Bất Diệt Thánh Linh

Chương 209

Thiên địa có huyền hoàng, vũ trụ lập hồng hoang.

Nhật nguyệt điểm tinh thần, vạn vật sinh linh quang.

Đầu xuân xanh mơn mởn, giữa hè bách hoa hương.

Cuối thu lá điêu tàn, đông tới cỏ khô vàng.

Tam thiên tự nhiên pháp, phong lôi hóa vân tường.

Mỗi năm tuế nguyệt đổi, bốn mùa đều vô thường.

...

Đây là một đoạn ca dao vẫn truyền lưu trong dân gian, ngay cả hài đồng cũng biết ngâm nga.

Nhưng mà, chính là một khúc ca dao bình thường như thế, lại miêu tả rõ thiên địa vạn vật, sinh sinh diệt diệt, quy luật tự nhiên tuần hoàn liên tục, cùng với một chút đạo lý đơn giản trong cuộc sống này, lại ẩn chứa ý nghĩa khắc sâu.

Trong lúc hỗn loạn, Vân Phàm dường như nghe thấy khúc ca dao này ngân lên, để cho hắn trở về với tuổi thơ của mình.

Thời thơ ấu của Vân Phàm cũng không tươi đẹp gì, hắn thường xuyên thấy phụ thân trầm mặc, mẫu thân cầu nguyện.

Khi đó, hắn cảm giác toàn bộ thế giới của mình bao phủ trong màu xám, cho đến khi muội muội ra đời, cuộc đời của hắn mới có được những thể nghiệm bất đồng. Hắn vĩnh viễn sẽ không quên, tiểu nha đầu hướng về phía hắn khóc, hướng về phía hắn cười, đi theo hắn chạy khắp núi, cùng với hắn trải qua khoảng thời gian đẹp đẽ nhất của tuổi ấu thơ.

Sau đó cha mẹ qua đời, hắn phải gánh vác trách nhiệm gia đình. Chỉ vì muội muội tồn tại, vẫn làm hắn duy trì một trái tim vui vẻ yêu đời.

Tựa như cuộc sống này vốn là như thế, sống sót giữa bao gian khó, sinh sôi truyền thừa không ngừng.

...

Mỗi người đều có trách nhiệm của mình, cũng như mỗi người đều có hi vọng của mình.

Có người hi vọng quyền lợi địa vị, có người hi vọng vinh hoa phú quý, có người lại hi vọng trường sinh bất lão. Mà Vân Phàm hi vọng, chẳng qua là cuộc sống hạnh phúc vui vẻ, tựa như cái tên mà mẫu thân đã tặng cho hắn, vân trong bạch vân, phàm trong bình phàm, đơn thuần mà chất phác.

Chỉ có điều, không phải là mỗi một phần hi vọng đều có thể đơm hoa kết trái, cũng không phải mỗi một phân trách nhiệm đều có thể gánh vác.

Từ thời khắc Vân Phàm bước chân vào thánh miếu, cuộc đời của hắn cũng đã hoàn toàn thay đổi.

Nếu như có người hỏi hắn, đã từng ân hận hay chưa?

Câu trả lời của hắn tất nhiên là không ân hận!

Hắn không ân hận vì quen biết đại hồ tử, hắn không ân hận đã gặp Thiển Y, hắn không ân hận vì đắc tội quyền quý.

Hắn chỉ hận chính mình không biết ẩn nhẫn, chỉ hận chính mình không biết biến hóa, chỉ hận chính mình không đủ mạnh mẽ mà thôi.

Vì thế mà hắn phải trả một cái giá vô cùng đắt, còn dính líu đến người bên cạnh, bao gồm cả muội muội còn đang tuổi bé thơ!

...

Nếu như nói, giết chóc ban đầu là bước chuyển ngoặt đầu tiên trong cuộc đời của Vân Phàm, như vậy hỗn loạn tại Lạc Nhật thành, lại là bước ngoặt thứ hai của cuộc đời hắn.

