Bất Diệt Thánh Linh

Chương 169

Thần hồn chính là căn bản của tiên đạo tu sĩ, thần hồn khắc độ đại biểu cho hồn lực nhiều ít thế nào, giống như trước cũng đại biểu sự mạnh yếu của tiên đạo tu sĩ.

Trong tình huống bình thường, hồn lực càng mạnh, thần hồn khắc độ càng nhiều, thần hồn của tiên đạo tu sĩ càng thêm chân thật.

Nhưng thần hồn Vân Phàm không giống lẽ thường, hắn rõ ràng trúc cơ thập phương, vượt trên vô thượng, thần hồn chân thật, vượt xa tiên đạo tu sĩ bình thường, cuối cùng thần hồn khắc độ lại dừng ở con số mười lăm!

. . .

Không giống sự kinh ngạc của Tà Thần, Vân Phàm biểu hiện cũng tĩnh lặng hơn, không quá mức lo lắng.

【 Lượng Hồn Xích 】 chỉ là công cụ trắc lượng thần hồn, không phải tiêu chuẩn kiểm tra mạnh yếu, dù sao Vân Phàm có thể cảm giác được mình đang dần dần mạnh mẽ hơn, chỉ cần có thể trở thành mạnh mẽ là được. Về phần hồn lực ít thế này, Vân Phàm phỏng đoán có lẽ do hắn đã từng tự toái phong linh hoàn nên mới có tình trạng như vậy.

"Ta biết rồi!"

Tà Thần bỗng nhiên hô lên một tiếng, Vân Phàm không khỏi ngạc nhiên: "Ngươi biết điều gì?"

"Đúng rồi! Ta đã biết nguyên nhân tại sao thần hồn khắc độ của ngươi lại thấp như thế rồi . . ."

"Nguyên nhân gì?"

"Thần hồn thai tức, phản chiếu tiên thiên."

Tà Thần giọng nói trở nên kích động khác thường, cánh tay nhỏ bé mập mạp vỗ vào ngực hai cái, tựa như đang phát tiết. Nó không khỏi âm thầm phán đoán , nếu như mình có thể nuốt trọn thần hồn của Vân Phàm, chính mình sẽ cường đại đến mức nào đây. Chuyện tốt đẹp như thế, chỉ là nghĩ thôi cũng đã thấy sung sướng rồi!

"Phản chiếu tiên thiên sao? Có ý gì?"

Vân Phàm vẻ mặt nghi ngờ, cũng không rõ là sao. Hắn từng nghe đại hồ tử nói về tiên thiên thần hồn, nhưng không biết phản chiếu tiên thiên ý nghĩa ra sao, chẳng qua nhìn phản ứng của Tà Thần, hẳn là có chút đặc biệt.

Lại nghe Tà Thần ức chế tâm tình nói: "Thiên địa vị sinh đạo tiên sinh, hỗn độn chi trung chủng tiên căn. Một khi ngộ được thần hồn biến, phản chiếu thai tức vốn thị chân. Đây chính là lai lịch của hai chữ ‘ Tiên Thiên ’, dụ ý tiên thiên địa nhi sinh ra sinh linh, không nhiễm nửa điểm trọc khí. Bất kỳ sinh linh thần hồn, chỉ có trải qua lôi kiếp, tẩy luyện thần hồn, để nó phản bản hoàn nguyên, tinh khiết như một, mới có tư cách bước ra bước đầu tiên của siêu thoát . . . Ách, ban đầu lão ô quy kia chính là như thế."

Vân Phàm khẽ gật đầu, lại hỏi: "Ta có một vị bằng hữu từng giúp ta khảo nghiệm, tiên thiên thần hồn của ta đạt tới mười hai, điều này có ý nghĩa gì?"

"Không giống, không giống."

Tà Thần lắc đầu liên tục nói: "Thiên phú khi mới thức tỉnh, giống như đứa trẻ đang trong bụng mẹ, có tiên thiên ấn ký, lây dính tiên thiên khí tức, cho nên mới có câu nói thần hồn mãn thập tiên thiên. Trên thực tế, thần hồn tựa như một giếng nước trong, bị người đổ xuống cát đá sẽ trở nên vẩn đục, chỉ có đem cát đá dọn dẹp sạch sẽ, mới thật sự là phản bản hoàn nguyên, mà mục đích tu luyện, chính là muốn dọn dẹp những thứ cát đá này trong thần hồn."

"Vậy phải làm sao mới biết thần hồn của ta có phải phản chiếu tiên thiên hay không?"

"Biện pháp rất đơn giản."

Vừa nói, Tà Thần đem 【 Lượng Hồn Xích 】trả lại cho Vân Phàm: "Thanh lượng hồn xích này có kỳ vật【 Luyện Tâm Trần 】bên trong, chính là dùng để trắc lượng thần hồn phẩm chất, thần hồn phẩm chất càng cao, màu sắc lượng hồn xích càng tinh khiết . . . Hiện tại, ngươi toàn lực vận chuyển hồn lực thử lại lần nữa xem sao."

"Tốt."

Vân Phàm nhận lấy 【 Lượng Hồn Xích 】, thần hồn lực lại rót vào bên trong, so với lúc trước còn mạnh hơn nhiều.

"Xuy! Xuy! Xuy!"

Thần hồn khắc độ vẫn chỉ "mười lăm ", chỉ là lượng hồn xích tản ra một đạo bạch sắc quang mang tinh khiết, nhu hòa sáng ngời, nhưng không chói mắt.

