Bất Diệt Thánh Linh

Chương 179

"Đông Lai, tiểu tử ngươi làm sao thế? Đã bị thương như vậy, còn không lui xuống nghỉ ngơi, ngươi muốn chết phải không?"

Lương Khâu cũng không nể mặt Đông Lai, vừa tới đã liên tục mắng.

Nhưng Đông Lai không thèm quan tâm, xông lên dùng một tay ôm chặt lấy Lương Khâu, cũng không nói gì.

"Tiểu tử thúi nhà ngươi. . ."

Lương Khâu vốn định mắng mấy câu nữa cho hả giận, nhưng khi hắn thấy nước mắt bên khóe mắt của Đông Lai, lời nói đến khóe miệng lại nuốt trở vào.

"Được rồi được rồi, hai người các ngươi dài dòng quá a, hiện tại cũng không phải thời điểm ôn chuyện!"

Đoạn Thiểu Minh đem Đông Lai kéo tới, hướng về phía hắn nói: "Tiểu tử ngươi cũng thật là, mới vừa rồi thiếu chút nữa đã mất mạng, may có Vân Phàm huynh đệ kịp thời ra tay cứu giúp, nếu không chúng ta chỉ có thể nhặt xác giúp ngươi rồi, còn không mau chóng cám ơn người ta!"

"Ách? !"

Đông Lai sửng sốt, lúc này mới nhớ tới trên tường thành còn có một người khác vừa tới. Bất quá, nhìn tuổi tác đối phương tựa hồ cùng chính mình không sai biệt lắm, không giống bộ dạng lợi hại a!

"Ách cái gì ách, còn không mau chóng tạ ơn. . ."

Đoạn Thiểu Minh lấy tay gõ gõ vào đầu Đông Lai, căm giận bất mãn nói: "Vân Phàm huynh đệ không chỉ cứu ngươi, cái mạng của Lương Khâu cũng được người ta cứu về tới, tiểu tử thúi nhà ngươi lại còn dám xem thường người khác, muốn ăn đòn có phải hay không!"

"Nga nga, không đúng không đúng." Đông Lai nghe thế, vội vàng hành lễ: "Ta tên là Đông Lai, tạ ơn Vân đại ca đã cứu ta cùng Lương đại ca."

"Vân. . . Đại ca. . ."

Vân Phàm khóe mắt khẽ run lên, mặc nhiên im lặng. Nếu hắn nhớ không lầm, chính mình năm nay mới mười sáu tuổi, tuy nói đã trưởng thành, nhưng tuyệt đối không tính là "đại" sao! Chẳng biết từ khi nào, tâm cảnh của mình trở nên già cỗi sầu thảm như thế?

. . .

"Cẩn thận!"

Mấy người còn đang nói chuyện, lại có một con độc vĩ phong xông lên tường thành.

Trữ Mạc Viễn cùng Đổng Kỳ Chính đồng thời xuất thủ, hai đạo tiên thuật nhất tề rơi vào trên người độc vĩ phong, trong nháy mắt chém chết.

"Đông Lai! Ngươi không sao chứ?"

Đoạn Thiểu Minh một tay nâng đỡ Đông Lai lảo đảo muốn ngã , lộ vẻ lo lắng.

"Ta. . . Ta không sao, không có chuyện gì. . ."

Trải qua thoáng chốc thời gian ngắn ngủi , Đông Lai cả người hơi hư thoát, ngay cả nói chuyện cũng không đủ sức.

Lúc này, một đạo lưu quang rơi vào trên người Đông Lai, để vết thương trên người hắn nhanh chóng khép lại, mặt mũi tái nhợt cũng nhiều vài phần sinh khí .

"Tư!"

Ấm áp dung nhập vào cơ thể, Đông Lai tinh thần rung động, kinh ngạc nhìn về phía Vân Phàm, tiên thuật thật thần kỳ! Hiện tại hắn đã hiểu được, tại sao Lương Khâu bị thương nặng như thế, cũng có thể cứu sống, hơn nữa khôi phục nhanh như vậy.

"Cảm ơn Vân đại ca!"