Tai nạn nơi đây vốn không có quan hệ gì tới Vân Phàm, hắn hoàn toàn không cần liều mạng, chẳng qua kể từ khi hắn cứu sống người đầu tiên, bất tri bất giác trên lưng gang theo rất nhiều hi vọng cùng trách nhiệm.

Hắn vô ý giết chóc, nhưng đầy người nghiệt chướng.

Hắn thân trong hắc ám, nhưng tâm lại hướng quang minh.

Mỗi lần cứu một người, tâm của hắn sẽ cảm nhận được một tia bình tĩnh cùng an bình.

Vì vậy hắn không màng hiểm nguy mà lưu lại nơi đây, hơn nữa gắng hết sức cứu từng người, thậm chí trợ giúp bọn họ trấn thủ khuyết khẩu cửa thành, cuối cùng xông lên trời cao, dùng phong linh hoàn quang minh ấn ký mạnh mẽ đánh bại yêu ma chi linh.

...

Hồn lực tiêu hao, để cho Vân Phàm lâm vào hôn mê.

Hắc ám vĩnh viễn không có cuối, hắn vẫn kiên trì đi về phía trước.

Đây là một con đường cô độc, không có reo hò, không có ủng hộ, không có trở ngại, cũng không có một ai làm bạn. Chỉ có chín đạo lưu quang màu sắc rực rỡ quay chung quanh hắn, một loại khổ sở nồng đậm tràn ngập khắp linh hồn.

Đó là nổi khổ sanh lão bệnh tử!

Đó là nổi khổ bi hoan ly hợp!

Đó là nổi khổ cầu mà không được!

Khó có thể tưởng tượng Vân Phàm chỉ bằng đấy tuổi, sinh mệnh ngắn ngủi, lại phải thừa nhận nhiều khổ nạn đến thế.

Vân Phàm vốn không nghĩ mình rất thông minh, cho nên hắn vẫn luôn cố gắng, bởi vì hắn cảm thấy chỉ có cố gắng mới có thể thành công, bởi vì thành công không thể dựa vào may mắn.

Trên thực tế, cho dù rất cố gắng, cũng chưa chắc có thể thành công.

Nhưng dù như thế, Vân Phàm vẫn kiên trì.

...

Trong bóng tối, không cảm giác được thời gian trôi qua bao lâu.

Có lẽ chỉ chốc lát ngắn ngủi, có lẽ là mười năm trăm năm, Vân Phàm cứ như vậy yên lặng ở bóng đêm.

Ngươi đang muốn kiên trì gì?

Ngươi đang muốn suy nghĩ gì?

Ngươi đang muốn làm gì?

Trong bóng tối, có một thanh âm đang chất vấn Vân Phàm, đây chính là thanh âm của hắn, giống như chính mình đang hoài nghi chính mình.

Mà khi một người bắt đầu hoài nghi chính mình, thường thường sẽ tự hỏi bản tâm, bởi vì bất luận người nào cũng có thể lừa gạt ngươi, chỉ có bản tâm sẽ không dối gạt chính mình.

Ta đang kiên trì đi về phía trước, ta đang kiên trì bước ra khỏi hắc ám, ta đang kiên trì tìm kiếm quang minh.

Ta đang suy nghĩ về quá khứ, ta đang suy nghĩ tới tương lai, ta đang suy nghĩ về những người từng xuất hiện trong cuộc đời ta.

Ta không muốn có phiền não, không muốn có bi thương, không muốn có thống khổ.

...

Nói đến nhân quả thì có vẻ huyền diệu, thật ra chính là tại trong tâm.

Tỷ như thiếu nợ trả tiền, là việc thiên kinh địa nghĩa.

Có người không thích nợ người khác, chỉ có đem toàn bộ mọi thứ trả xong trong lòng mới thanh thản được. Mà có kẻ lại tham lam vô độ, chỉ muốn trốn tránh, hoặc là kiếm được càng nhiều lợi ích càng tốt.

