Bất Diệt Thánh Linh

Chương 172

Bên trong nhà hoàn toàn trầm tĩnh, chỉ có quang mang chớp động.

Vân Phàm cứ lần lượt thử, lần lượt thất bại, Phương Lôi đem mọi chuyện đều chứng kiến, trong lòng chẳng hiểu sao dâng lên một loại xúc động không nói thành lời. Hắn nhiều lần muốn bảo Vân Phàm từ bỏ, nhưng lời nói vừa ra đến khóe miệng lại phải nuốt vào. Nhìn đối phương vẫn đang cố gắng kiên trì, chính mình lấy đâu ra tư cách nói ra hai từ "từ bỏ" chứ.

"Phốc!"

Ý niệm trong đầu vừa động, Vân Phàm đã đem nguồn sáng chậm rãi đẩy tới trước mặt Phương Lôi.

Chỉ thấy nguồn sáng chập chờn sáng tối, từng điểm từng điểm thẩm thấu vào trong cơ thể của lão giả này, tản ra một cảm giác ấm áp thậm chí là nóng bỏng, đem bao nhiêu lạnh lẽo trong cơ thể hắn quét bay.

Ma độc trong tay trái của lão giả tựa như bị kích thích, muốn ra sức phản kháng, đáng tiếc còn chưa kịp giãy dụa, đã bị nguồn sáng này cắn nuốt không lưu lại chút dấu vết nào.

"Ong ong ông ~~~ "

Một đạo thần hồn lực thuần hậu cường đại từ trên người lão giả này bộc phát, khuếch tán hướng bốn phía, đem trọn cả vạn tiên tập bao phủ bên trong.

Ma độc lây dính trên người đã nửa năm qua cuối cùng cũng được loại trừ, tảng đá lớn vẫn luôn đè nặng trong lòng Phương Lôi bỗng nhiên biến mất, để cho hắn có chút kích động vô cùng! Mặc dù nguyên khí còn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng hắn vẫn cảm thấy cực kỳ thoải mái, sắc mặt từ từ hồng nhuận, cả người nhìn qua đầy tinh thần.

Vân Phàm đứng trước mặt lão giả, phảng phất một chiếc thuyền lá lênh đênh giữa cuồng phong bạo vũ, tâm thần cũng chập chờn.

Uy thế như thế, so với phó minh chủ của Tán Tu minh chỉ có hơn không kém, thậm chí không dưới Thiển Y!

Xem ra lai lịch của vị lão giả này rất bất phàm, tu vi cũng vô cùng bí hiểm.

"Tiền bối cảm giác như thế nào?"

Nghe thấy Vân Phàm hỏi thăm, Phương Lôi mới tỉnh ngộ vừa rồi chính mình thất thố, liền tranh thủ thu liễm khí thế: "Xin lỗi xin lỗi, lão đầu tử ta đắc ý vênh váo quá rồi. Nhưng mà ta cảm thấy rất tốt, thực sự tốt vô cùng, chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhàng như vậy... Đa tạ ân cứu mạng của Vân Phàm tiểu hữu, xin ngươi nhận một xá của Phương Lôi!"

Dứt lời, Phương Lôi cố nén tâm tình kích động đứng dậy bái xuống.

"Tiền bối không cần khách khí."

Vân Phàm đem thân thể né sang một bên không muốn nhận đại lễ, làm cho Phương Lôi bất đắc dĩ chỉ có thể cười khổ.

"Lão gia tử, thế nào!"

Ngoài cửa phòng, Thiên Hà cùng Phương Đồng thò đầu vào, hiển nhiên tình huống vừa xong làm cho bọn họ kinh động, hiện tại nhìn thấy mọi chuyện khôi phục bình thường, liền lập muốn vào để thăm dò mọi chuyện.

"Tất cả vào đi, ma độc trong cơ thể lão phu được giải trừ rồi."

Phương Lôi nói rất đơn giản, đám người Thiên Hà thoáng nghe thì sửng sốt, sau đó ngay lập tức mừng như điên.

Hơn nửa năm lẩn trốn, hơn nửa năm bị chèn ép, biết bao nhiêu đêm dài để cho bọn họ mất đi hi vọng đối với tương lai.

Hôm nay ma độc đã được loại trừ, tin tưởng lão giả sẽ hồi phục thực lực rất nhanh, bọn họ sau này cũng không cần phải sống lén lén lút lút nữa .

Nghĩ đến hơn nửa năm gian khổ, nghĩ đến mấy lần trải qua vào sanh ra tử, không ít người mừng phát khóc, lệ rơi đầy mặt.

"Tạ ơn lão đại rất nhiều!"

Thiên Hà lần thứ hai quỳ gối trước mặt Vân Phàm, cung kính hành lễ ba lần, trong mắt tràn đầy cảm kích.

"Cảm ơn!"

Mọi người cùng nhau quỳ xuống theo Thiên Hà, bao gồm cả Phương Đồng.

Có lẽ chuyện cứu trị lão giả đối với Vân Phàm mà nói, là một chuyện bé nhỏ không đáng kể, nhưng đối với bọn hắn mà nói, đây chính là một phần thiên đại ân tình, không một người nào có thể nhận thức tâm tình của bọn hắn, đó là tuyệt vọng từ trên mây rơi xuống vũng bùn, lại từ trong tuyệt vọng nhìn thấy ánh sáng của tương lai.

"..."

Vân Phàm lần đầu gặp phải tình huống này, không khỏi sửng sờ không biết phải làm sao. Hắn có thể cảm nhận được đám người Thiên Hà cảm kích phát ra từ nội tâm, rất thuần khiết, rất chân tình, để cho hắn cảm thấy sự sung sướng và thông suốt.