Đông Lai cảm tạ lần nữa, mồm miệng lanh lợi hơn rất nhiều, trong mắt tràn đầy kính nể.

Vân Phàm vẫn chỉ gật đầu trầm mặc, ánh mắt nhìn dưới tường thành. Bầy thú đông nghịt như thủy triều, điên cuồng đánh thẳng vào tường thành, làm cho người ta cảm giác áp lực phi thường.

Đây không phải là lần đầu tiên Vân Phàm đối mặt với thú triều, hắn từng tại ngoài Nam Hoa quận thành cảm thụ sự kinh khủng của thú triều, nơi nó đi qua, một cọng cỏ cũng không lưu lại, sinh cơ diệt sạch, khung cảnh hoang vu!

Nhưng thú triều lúc đó so sánh với bây giờ, vô luận số lượng hay là lực lượng, cũng xa xa không bằng một phần vạn, quả thực giống như khác nhau một trời một vực.

. . .

"Rầm rầm rầm —— "

Cuồng thú như thủy triều cuốn tới, tường thành lay động không ngừng, vết máu loang lổ nhìn thấy mà giật mình!

"Không tốt! Chúng ta cũng mau đi hỗ trợ!"

Đoạn Thiểu Minh đưa Đông Lai cho Lương Khâu chăm sóc, mình cùng Trữ Mạc Viễn và Đổng Kỳ Chính xông lên tường thành, chống đỡ thú triều xâm nhập.

Khí tức máu tanh kích thích thần kinh của Vân Phàm, phạm vi mà hắn nhìn thấy, cơ hồ tất cả các tu sĩ thủ thành đều đang gắng sức chiến đấu, có người rõ ràng mỏi mệt vô cùng, vẫn sẽ không chịu lui ra; có người càng không để ý sinh tử, nhào tới trước cùng linh thú tranh đấu.

Tóm lại, không phải ngươi chết chính là ta sống.

Bọt máu tung bay, thảm thiết cuồng loạn!

Nội tâm Vân Phàm tràn đầy rung động, thẫn thờ thật lâu!

Đây là thế giới nào? Đây là thời đại nào?

Đây không phải là thời đại tiên đạo cường thịnh hay sao? Tại sao có thể để cho thú triều tàn sát bừa bãi? Tại sao không có tiên đạo đại năng tới ngăn cản? Còn có yêu ma rốt cuộc là gì?

. . .

"Có thể thủ được sao?"

Vân Phàm đột nhiên mở miệng, Lương Khâu không khỏi cười khổ: "Nghe nói đây chỉ là đợt thú triều thứ nhất, phía sau còn có vài ba đợt linh thú nhị tinh tam tinh, dựa vào những người trong thành, làm sao có thể thủ nổi, đành phải xem xem có viện quân tới hỗ trợ hay không."

Vân Phàm trong lòng nhẹ nhàng trầm xuống: "Nếu như không có thì sao?"

". . ."

Lương Khâu trầm mặc, không biết nên trả lời thế nào.

Vân Phàm lại hỏi: "Đại Càn tiên đạo tông môn cùng Thánh Địa cường giả đâu? Tại sao không có ai ở chỗ này?"

"Bọn họ vì sao phải có mặt nơi này?"

Nghe thấy Lương Khâu hỏi ngược lại, Vân Phàm không khỏi ngây người: "Tiên đạo tông môn cùng Thánh Địa không phải là có trách nhiệm bảo vệ cho nhân tộc hay sao?"

"Trách nhiệm bảo vệ? Ha ha. . ."

Lương Khâu khổ sở nhìn Vân Phàm, cuối cùng thở dài bất đắc dĩ: "Vân Phàm huynh đệ, thế giới này, tàn khốc hơn xa so với sự tưởng tượng của chúng ta, ngươi. . . sau này ngươi sẽ hiểu được."

Thấy đối phương không muốn nhiều lời, Vân Phàm cũng không muốn hỏi nhiều.

Xoay chuyển ánh mắt, thấy phía trước cách đó không xa, một con linh thú xông qua bình chướng đánh về phía tiên sĩ thủ thành , Vân Phàm không suy nghĩ nhiều, tiểu đao trong tay bay ra.

