Bất Diệt Thánh Linh

Chương 211

"Vân Phàm!"

"Vân đại ca!"

Trong tiếng hô vang, mấy thân ảnh nhanh chóng xuyên qua đám người, đi tới trước mặt Vân Phàm.

Lương Khâu, Đoạn Thiểu Minh, Trữ Mạc Viễn, Đổng Kỳ Chính, còn có cả Đông Lai...

Thật tình mà nói, Vân Phàm cùng mấy người này cũng không phải có tình hữu nghị sâu đậm gì, thậm chí còn không tính là bằng hữu. Nhưng chính là mấy người như bọn họ, lưu hắn lại ở Lạc Nhật thành, cứu trị cho rất nhiều người, còn giải nguy cho cả tòa thành này.

Bọn họ cùng nhau vượt qua thú triều, cùng nhau phản kháng sự ức hiếp của Thập Nhị đồng minh, còn cùng nhau đứng ở phía đối lập với đệ tử Thánh Địa.

Có lẽ những người này cũng đã từng nghĩ tới việc từ bỏ, có lẽ những người này đã nghĩ tới việc lùi bước, thậm chí những người này đã từng tuyệt vọng bất lực, nhưng bọn họ cuối cùng lại lựa chọn đứng ở bên cạnh Vân Phàm. Quan hệ như thế, dùng sinh tử chi giao để hình dung bọn họ cũng không quá đáng chút nào.

Không muốn nói ham sống sợ chết, đó là lẽ thường trong cuộc đời này, có thể đứng đến cuối cùng, đó mới là dũng khí chân chính.

...

"Tiểu tử ngươi đã tỉnh ngủ rồi a, làm hại chúng ta lo lắng lâu như thế!"

Lương Khâu bước một bước dài tới bên cạnh, ôm thật chặt lấy Vân Phàm, trên mặt hiện lên nụ cười sáng lạn.

Đông Lai cùng Đoạn Thiểu Minh đám người, cũng lập tức xúm tới, quây thành một vòng lớn. Bọn họ đã cùng nhau trải qua sinh tử, quan hệ lẫn nhau đã không còn xa lạ nữa rồi.

"Lương Khâu nói rất đúng, ngươi ngủ một giấc này lâu quá! Khó khăn lắm mới tỉnh được, nói thế nào cũng phải ăn mừng đi, vậy lần này chúng ta bao cả nhất phẩm hương cư, say tới ba ngày ba đêm nhé!"

"Không sai! Chúng ta muốn say ba ngày ba đêm!"

"Hoàn toàn đồng ý."

Nghe thấy Đoạn Thiểu Minh đám người hào khí can vân, Đông Lai không nhịn được nhắc nhở: "Các vị đại ca, chúng ta nhiều người như thế, bao cả nhất phẩm hương cư cần bao nhiêu tiền mới đủ đây?"

"Hắc hắc cùng lắm thì ghi sổ nợ thôi, chúng ta người đông thế mạnh, còn sợ Dương thiết kê kia không chịu cho ghi sổ sao? Ha ha ha —— "

"Nói đúng, lần này không dạy cho tên vắt cổ chày ra nước này một bài học thì không được!"

"Ha ha ha —— "

Nghe mọi người hoan thanh tiếu ngữ, tâm tình Vân Phàm thư thái buông lỏng hơn nhiều, cảm giác mơ hồ, dần dần trở nên khẽ biến thành chân thật.

Không tự chủ , Vân Phàm khẽ mấp máy khóe miệng.

"Di!"

Thiên Hà đột nhiên phát hiện một tia bất đồng, khuôn mặt ngạc nhiên nói: "Lão Lương các ngươi xem kìa, lão đại giống như đang cười kìa? ! Ta... Ta không có hoa mắt đấy chứ! ?"

"Lão nương? Mập mạp chết bầm này..."

Lương Khâu trợn trừng mắt, trong lòng vô cùng uất ức, không hề thoải mái với cách xưng hô này.

Đông Lai vẻ mặt khó hiểu nói: "Béo ca, vui vẻ thì phải cười, có gì mà ngạc nhiên chứ?"

Thiên Hà không ngừng lắc đầu liên tục nói: "Các ngươi không biết đâu, ta quen lão Đại lâu như vậy, còn chưa từng nhìn thấy hắn cười, ta còn tưởng rằng hắn vĩnh viễn sẽ không cười đấy!"

"Ách! Thật không?"

Mọi người đưa ánh mắt tò mò đánh giá Vân Phàm, tựa như đang hỏi thăm đối phương.

Vân Phàm giật mình khôi phục bộ dáng ban đầu, nhưng không trả lời.

Từ rất lâu trước đây, hắn đã đem chính mình chôn xuống, cũng chôn cất quá khứ, từ đó trở đi, hắn không còn cười nữa. Hiện tại có lẽ hắn đã quên mất cách cười, quên mất cười có cảm giác thế nào.

"Lương đại ca, hiện tại thế cục của Lạc Nhật thành như thế nào rồi? Những thế lực khác có đến gây phiền phức hay không?"