Trợ giúp người khác, nhận được cảm kích, tâm tình thư sướng.

Có một số chuyện vốn chỉ đơn giản như thế, không có nhiều ý niệm cùng tâm tư phức tạp đến vậy.

"Chư vị mời đứng lên cả đi, không cần như vậy." Vân Phàm có chút không biết làm sao.

Phương Lôi mở miệng nói: "Tiểu hữu không cần khuyên bảo, ngươi xứng đáng nhận cái lễ này của bọn họ. Không chỉ như thế, sau này nếu tiểu hữu có điều gì sai khiến, Phương gia chúng ta tuyệt đối vào nơi nước sôi lửa bỏng, cũng quyết không chối từ."

"Vào nơi nước sôi lửa bỏng, cũng quyết không chối từ!"

Thiên Hà đám người tâm tình sôi sục, lần nữa hướng Vân Phàm hành lễ, mà người sau lại chỉ trầm mặc.

...

"Đúng rồi!"

Thiên Hà tựa như nhớ tới điều gì, bỗng nhiên nói: "Lão gia tử, Vân Phàm lão đại, vừa rồi chúng ta ở bên ngoài nghe được tin tức, thú triều lại tập thành, bây giờ chúng ta nên làm gì?"

"Thú triều lại tới sao ?"

Phương Lôi cau mày nói: "Lão phu dù đã trừ được ma độc trong người, nhưng cũng không ít độc linh lưu lại, cần có thời gian từ từ luyện hóa... Trước mắt vạn tiên tập này vẫn tương đối an ổn, chờ lão phu đem độc linh luyện hóa rồi tính tiếp!"

Dừng một lát, Phương Lôi quay sang nói với Vân Phàm: "Vân Phàm, kế tiếp ngươi có tính toán gì không?"

Lão giả sửa lại cách xưng hô, lộ ra mấy phần thân thiết, không còn là cảm kích thông thường.

Vân Phàm cũng không nhận thấy sự khác thường, suy nghĩ một lát rồi nói: "Chờ thú triều tan ta sẽ rời đi, đi tới Đại Càn chủ thành, xem xem có thể học tập phương pháp ngưng khiếu hay không."

Vô luận là tiên đạo hay là võ đạo, Vân Phàm cũng đã lâm vào bình cảnh.

Võ đạo còn dễ nói, dù sao có phương hướng, chỉ cần học được phương pháp ngưng khiếu, lực lượng có thể tiến thêm một bước.

Mà tiên đạo muốn tiến bộ lại tương đối khó khăn, cho tới bây giờ, Vân Phàm tu luyện tiên pháp « Cửu Khổ » chẳng qua là một bộ Trúc Cơ, phương pháp tu hành cô đọng thần đan còn không có nửa điểm đầu mối.

"Nếu như vậy..."

Phương Lôi suy tư chốc lát nói: "Chờ sau khi thú triều tan, chúng ta sẽ cùng ngươi rời đi."

Lời của lão giả này đại biểu cho quyết định của mọi người, tự nhiên sẽ không có ai phản đối.

"Các ngươi ai có giấy bút?"

Vân Phàm đột nhiên hỏi, mọi người nghe vậy cảm thấy mơ hồ không rõ thế nào.

Chẳng qua Thiên Hà vẫn từ giới tử đại lấy ra giấy bút: "Lão Đại, ngươi cầm lấy."

"Độc linh trong cơ thể tiền bối là âm tính, nếu như phối hợp với linh thảo dược dương tính, sẽ có thể luyện hóa độc linh trong cơ thể nhanh hơn..."

Lập tức, Vân Phàm lấy ra một quyển giấy da thật dày, chuyên chú tìm kiếm, sau đó trên giấy viết lại tên mười mấy loại thảo dược, trong đó không thiếu dược liệu đại bổ đại độc, hơn nữa tương đối thường thấy, nếu ra chợ ở Lạc Nhật thành, cũng không khó kiếm.

Quyển sách này tên là « Dược Kinh » , chính là tâm huyết cả đời của độc y Trương Vô Nhị, phía trên ghi lại rõ ràng hơn ngàn loại linh thảo dược dược tính khác nhau, bao gồm cả tên thuốc, dược lý, dược tính, hoàn cảnh sinh trưởng cùng với chú giải.

Ban đầu Vân Phàm cầm lấy bản « Dược Kinh » này , còn cho là mình sẽ cô phụ ý tốt của tiền bối, không ngờ tới mình cũng có ngày sử dụng đến nó. Hắn cảm thấy rất may mắn chính là bản thân đi theo độc y tiền bối học tập một chút nguyên lý cơ bản dược lý giải độc, nếu không cho dù có bản « Dược Kinh » này tham chiếu, cũng hoàn toàn xem không hiểu ý tứ bên trong.

"Lão Đại! Ngươi... Ngươi còn có thể chế thuốc a?"

"Học qua một chút."

"Lão Đại, ta phát hiện càng ngày ta càng sùng bái ngươi."

Nhìn phương thuốc trong tay , Thiên Hà trong mắt ánh lên kim quang, hận không thể ôm lấy Vân Phàm hôn hắn mấy cái. Dĩ nhiên, nếu hắn dám làm như thế thật, đối phương tuyệt đối sẽ không chút khách khí đá nát mông hắn.

"Mập mạp chết bầm, đừng có dài dòng nữa, nhanh đi tìm thuốc đi."

Phương Đồng trong lòng gấp gáp, không có thời gian nghe Thiên Hà xu nịnh, một tay cầm lấy phương thuốc, sau đó kêu mọi người chia nhau thu thập.
Bình Luận (0)
Comment