"Sưu!"

Hàn mang hiện ra, phá không mà đến.

Tiểu đao đâm vào con mắt linh thú, xuyên thấu đầu của nó, linh thú nhất thời ngã xuống bỏ mình.

Tên nam tử được cứu giúp phục hồi tinh thần, trịnh trọng hướng Vân Phàm thi lễ, tiếp theo sau đó gia nhập chiến đấu, thậm chí ngay cả một câu cảm kích cũng không nói.

"Thật. . . Thật là lợi hại!"

Thấy thủ đoạn nhẹ nhàng giết địch của Vân Phàm, Đông Lai trợn mắt hốc mồm, vẻ mặt sợ hãi than!

Lương Khâu cũng âm thầm kinh hãi, mặc dù hắn biết Vân Phàm tiên vũ đồng tu, thực lực mạnh mẽ, nhưng thủ đoạn bén nhọn như thế, vượt xa khỏi dự liệu của hắn. Ít nhất hắn không có nửa điểm nắm chắc có thể né tránh một đao này.

"Sưu! Sưu! Sưu!"

Từng đạo hàn mang ở trên tường thành xẹt qua, từng con linh thú xông lên tường thành thoáng chốc chết ngay lập tức.

"Vì sao các ngươi không rời đi?"

Nghe thấy Vân Phàm hỏi nữa, Lương Khâu phối hợp lời nói: "Vân Phàm huynh đệ, ngươi có biết Lạc Nhật thành có bao nhiêu tiên sĩ bao nhiêu võ giả hay không? Lạc Nhật thành sở hữu mười vạn tiên sĩ, ba mươi vạn người. Trừ Tán Tu minh hai vạn tiên sĩ, Thiên Võ minh mười vạn võ giả, những người còn lại cũng là tự nguyện ở chỗ này ."

Dừng một lát, Lương Khâu vẻ mặt ngưng trọng nói: "Có lẽ trong mắt người khác, Lạc Nhật thành thương mậu phồn vinh, khắp nơi là linh bối. . . Trên thực tế, phần lớn tài phú cũng nắm giữ trong tay của Thiên Võ minh cùng Tán Tu minh. Nhưng dù vậy, vẫn có rất nhiều người nguyện ý ở đây."

"Tại sao?"

"Bởi vì ở phía sau Lạc Nhật thành, ít cũng có trăm tòa thành trấn, hơn ngàn vạn dân chúng Đại Càn . . ."

Lương Khâu bình tĩnh nhìn trên tường thành, thân ảnh mọi người chiến đấu hăng hái : "Trong dân chúng, có cha mẹ thê nhi của bọn họ, có huynh đệ bằng hữu của bọn họ, nếu bọn họ rời đi, ai sẽ thủ vệ nơi đây? Cho nên, vô luận Lạc Nhật thành bị thú triều hủy diệt biết bao lần, cuối cùng vẫn sẽ lần nữa phục sinh ."

"Đúng vậy Vân đại ca, chúng ta không thể đi ."

Lúc này, Đông Lai bỗng nhiên mở miệng nói: "Nhà ta sẽ ngụ ở Đông Gia thôn cách nơi này vạn dặm, nơi đó mặc dù rất nghèo rất khổ, nhưng nơi đó là nhà của ta, có người thân của ta. Nếu ta may mắn thức tỉnh thiên phú, trở thành tiên linh sư, ta phải bảo vệ cho bọn họ, đó là trách nhiệm của ta. . ."

"Nói rất hay Tiểu Đông Tử!"

Lương Khâu cười vỗ vỗ đầu Đông Lai, ra vẻ thoải mái nói: "Không chỉ riêng Đông Lai, còn có Thiểu Minh, Mạc Viễn, lão Đổng bọn họ. . . Bao gồm cả ta, cũng là tự nguyện lưu lại ."

Nghe hai người nói chuyện, Vân Phàm tâm thần chấn động, một loại cảm xúc chưa bao giờ có xông lên đầu.

Tiên đạo vô tình, nhưng con người hữu tình.

