Bất Diệt Thánh Linh

Chương 198

Tâm tư đê mê, trầm mặc tuyệt vọng.

Toàn bộ tán tu cũng yên lặng cúi đầu, không cam lòng lại chỉ có thể bất đắc dĩ .

Bao gồm cả Lương Khâu đám người, bọn họ đã hoàn toàn mất đi dũng khí phản kháng, dùng chút thực lực của bọn họ, căn bản không phải là đối thủ của tam đại thế lực, chứ nói chi là đắc tội với đệ tử Thánh Địa. Bọn hắn bây giờ hi vọng, chuyện này sẽ không dính líu quá rộng.

Về phần Vân Phàm cố chấp, không một ai trách cứ hắn, cũng không ai có tư cách để trách cứ hắn. Nếu không phải ra mặt vì tất cả tán tu, làm sao hắn có thể bị ức hiếp như thế?

Mọi người phảng phất đã thừa nhận kết cục, đang đợi thẩm phán cao cao tại thượng .

Thiên Hà cùng Phương Đồng nhìn Phương Lôi đang thất hồn lạc phách, miệng mở ra, sau đó lại chỉ riêng mình trầm mặc.

Trên thế gian này, luôn luôn có bất bình như vậy, bọn họ đã từng cố gắng, đã từng phản kháng, đã từng giãy dụa, nhưng cuối cùng lại không thể không khuất phục, chỉ có thể thỏa hiệp, chỉ có thể cam lòng. Bọn họ cũng giống Phương Lôi, rất muốn hỏi ông trời, trên thế gian này còn có công lý hay không?

"Có! Ta tin tưởng trên cõi đời này, vẫn còn công lý!"

Là thanh âm của Vân Phàm, rất nhẹ, nhưng rất kiên định.

Chung quanh mọi người nghe xong lời ấy, đồng loạt ngẩn người, trong lòng dâng lên cảm xúc chua xót cùng bi thương. Tin tưởng thì có thể thế nào? Tin tưởng thì có thể đạt được hay sao? Tin tưởng thì có thể thay đổi hết thảy mọi thứ hay sao? Đến lúc này, Vân Phàm còn có ý niệm như thế, rốt cuộc là ngớ ngẩn hay là ngây thơ đây?

"Vân Phàm tiểu hữu, ngươi mau nghĩ biện pháp chạy trốn đi, ta sẽ dùng bộ xương già này ngăn cản cho ngươi một lát!"

Phương Lôi quay qua Vân Phàm, âm thầm truyền âm khuyên bảo, không ngờ khí thế của Vân Phàm chợt bộc phát, một đạo khí tức điên cuồng thô bạo tịch cuốn tới!

Cô độc! Thê lương! Hoang man!

Ý cảnh tràn ngập, bao phủ cả thiên địa.

Mà mọi người đang đứng trong phiến thiên địa này, giống như vượt qua vĩnh hằng, đi tới một thế giới khác, cảm thụ được cô độc địa lão thiên hoang, thê lương vô cùng vô tận, hoang man nguyên thủy ban sơ.

Trên trời huyết sắc cuồn cuộn kịch liệt, giống như bị kích thích vô cùng, dữ tợn và kinh khủng.

"Mau nhìn! Tiểu. . . Tóc của tiểu huynh đệ kìa! ? Tóc của hắn! ?"

Trong tiếng hô vang, từng ánh mắt rơi vào trên người Vân Phàm.

Chỉ thấy quần áo dính máu trên người Vân Phàm phiêu đãng, đầu tóc cuồng loạn khoa trương, từng sợi tóc đen tựa như dần nhuộm huyết sắc, từ chân tóc tới ngọn tóc, cả người giống như vừa bước ra từ trong biển máu, mang theo đầy người máu tanh cùng tử vong.

"Tư!"

Huyết quang chợt lóe, huyết ấn nhợt nhạt xuất hiện tại giữa mi tâm Vân Phàm. Ngay sau đó, từng đạo huyết văn màu đen lan tràn tới toàn thân Vân Phàm, thật giống như đồ đằng nguyên thủy nhất, hoang văn cổ xưa nhất, phức tạp mà thần bí.

Ám ảnh dần dần khuếch tán, mọi người không tự chủ được lui về phía sau , muốn rời xa khỏi chỗ này.

. . .

"Tiểu tử này rất cổ quái!"

Tiêu Dật Long sắc mặt khẽ biến, hướng Chiêm Hùng bên cạnh nói: "Tội của người này, bắt nguồn từ việc tranh chấp giữa thế lực của các ngươi, hiện tại ngươi hãy ra tay bắt hắn đi. . . Yên tâm, ta sẽ đứng đây canh chừng, sẽ không để cho ngươi gặp chuyện không may ."

"Ta đi sao? !"

Chiêm Hùng vẻ mặt kinh ngạc, sau lưng dâng lên lạnh lẽo, đối phương rõ ràng là muốn để hắn đi dò xét thực lực của người kia, nói ra đường hoàng như vậy, quả thực còn vô sỉ hơn mình vô số lần.

Sẽ không để cho mình gặp chuyện không may?

Tiêu Dật Long bảo đảm tuyệt đối là quá thối, dù sao Chiêm Hùng nửa điểm cũng không tin, nếu đối phương thật sự có thể bảo đảm không có chuyện gì, Tả Phi vừa rồi cũng không chết thảm như thế.

Dĩ nhiên, không cam lòng thì không cam lòng, Chiêm Hùng không dám biểu lộ, càng không dám vi phạm ý tứ của Tiêu Dật Long, chỉ có thể kiên trì xuất thủ. Cho nên, hắn lấy ra một thanh đại hoàn trảm đao, đem tiên linh của mình bám vào trên đao, nhất thời làm cho người ta cảm thấy dũng mãnh uy phong lẫm lẫm!

