản ứng.

"Cái. . . Cái gì?"

Sững sờ một hồi, Vân Mục bỗng nhiên ngẩng đầu, trong nháy mắt sắc mặt đỏ lên: "Cái gì! ? Ca ca của ta! ? Thiển Y tỷ tỷ ngươi đã gặp ca ca của ta? Ca ca hiện tại thế nào? Hắn ở nơi nào? Hắn có tốt hay không? Hắn thế nào?"

Liên tiếp hỏi mấy câu, Vân Mục ngăn không được nước mắt chảy xuống.

Ngay cả Thanh Thanh cũng khó nén lòng, cảm thấy nội tâm chua xót.

Huynh muội hai người thật sự quá khổ rồi!
Bình Luận (0)
Comment