Trên thực tế, nợ chính là nợ, sớm muộn gì cũng phải trả lại.

Hôm nay không trả, ngày sau sẽ phải trả, kiếp này không trả, kiếp sau sẽ phải trả.

Đây chính là nhân quả, đây chính là báo ứng.

Trải qua trận loạn chiến ở Lạc Nhật thành, Vân Phàm đã cứu vô số người, đã có thể coi như hoàn trả sát nghiệt trên người hắn, mặc dù hắn cũng không nghĩ là thế, nhưng ý niệm đã vô cùng bình tĩnh.

Trong tối tăm, tự có cảm ứng.

Thiên tâm tại thương, bất thiên bất ỷ.

Tâm linh phúc chí, ánh quang minh từ dưới chân Vân Phàm dâng lên, xua tan vô tận hắc ám.

Cửu khổ luyện thần, tẩy rửa tâm linh.

Thiên cương cửu luyện, thần hồn viên mãn.

Giờ khắc này, Vân Phàm cuối cùng đã ngộ ra.

...

————————————

Chung quanh vạn tiên tập, cảnh giới sâm nghiêm.

Nhiều đội tán tu tự phát tạo thành đội ngũ tuần tra, đóng tại nơi này.

Từ sau khi chiến loạn ở Lạc Nhật thành kết thúc, nơi đây liền do tán tu nhất phương chiếm cứ. Có cửu tinh chí cường giả như Phương Lôi làm chỗ dựa, người của Tán Tu minh căn bản không dám có nửa điểm ý kiến, thậm chí chủ động đem trọn cả đông thành để tán tu quản lý, làm địa điểm sinh hoạt hàng ngày.

Hôm nay, địa vị của Vân Phàm ở trong Lạc Nhật thành, tuyệt đối là độc nhất vô nhị, bất kỳ người đứng đầu một thế lực nào cũng không thể bằng được.

Dù sao ngày đó yêu ma phong thành, mọi người đã tuyệt vọng. May là trong lúc nguy cấp Vân Phàm xuất hiện, dùng bí pháp tiêu diệt yêu ma, cứu vãn cả tòa thành thị, cũng cứu vớt toàn bộ tu sĩ trong thành.

Cho nên vô luận là tán tu hay là khắp nơi thế lực, cũng dị thường cảm kích ân đức của Vân Phàm, cho dù là Hầu Vũ Dương đối với Vân Phàm hận thấu xương, cũng phải tạm thời đặt xuống ân oán cá nhân.

Duy nhất làm cho người ta tiếc nuối, chính là Vân Phàm đến nay còn chưa tỉnh lại.

...

"Thiên ca, ngươi nói lúc nào Vân Phàm đại ca mới có thể tỉnh vậy?"

"Ta cũng không biết, lão gia tử cùng Dương Tiếu Thiên nói lão Đại không có gì đáng ngại, chẳng qua chỉ kiệt sức mà thôi, tin tưởng rất nhanh sẽ tỉnh!"

"Ta còn lo lắng Thánh Địa sẽ đến gây phiền toái, Thánh Địa đám người kia thật đáng ghét, may có gia gia ngăn cản."

"Đó chẳng qua là đệ tử bình thường của Thánh Địa, nếu như Thánh Địa nội môn đệ tử thậm chí trọng yếu đệ tử tới, sợ rằng lão gia tử cũng không ngăn được."

"Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ a?"

"Chỉ có thể chờ lão Đại tỉnh rồi tính tiếp ... Di! ? Đây là cái gì! ?"

Thiên Hà cùng Phương Đồng mới từ chỗ ở của Phương Lôi đi ra, đang chuẩn bị trở về phòng riêng, một đạo khí tức thương mang trầm tĩnh phóng lên cao!


Mà hướng kia, chính là địa phương Vân Phàm tu dưỡng!

Hai người đưa mắt nhìn nhau, ngay sau đó chạy vội đi.
Bình Luận (0)
Comment