Bất Diệt Thánh Linh

Chương 162

Chu Trùng, lục tinh tiên linh sư, thân chính là tiên đạo cao thủ đỉnh phong, chỉ thiếu một chút có thể đặt chân vào thất tinh, bước vào hàng ngũ tiên đạo cường giả.

Người này chẳng những thực lực mạnh mẽ, hơn nữa còn là chủ sự của Tán Tu minh nội sự đường, tính cách âm trầm, thủ đoạn bạo lực, ở trong Lạc Nhật thành, tuyệt đối là người lòng dạ độc ác nổi danh.

"Chu đường chủ, là ta, ta là Thiên Hà! Chúng ta đã từng gặp mặt . . ."

Nghe thấy Thiên Hà hô to gọi nhỏ, Chu Trùng chỉ đứng nhìn lạnh lùng, trong mắt khẽ hiện lên nét không ngờ: "Ta tưởng là ai, thì ra là ngươi?"

"Đúng vậy đúng vậy, cám ơn Chu đường chủ còn nhớ được ta."

Thiên Hà thấy Chu Trùng có ấn tượng đối với mình, liên tục không ngừng gật đầu, trên mặt tràn đầy mừng rỡ.

Không ngờ Chu Trùng đột nhiên đổi thái độ, giọng nói trêu chọc: "Một thân thịt béo, hết ăn lại nằm, cũng không thấy nhiều tiên đạo tu sĩ giống như ngươi, bản đường chủ làm gì mà không nhớ rõ, hắc hắc hắc ~~~ "

"Ha ha ha —— "

Chung quanh truyền đến một trận tiếng cười phụ họa.

Thiên Hà cố nén tức giận, dò hỏi: "Chu đường chủ, không biết ngươi dẫn nhiều người như thế tới đây có ý gì?"

"Thiên Hà đại ca!"

Không đợi Chu Trùng trả lời, một gã nam tử trẻ tuổi đứng trước nhà gỗ cao giọng nói: "Đám người này không giảng đạo lý, muốn đuổi tất cả chúng ta đi, nếu không đi, bọn họ sẽ động thủ bắt người."

"Cái gì! ? Đuổi đi? Họ Chu, Tán Tu minh các ngươi thật sự khinh người quá đáng!"

Phương Đồng nghe vậy sắc mặt đại biến, hướng về phía đám người Chu Trùng tức giận quát lớn.

Thiên Hà vội vàng đưa tay kéo Phương Đồng về phía sau, tỉnh táo nói: "Chu đường chủ, ban đầu chẳng phải chúng ta đã thỏa thuận rồi sao? Chỉ cần chúng ta có thể giao tiền, sẽ cho chúng ta ở lại, hiện tại thời gian quy định còn chưa hết, các ngươi làm thế quả thực là lật lọng, không có đạo nghĩa rồi!"

"Lật lọng? Không có đạo nghĩa? Bản đường chủ không nhớ đã thỏa thuận gì với ngươi."

Chu Trùng vẻ mặt đạm mạc đem mọi chuyện phủi sạch nói: "Hiện tại ta chỉ biết trong đám người các ngươi, có người trúng ma độc, phải mau chóng dọn dẹp đi ra ngoài, nếu không lây bệnh cho mọi người sẽ vô cùng hậu hoạn!"

"Cái gì! ? Ma độc!"

"Trong bọn họ có người trúng ma độc sao?"

"Mọi người mau xem xem, lão đầu nhi cầm đầu kia, da đen có chút không bình thường, chẳng lẽ thật sự trúng ma độc! ?"

"Khó trách bọn hắn bình thời đều không lộ diện, xem ra đúng là không ổn!"

Chung quanh truyền đến tiếng bàn tán xôn xao, tiên đạo tu sĩ đứng xem náo nhiệt rối rít thối lui thật xa.

"Ma độc" chính là độc khí của yêu ma!

Tiên linh sư ngũ tinh trở xuống nếu như không có tiên cương hộ thể, chốc lát sẽ bị ma độc ăn mòn, trở thành một đầu ma vật không có ý thức.

Cho dù là tiên linh sư ngũ tinh trở lên, nếu như không có đan dược hoặc thủ đoạn chuyên môn hóa giải ma độc, cũng chống đỡ không được bao lâu.

Mà đan dược hóa giải ma độc, tuyệt đối không phải tùy tùy tiện có thể lấy được, thế lực lớn tựa như vạn bảo lâu, cũng rất ít có đan dược hóa giải ma độc xuất hiện, một khi xuất hiện ắt sẽ dẫn tới cạnh tranh, giá tiền cực cao, có thể so với thiên địa linh vật.

Dù sao, một viên đan dược hóa giải ma độc tương đương thêm một cơ hội bảo đảm mạng sống.

. . .

"Chu đường chủ, ngươi đừng nói bậy!"

Thiên Hà trong lòng run lên, vội vàng phản bác: "Chúng ta mấy người đều đã ở nơi đây hơn nửa năm, nếu như có người trúng ma độc, đã sớm phát tác, căn bản không thể nào chịu đựng đến lúc này! Hơn nữa tất cả mọi người đều vì thủ thành mà trọng thương, tại sao các ngươi có thể vô tình như thế, đem mọi người đuổi đi!"

Đang lúc nói chuyện, Thiên Hà vẫn ngắm nhìn chung quanh, hy vọng có thể có người bước ra ủng hộ đôi lời.

