Bất Diệt Thánh Linh

Chương 192

"Cái gì! ?"

Cảm nhận được hàn quang sát người, Lăng Triển Bằng cảm thấy sửng sốt, ngay sau đó lâm vào trong khôn cùng sợ hãi, đó là một loại sợ hãi khi bị tử vong bao phủ. Hắn làm sao có thể tưởng tượng được, lại thật sự có người dám động thủ đối với mình, chẳng lẽ bọn họ điên lên rồi?

"Phốc!"

Hàn mang xuyên thấu tiên cương hộ thể của Lăng Triển Bằng, đâm về phía cổ họng của hắn.

Mặc dù lâm vào sợ hãi, nhưng từ bản năng, Lăng Triển Bằng không tự chủ khẽ nghiêng nghiêng đầu.

Lục tinh tiên linh sư thần hồn cường đại, có thể tránh né uy hiếp nhất định, hơn nữa tiên cương chân thật, mới khiến cho Lăng Triển Bằng hiểm hiểm tránh được một kích trí mạng như vậy.

Nhưng cho dù như thế, động mạch trên cổ Lăng Triển Bằng bị hàn mang xé rách , một cỗ máu tươi tóe ra.

. . .

Tử vong có cảm giác gì?

Tử vong chính là cảm giác hãm sâu vào trong sợ hãi, sau đó mất đi hết thảy ý niệm.

"Ai! ? Là ai! ? Điên rồi, thật sự điên rồi!"

Lăng Triển Bằng cảm thấy trái tim băng giá tới cực điểm, che cổ chuẩn bị lui về thành lâu, nhưng khi hắn vừa xoay người, một thân ảnh từ trên trời giáng xuống, chắn trước mặt của hắn.

"Người nào! ?"

Lăng Triển Bằng sợ hết hồn, nhất thời lùi về phía sau. Chỉ thấy người vừa tới một thân quần áo dính máu, ánh mắt lạnh lùng nhìn mình, hẳn là tên tiểu tử ngốc một mình bảo vệ cửa thành khuyết khẩu kia .

Người tới chính là Vân Phàm, hắn cùng với đám người Lương Khâu chạy tới nơi đây, vừa lúc nghe được Lăng Triển Bằng hò hét.

Vì lấy đại cục làm trọng, không người nào dám vọng động, thậm chí ngay cả Lương Khâu mấy người cũng trầm mặc. Nhưng Vân Phàm tâm thẳng, căn bản không bị uy hiếp, cũng không thể ủy khuất cầu toàn, cho nên hắn xuất thủ.

"Là người nào chịu trách nhiệm trấn thủ trung môn?"

Nghe thấy Vân Phàm nói rất bình thản, Lăng Triển Bằng trong lòng căng thẳng : "Là . . Là ta? Ngươi. . . Ngươi muốn làm gì! ?"

Lăng Triển Bằng cho dù bây giờ còn sống, nhưng hắn cũng không cho là một chiêu vừa rồi muốn cảnh cáo mình, đối phương thật sự muốn giết chết chính mình, không có nửa điểm do dự. Nếu không phải hắn phản ứng nhanh, thần hồn đủ mạnh, sợ rằng giờ phút này đã trở thành một cỗ thi thể .

"Oành!"

Lăng Triển Bằng tế ra phong linh hoàn của mình, xích hồng sắc quang mang chớp sáng, một con lục tinh hỏa lang nhảy ra từ phong linh hoàn, hướng về phía người Vân Phàm nhe răng nghiến lợi.

Vân Phàm hỏi nữa: "Cửa thành khuyết khẩu do ngươi mở ra ?"

"Không. . . Không phải!"

Lăng Triển Bằng tâm hoảng ý loạn, lắc đầu liên tục phủ nhận, hắn làm sao dám thừa nhận trước mặt nhiều người như thế, nếu để cho tán tu biết chân tướng sự tình, không chỉ đám tán tu này sẽ không bỏ qua cho chính mình, Chiêm lão đại vì muốn phủi sạch quan hệ, sợ rằng cũng sẽ không bỏ qua cho chính mình.

"Ngươi nói láo!"

Vân Phàm tâm như gương sáng, hết thảy mọi lời nói dối đều khó có thể che giấu được hắn.

"Ngươi. . . Ngươi thích xen vào việc của người khác như thế, vậy thì đi chết đi!"

Lăng Triển Bằng trong lòng hung ác, ngự sử lục tinh tiên linh lao thẳng hướng Vân Phàm.

Gần như thế cự ly, lấy võ đạo tu vi của Vân Phàm , có thể tránh né rất dễ dàng, chẳng qua hắn không thối lui, ngược lại tiến đón!

Một bước một quyền, một vòng huyết sắc tà dương chậm rãi dâng lên, khí thế bàng bạc trầm trọng nặng nề chợt bộc phát!

"Oành!"

Một quyền, lục tinh huyết lang bị oanh phát!

Lăng Triển Bằng tâm thần bị thương nặng, kinh hãi muốn: "Võ đạo ý chí! ? Tông sư cảnh giới! ?"

"Không! Ngươi. . . Ngươi không thể giết ta! Là Chiêm lão đại. . ."

Tiếng nói đột nhiên dừng lại, một nắm đấm to lớn nặng nề khắc ở trên ngực Lăng Triển Bằng, xương cốt vỡ vụn, bộ ngực lún sâu, khí tuyệt tại chỗ!

Đã chết, thật sự chết rồi!

Đây chính là lục tinh tiên linh sư, đỉnh phong tồn tại trong tiên đạo cao thủ!