"Quả thế! Quả thế! Thần hồn thật tinh khiết! Hẳn là ăn rất ngon đây!"

Tà Thần nuốt một ngụm nước bọt, mắt phải lộ vẻ tham lam, hận không thể ôm lấy thần hồn của Vân Phàm cắn xé một hồi.

"Ngươi nói gì?"

Vân Phàm nghe thấy Tà Thần lẩm bẩm tự nói, không khỏi cau mày, hắn biết người này lại có ý nghĩ xấu xa gì rồi.

Tà Thần không đáp, ngược lại hỏi: "Vân Phàm tiểu tử, thần hồn của ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mới vừa Trúc Cơ đã có thể phản chiếu tiên thiên, phải biết rằng, có người có khi cả đời cũng chưa chắc bước qua được cánh cửa này."

"Ta cũng không biết là chuyện gì xảy ra. . ."

Vân Phàm cẩn thận nhớ lại những chuyện đã xảy ra trên người mình, kể lại: "Ta từng tự toái quá phong linh hoàn, sau lại lại khôi phục. Còn có vấn đề là, thời điểm ta ngưng trúc tiên cơ, trên trời có giáng xuống lôi kiếp."

"Ách! ? Ngươi. . . Tiểu tử ngươi. . ."

Tà Thần nhìn chằm chằm Vân Phàm, giống như đang nhìn một con quái vật: "Tự toái phong linh hoàn, phá rồi lại lập, trúc cơ thập phương! Theo bổn tôn xem, tiểu tử ngươi thật sự là yêu nghiệt, tại sao lôi kiếp không đánh chết ngươi luôn cho rồi!"

Vân Phàm không để ý đến Tà Thần châm chọc, liền hỏi: "Vậy hiện tại thần hồn của ta là mạnh hay yếu?"

"Cạc cạc cạc ~~~ "

Tà Thần lại cười quái dị, Vân Phàm mặt không chút thay đổi nói: "Ngươi cười cái gì? Chẳng lẽ tiên thiên không tốt!"

"Tốt! Dĩ nhiên tốt, tốt vô cùng!" Tà Thần nói: "Cùng là một cái chén, người khác dùng để đựng nước, mà ngươi lại đựng thủy ngân, về bản chất khác nhau, ngươi có hiểu hay không?"

Dừng một lát, Tà Thần vẫn cười quái dị nói: "Chẳng qua, căn cơ của ngươi quá thâm hậu, không phải dùng tiên thiên linh vật thì khó có thể gia tăng, mà tiên thiên linh vật vô cùng hiếm thấy, cho nên nói, sau này ngươi muốn tăng cường tu vi, quả thực còn khó hơn lên trời, cạc cạc cạc két!"

"Chẳng lẽ ta bị người khác giết, ngươi sẽ rất cao hứng?"

Vân Phàm bất ngờ đặt câu hỏi, nhất thời để cho Tà Thần nghẹn họng. Nó chỉ muốn nghĩ cách để nuốt trọn thần hồn của Vân Phàm, tự nhiên hi vọng đối phương càng yếu càng tốt, nhưng nó thiếu chút nữa quên đi, Vân Phàm cùng nó có bổn mạng huyết khế. Bọn hắn bây giờ có thể nói cùng hội cùng thuyền, hắn có làm sao thì mình cũng không tránh khỏi liên lụy.

"Ách!"

Tà Thần nản chí ngồi bệt xuống đất, móng vuốt bé nhỏ liên tục cào vào sàn nhà, trong lòng tràn đầy oán niệm.

Đúng lúc này, ngoài phòng truyền tới ba động yếu ớt.

"Di! ? Vân Phàm tiểu tử, tựa như có người tìm ngươi gây sự kìa?"

Tà Thần cảm ứng mạnh mẽ, nhất thời nhận thấy được sự khác thường bên ngoài.

Vân Phàm ý niệm vừa động, không để ý tới sự kháng cự của Tà Thần liền thu nó vào phong linh không gian, sau đó đi ra ngoài phòng.

. . .

Ngoài phòng đêm đã khuya, bốn phía vắng lặng lộ ra sự lạnh lẽo khác thường.

Ra khỏi phòng, Vân Phàm nhìn thấy một cô gái người mặc nam trang xuất hiện trước mặt của mình.

"Ngươi là ai?"

"Tán Tu minh phó minh chủ, Dư Hương."

Nghe ba chữ "Tán Tu minh", Vân Phàm chân mày nhẹ cau: "Có việc gì?"

"Chẳng lẽ, ngươi không sợ ta sao?"

"Tại sao ta phải sợ ngươi?"

"Ách!"

Dư Hương hiển nhiên không ngờ Vân Phàm sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, ngược lại giống như nàng tới đây không phải để tìm hắn vậy: "Hừ! Ngươi đánh thuộc hạ của bổn tọa, hiện tại bổn tọa tới tìm ngươi, bản thân hẳn phải sợ mới đúng, bởi vì ta mạnh hơn ngươi, ta có thể giết ngươi. . ."

Lời nói vừa dứt, một đạo sát khí vô hình bao phủ lấy Vân Phàm.

"Ong ong ông!"

Sát ý như thế, uy thế như thế, mạnh hơn Chu Trùng không chỉ một bậc.

Vân Phàm tự nhiên không sợ, một thanh tiểu đao hiện ra giữa ngón tay, nhìn Dư Hương. Cả người giống như lưỡi dao sắc bén vừa ra khỏi vỏ, tuyệt thế phong mang, phá tan sát khí của đối phương bao phủ.
Bình Luận (0)
Comment