Chuôi đại hoàn trảm đao này là một thanh thượng phẩm hồn khí, là chỗ dựa cuối cùng của Chiêm Hùng, nhưng lúc này hắn làm sao còn dám giữ lại chứ!

"Ong ong!"

Khí thế dâng lên, sắc bén mênh mông cuồn cuộn.

Dù sao Chiêm Hùng cũng là tiên đạo cường giả, bộc phát cũng có một phen uy thế, chỉ tiếc cùng ý chí của Vân Phàm so sánh, lộ ra có chút bé nhỏ không đáng kể.

Cô độc hoang vu cảm giác tràn ngập trong thiên địa, càng cô độc, lại càng hoang vu.

Tiên thuật Bá Trảm!

Chiêm Hùng không dài dòng nữa, trực tiếp nhảy ra tường thành, vung đao hướng Vân Phàm hung hang nện xuống, đao mang chân thật lao qua thiên địa, chém về phía đỉnh đầu của Vân Phàm!

Thần hồn lực, tiên thuật uy, hồn khí sắc bén, tiên linh thân thể, đủ loại lực lượng chồng điệp lẫn nhau, cường giả thủ đoạn cũng không hề giữ lại!

. . .

"Tư!"

Vân Phàm hai mắt mãnh liệt mở ra, bắn ra huyết quang mãnh liệt, thiên địa tùy theo trở thành một mảnh đỏ ngầu!

Đầy người sát nghiệt thì thế nào?

Vạn kiếp bất phục thì thế nào?

Sát thân thành ma thì thế nào?

Rơi vào địa ngục thì thế nào?

Mặc dù Vân Phàm đã giết rất nhiều người, nhưng cho tới bây giờ hắn cũng không thích giết người, chẳng qua có đôi khi, có người không thể không giết, có người phải chết!

Giết giết giết!

Tức giận ngập trời, sát ý ngưng luyện.

Hắn thật giống như ma thần, từ Cửu U Hoàng Tuyền mà đến, hai tay nhuộm đầy máu tanh kinh khủng.

Hắn lại giống như phật đà, hướng khôn cùng hắc ám mà đi, chỉ muốn thắp sáng lên một ánh quang minh.

Dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, Vân Phàm vừa động, cả người giống như mũi tên rời cung, xông về phía đao mang trên đỉnh đầu.

"Oành!"

"Oanh —— "

Đao mang cùng nắm đấm đụng nhau, phát ra một tiếng nổ vang.

Khí lãng mãnh liệt, bụi mù đầy trời!

Thân ảnh Vân Phàm bay ngược xuống dưới, nặng nề ngã trên mặt đất, làm cho mặt đất lún xuống thật sâu, mà đao mang dưới một quyền của Vân Phàm tùy theo vỡ vụn!

"Vân Phàm lão Đại!"

"Vân Phàm huynh đệ!"

Thiên Hà cùng Lương Khâu đám người đang muốn tiến lên, Phương Lôi lại đem bọn họ ngăn cản xuống, ý bảo bọn họ không cần hành động thiếu suy nghĩ.

Tiêu Dật Long thấy Vân Phàm đối kháng một kích bại lui, mày kiếm nhẹ giãn ra, khóe mắt lộ ra vẻ khinh thường nhàn nhạt: "Còn tưởng rằng tiểu tử kia thật sự có bản lãnh gì, thì ra là giả thần giả quỷ, cố lộng huyền hư."

"Đại nhân nói thật phải, tiểu tử này. . ."

Chiêm Hùng tiếng nói đột nhiên dừng lại, cảm xúc dâng trào, hiện lên một tia báo động.

"Oành!"

Trong bụi mù, thân ảnh Vân Phàm nhảy lên thật cao lần nữa, hướng phía trên tường thành xông tới.

Chiêm Hùng không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng giơ đao chém tới!

"Oanh —— "

Một quyền lực, đao mang vỡ vụn!

Lần này Vân Phàm không có nửa điểm trắc trở, ngược lại vọt tới trước mặt Chiêm Hùng, trực tiếp một quyền đánh tới!

"Lớn mật!"

"Ngươi dám! ?"

Tiêu Dật Long cùng Văn Nhân Nguyệt Cầm sắc mặt kinh hãi, đang chuẩn bị liên thủ đối phó với Vân Phàm, không ngờ một đạo phi ảnh đột nhiên xẹt qua, đem hai người ngăn trở. . . chính là cửu tinh linh thứu của Phương Lôi!

"Sư muội mau tới hỗ trợ, để ta đối phó với lão gia hỏa này!"

"Sư huynh cẩn thận một chút."

Đang lúc hai người nói chuyện, quả đấm của Vân Phàm đã rơi xuống!

"Oanh!"

Một quyền đánh ra, đại hoàn trảm đao để ngang trước ngực Chiêm Hùng vỡ vụn, thất tinh tiên linh trong nháy mắt yên diệt! Cuối cùng, nắm đấm nặng nề khắc lên ngực Chiêm Hùng, để cho xương cốt lún vào, cả người như mưa máu nổ tung, một mảnh máu tanh tràn ngập!

"Cái gì! ?"

Lúc mà Văn Nhân Nguyệt Cầm chạy tới, vừa hay nhìn thấy hình ảnh Chiêm Hùng bị Vân Phàm dùng một quyền đánh bại, nhất thời sững sờ tại chỗ, một cảm giác sợ hãi vô hình từ sâu trong linh hồn nảy nở, lan tràn tới mỗi một chỗ thần kinh trên cơ thể .
Bình Luận (0)
Comment