Không phải mỗi một vị tiên đạo tu sĩ đều tham lam ích kỷ, âm hiểm ác độc như Sài Thiệu Kiệt.

Cũng có tiên đạo tu sĩ rộng rãi hào sảng như đại hồ tử; cũng có tiên đạo tu sĩ tiêu sái si tình như Nhiếp Trần; còn có tiên đạo tu sĩ chính trực thiện lương như Thiển Y.

Có người tu tiên đạo, chưa chắc đã cầu trường sinh.

Có người cầu trường sinh, có lẽ chỉ muốn có thể sống thật lâu bảo vệ cho những gì mà mình yêu quý.

Vân Phàm rốt cục hiểu được, tu sĩ trên tường thành biết rất rõ nguy hiểm, vì sao còn liều mạng như vậy. Lương Khâu rõ ràng trọng thương chưa lành, vì sao vẫn cố chấp muốn tới đây, cũng cố gắng muốn mời chính mình tới đây xem một chút. . . Hắn đại khái đoán được tâm tư của đối phương.

"Vân Phàm huynh đệ. . ."

Lương Khâu do dự một hồi, cuối cùng nói ra ý nghĩ của mình: "Ta biết yêu cầu của ta có chút quá đáng, nhưng ta thật lòng hi vọng ngươi có thể giúp mọi người. Không cần ngươi đi chém giết, chỉ cần trị liệu cho người trọng thương một chút là được rồi."

"Tốt!"

Vân Phàm vô cùng dứt khoát đồng ý, Lương Khâu nhất thời không kịp phản ứng.

"Ách! ? Vân Phàm huynh đệ, ngươi. . . Ngươi thật sự đồng ý."

"Phải."

Nghe Vân Phàm khẳng định trả lời, Lương Khâu mừng rỡ như điên: "Vân Phàm huynh đệ, ngươi có yêu cầu gì cứ nói thẳng, chỉ cần Lương Khâu ta có thể làm được, dầu sôi lửa bỏng, quyết không chối từ!"

Vân Phàm lắc đầu: "Giúp ta tìm một chỗ, đem người trọng thương đưa đến."

". . ."

Lương Khâu nghe vậy mặc nhiên, trong mắt khẽ chua xót.

"Tạ ơn. . . Cám ơn."

Lương Khâu thanh âm run rẩy, một xá một xá với Vân Phàm.

Hắn biết, đối phương vốn không cần đáp ứng bất kỳ thỉnh cầu nào của chính mình, bởi vì mình còn thiếu đối phương một mạng. Chỉ bất quá, đối phương hết lần này tới lần khác không hề do dự mà đồng ý. Thương hại cũng tốt, đồng tình cũng được, ân đức như thế, làm sao có thể không báo.

Vân Phàm muốn nâng Lương Khâu lên, nhưng lại phát hiện thân thể đối phương rất nặng rất nặng, không cách nào nâng lên.

Hắn cho tới bây giờ cũng không cảm giác mình vĩ đại đến cỡ nào, cũng không có cao thượng giác ngộ lòng mang thiên hạ, nhưng khi nhìn Lương Khâu hành động, nội tâm của hắn vô cùng trầm trọng . Hắn đột nhiên có chút nhận thức cảm giác mà phụ thân từng nhắc tới. . . chính là ý thức trách nhiệm thân làm nhân tộc chiến sĩ, cần phải thủ hộ một phương.

Có lẽ, ở nơi quốc độ xa lạ này, hắn chỉ là một vị khách qua đường bé nhỏ không đáng kể, nhưng mà điểm này không có nghĩa nơi đây không có thứ mà hắn muốn bảo vệ.

Hắn bảo vệ , là tâm của hắn, là ý của hắn, là niệm của hắn.

Tâm của hắn là quang minh, ý của hắn là chân thành, niệm của hắn là hi vọng.

Hắn vĩnh viễn không thể quên, ngày đó uống chén rượu của thư sinh Vô Phong mà nhìn thấy hình ảnh đó. Hắn không muốn chuyện này thành hiện thực, hắn muốn vì tương lai nhân tộc mà bảo vệ một phần hi vọng.
Bình Luận (0)
Comment