Đáng tiếc mọi người đều trầm mặc, không có người nào chịu đứng ra hỗ trợ nói chuyện. Không nói đến bọn họ không dám đắc tội với Tán Tu minh, cho dù là uy hiếp của ma độc, bọn họ cũng không dám mở miệng.

Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất! Ai dám đem an nguy của mình ra đánh cuộc?

"Thủ thành?"

Chu đường chủ cười lạnh nói: "Người nơi đây có ai không phải vì thủ thành mà bị thương chứ? Vì sao ta không tìm bọn hắn, hết lần này tới lần khác lại tới tìm các ngươi? Hiện tại bản đường chủ cho các ngươi hai lựa chọn, một là chính mình rời đi, hai là trói tất cả lại ném ra khỏi thành!"

"Chúng ta rõ ràng đã trả tiền, tại sao phải đuổi chúng ta đi?"

"Không sai, chúng ta sẽ không đi, có bản lãnh thì động thủ đi!"

"Chúng ta không ai trúng ma độc, các ngươi rõ ràng hãm hại người khác!"

Trước nhà gỗ, mọi người tâm tình kích động dị thường, rối rít quát lớn, tùy thời chuẩn bị gạch ngói cùng tan.

Sắc mặt Chu Trùng trầm xuống, trên trán lệ khí ngưng tụ: "Các ngươi đã không tự giác, như vậy để bản đường chủ thân tự động thủ đem bọn ngươi. . ."

"Chờ một chút!"

Thiên Hà vội vàng ngăn cản Chu Trùng đang muốn động thủ, lớn tiếng nói: "Chu đường chủ, có chuyện gì từ từ nói! Lần này ra ngoài, coi như tại hạ có chút thu hoạch, chỉ cần ngươi bỏ qua cho chúng ta, ta nguyện ý trả phí gấp đôi. Hoặc các ngươi trực tiếp ra giá, tại hạ nguyện ý dốc sức đảm đương, không biết Chu đường chủ nghĩ thế nào?"

"Thiên Hà đại ca, không được a! Trên người chúng ta đã không còn nhiều linh bối."

"Đúng vậy a, Tán Tu minh bọn họ nửa năm qua tăng giá ba lần, nhiều tiền hơn nữa cũng không thể lấp đầy lòng tham của chúng!"

"Cùng lắm thì liều chết, tuyệt đối không thể để bọn chúng thoải mái thế được."

. . .

Mọi người trước nhà gỗ luôn miệng khuyên bảo, lão giả cầm đầu không có bất kỳ thái độ nào, ngược lại đưa ánh mắt nhìn hướng Phương Đồng, người sau khẽ gật đầu, giống như đang trao đổi điều gì.

Nơi này chỉ có Phương Đồng mới biết được, Thiên Hà vì sao dám nói lời ngông cuồng như thế. Bởi vì trên người hắn có trên trăm vạn linh bối, có tiền tự nhiên có thể cuồng vọng .

Thiên Hà không để ý đến lời khuyên của mọi người, hướng về phía Chu Trùng chắp tay nói: "Chu đường chủ, chúng ta mấy người luôn luôn tuân thủ quy củ, chuyện nên làm chúng ta cũng đã làm không ít, ngươi cần gì phải cùng những tiểu nhân vật như chúng ta chấp nhặt, kính xin Chu đường chủ nương tay!"

"Ta nương tay với ngươi, ai nương tay với ta?"

Chu Trùng không hề đổi thái độ, châm chọc cười nhạo nói: "Tiểu tử, nếu như bình thường, bản đường chủ mở một mắt nhắm một mắt cũng sẽ cho qua, nhưng lần này không được. Muốn trách thì trách các ngươi đắc tội với người không nên đắc tội, bản đường chủ chính là theo lệnh phó minh chủ tới đây, tự nhiên không thể bỏ qua cho bọn ngươi."

"Cái gì! ?"

Thiên Hà cùng Phương Đồng đồng thời kinh ngạc, không khỏi cùng nghĩ tới một chuyện, trong lòng nhất thời lạnh tới cực điểm.

Bọn họ từ trước đến giờ đều co đầu rút cổ, căn bản không có đắc tội với người nào, trừ khoảng thời gian trước, ở Cấm Đoạn sơn mạch cùng người của Tam Quang đạo phát sinh xung đột. Mặc dù Hứa Tam Quang đám người cũng không phải bọn họ đích thân tiêu diệt, nhưng cũng bởi vì bọn họ mà chết.

Chẳng qua người biết chuyện này chỉ có Vân Phàm cùng hai người bọn họ, tin tức làm sao có thể tiết lộ ra ngoài?

Còn nữa, Tán Tu minh tự xưng là chính đạo, vì sao lại ra mặt giúp Tam Quang đạo?

Vô số nghi vấn quanh quẩn ở trong đầu Thiên Hà, hắn cưỡng chế cố gắng giữ tỉnh táo.

"Bắt lại cho ta."

Chu Trùng giơ tay lên ra hiệu, đệ tử của Tán Tu minh đồng loạt lao lên.

Đang lúc song phương chuẩn bị động thủ, một thanh âm truyền vào bên tai.

"Các ngươi muốn bắt ai?"

Thanh âm nhẹ nhàng, lộ ra cảm giác lạnh lẽo lạ thường.

Mọi người theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy một gã thiếu niên bạch y trường bào , như quỷ mỵ xuất hiện tại bên cạnh Chu Trùng.
Bình Luận (0)
Comment