Mọi người trợn mắt hốc mồm nhìn hết thảy mọi chuyện phát sinh, nhưng không một người dám lên trước, bao gồm cả người của Thập Nhị đồng minh, bao gồm thuộc hạ của Lăng Triển Bằng.

Lần trước ở cửa nam quảng trường, Vân Phàm một chiêu thuấn sát ngũ tinh tiên linh sư, đủ để cho mọi người rung động tại chỗ.

Mà lần này, Vân Phàm cũng như vậy dùng một quyền oanh tán lục tinh tiên linh, lại một quyền đánh chết lục tinh tiên linh sư, trình độ hung hãn thô bạo, quả thực rung động đến mức làm cho người ta cảm thấy sợ hãi!

Đây cũng là lần đầu tiên mọi người thấy được sát tâm của Vân Phàm, giết người quyết tâm!

. . .

"Chúng ta lui, đi tìm Chiêm lão đại!"

Hô to một tiếng, người của Thập Nhị đồng minh vội vàng lui về thành lâu, không một ai tiến lên ngăn cản.

Đối với cử động của mình, Vân Phàm cũng không giải thích quá nhiều .

Cửa thành đang bình thường, đột nhiên phá vỡ, một ngày hai đêm, không có bất kỳ trợ giúp. . .

Nếu như mọi chuyện như vậy còn không nghĩ ra cổ quái trong đó, đầu của Vân Phàm chỉ là vật tượng trưng mất rồi. Cho nên, những kẻ âm hiểm xảo trá như Lăng Triển Bằng, giết là giết, không có gì đáng tiếc hay là hối hận!

"Bây giờ nên làm gì?"

Đoạn Thiểu Minh đụng đụng Lương Khâu đứng bên cạnh, người sau cười khổ lắc đầu, tỏ vẻ chính mình cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

Lúc trước Vân Phàm đột nhiên xuất thủ, bọn họ cũng vô cùng kinh ngạc, nếu Lăng Triển Bằng chết, hậu quả khó lòng tưởng tượng. May là Lăng Triển Bằng vận khí không tồi, hiểm hiểm tránh thoát một kiếp, chỉ bị thương ngoài da.

Bọn họ vốn còn đang âm thầm hô hào may mắn, không ngờ Vân Phàm thực sự có can đảm động thủ giết người.

Không sai! Thấy Lăng Triển Bằng bị giết, quả thật bọn họ rất sung sướng, nhưng sau nhất thời thống khoái, cần trả bằng một cái giá thảm thiết mức nào. Bọn họ có thể tưởng tượng, một vị lão Đại chết, Thập Nhị đồng minh sẽ có phản ứng kịch liệt thế nào, đến lúc đó không thể tránh được một cuộc tranh đấu, trong khi thú triều có thể đến bất cứ lúc nào. . . Đến đó bọn họ nên thủ thành như thế nào đây?

Chỉ tiếc, bọn họ biết mình không thể nào ngăn cản Vân Phàm, cũng không có lý do gì ngăn cản đối phương giết người.

Bây giờ nên làm gì? Nên làm gì bây giờ?

Không có ai chỉ trích Vân Phàm, chỉ riêng mình cúi thấp đầu, bộ dáng như đưa đám.

Đối với tương lai, bọn họ cảm thấy vô cùng ảm đạm.

. . .

"Vân Phàm huynh đệ, kế tiếp ngươi có tính toán gì hay không?"

Lương Khâu đi tới trước mặt Vân Phàm, liếc mắt nhìn Lăng Triển Bằng đã chết, trong lòng ngầm thở dài. Chuyện cho tới nước này, bọn họ chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.

Vân Phàm vẫn ngắm nhìn chung quanh, thản nhiên nhìn mọi người nói: "Cầm những thứ thuộc về mình, sau đó thủ thành."

Từ lúc còn rất nhỏ, Vân Phàm cũng đã quen với việc tự mình cố gắng độc lập, hắn chưa bao giờ đem hi vọng ký thác trên thân người khác. Vì vậy, trong suy nghĩ của hắn, tán tu muốn bảo vệ tòa thành thị này, còn phải dựa vào cố gắng của bọn họ.

Nghe Vân Phàm nói như vậy, trong lòng mọi người khẽ run lên, phảng phất một loại cảm xúc khó nói nảy sinh từ sâu trong linh hồn.

"Vân Phàm huynh đệ. . ."

Lương Khâu đang muốn mở miệng, Vân Phàm bỗng nhiên ngắt lời nói: "Lương đại ca, những thứ trên trời xuất hiện từ lúc nào?"

"Ách! ?"

Lương Khâu không ngờ Vân Phàm đột nhiên hỏi việc này, không khỏi ngẩng đầu nhìn.

Trên bầu trời, u ám bao phủ cả tòa thành thị, trong đó tán lộ ra mùi máu tanh nồng đậm, làm lòng người sinh nỗi khiếp sợ.

"Thật giống như sau đợt thú triều thứ hai đã có, hẳn là giết quá nhiều linh thú, máu tanh quá nặng, huyết sát chi khí ngưng tụ không tiêu tan."

". . ."

Thấy Vân Phàm trầm mặc, Lương Khâu hiếu kỳ nói: "Sao thế Vân Phàm huynh đệ? Thứ kia có phải có vấn đề gì hay không? Ta cũng cảm thấy có chút cổ quái, coi như huyết sát chi khí, cũng không thể ngưng tụ tới mức khổng lồ như thế!"

Vân Phàm nghe vậy cau mày, trong lòng dâng lên dự cảm xấu.
Bình Luận (0)
Comment