Nghe thấyVân Phàm hỏi thăm, Lương Khâu nghiêm mặt nói: "Trước mắt thế cục rất tốt, khắp nơi yên tĩnh, tương đối ổn định. Nhất là có cửu tinh tiên linh sư Phương lão gia tử trấn giữ, không ai dám làm loạn."

Lập tức, Lương Khâu đem chuyện diễn ra trong hai tháng qua giảng giải một lượt.

Thì ra trong khoảng thời gian mà Vân Phàm hôn mê , vận mệnh của Lạc Nhật thành đã xảy ra biến hóa vi diệu.

Trước đây tán tu là yếu thế nhất, dần dần ngưng tụ thành một thế lức, chia ra do Lương Khâu mấy người có tư cách nhất dẫn đầu, trở thành một trong những thế lực chủ chốt của Lạc Nhật thành, thuận tiện còn hướng Thập Nhị đồng minh đòi lại chiến lợi lần này.

So sánh ra Tán Tu minh đã không còn là đệ nhất thế lực như lúc ban đầu. Bởi vì Minh chủ Liên Cừu nhập ma, bị khắp nơi chỉ trích, nếu không có tiên đạo cường giả Dư Hương trấn giữ, sợ là sớm đã sụp đổ mất rồi.

Mà Thập Nhị đồng minh đã đổi tên thành Thập đồng minh, vẫn là do mười vị lão Đại cùng chung quản lý, chỉ là mỗi người đều có toan tính riêng, khó đồng lòng đoàn kết.

Về phần Thiên Võ minh, ngược lại trở nên cực kỳ yên tĩnh, Minh chủ Hầu Vũ Dương kể từ sau khi thú triều chấm dứt, cũng không lộ mặt ra nữa, cũng không biết hắn đang có ý định gì.

...

Nghe Lương Khâu kể lại, Vân Phàm khẽ gật đầu.

Hết thảy mọi chuyện đã kết thúc, Lạc Nhật thành đã an toàn, coi như là kết quả tốt nhất rồi! Như vậy, Vân Phàm hiện tại có thể an tâm đi làm chuyện của mình.

"Lão Đại, kế tiếp ngươi định thế nào?"

Thiên Hà bỗng nhiên đặt câu hỏi, ánh mắt của mọi người đồng loạt rơi vào trên người của Vân Phàm. Có thể thấy được, bọn họ vô cùng tôn kính Vân Phàm, cũng rất để tâm đến tính toán của hắn.

"Vân Phàm, thật ra mọi người rất muốn ngươi ở lại."

Lương Khâu vội vàng cướp lời nói: "Chúng ta lúc trước đã thương lượng xong xuôi, chờ sau khi ngươi tỉnh lại, toàn bộ tán tu chúng ta chính thức kết thành thế lực liên minh, sau này sẽ đóng tại Lạc Nhật thành, do ngươi làm minh chủ. Tán tu nhiều người hỗn tạp, có lẽ trong đó có chút mâu thuẫn xung đột, nhưng tánh mạng của mọi người chúng ta đều do ngươi cứu , cho nên mọi người tuyệt đối nghe lời của ngươi."

"Lương Khâu nói không sai."

Đoạn Thiểu Minh tiếp lời: "Chúng ta thật tình nghĩ, rắn không thể mất đầu, qua nhiều năm như thế, sở dĩ tán tu bị ức hiếp, chính là bởi vì chúng ta không thể đoàn kết nhất trí, hôm nay đã phá bỏ lệ cũ, xây dựng cái mới, tuyệt đối là thời cơ tốt nhất. Vân Phàm ngươi chẳng những có thể lực xuất chúng, thực lực mạnh mẽ, hơn nữa lại còn phẩm chất tốt đẹp, nếu như ngươi không làm Minh chủ, ai có tư cách để làm? Mọi người nói có đúng hay không?"

"Đúng vậy Vân đại ca, ngươi ở lại có được không?"

"Dù sao mạng của chúng ta đều do Vân Phàm tiểu huynh đệ cứu , sau này chúng ta chỉ nghe theo Vân Phàm huynh đệ ."

"Chúng ta hoàn toàn tán thành huynh đệ làm Minh chủ!"

"Vân Phàm huynh đệ, ngươi ở lại đi!"

"Đúng vậy, ở lại đi!"

...

Chung quanh mọi người liên tiếp khuyên nhủ, trong mắt mỗi người tràn đầy mong đợi nóng bỏng.

Đã nhiều năm như thế, bọn họ bị các thế lực khác chèn ép đã đủ rồi, hôm nay vất vả lắm mới hợp thành thế lực, tự nhiên hy vọng có thể có một Minh chủ tài đức, thực lực cường đại lãnh đạo bọn họ.

Vân Phàm cường sát tiên đạo cường giả, đánh bại Thánh Địa đệ tử, lại còn chém chết yêu ma hóa thân, cứu vớt toàn bộ mọi người ở Lạc Nhật thành. Nhân vật như thế, bất kể tuổi tác thế nào, bối cảnh thế nào, tự nhiên xứng đáng thành Minh chủ.

Mọi người suy nghĩ thật tốt, chỉ là Vân Phàm đã có quyết định của chính mình. Hắn không phải người của Đại Càn cổ quốc, còn có rất nhiều chuyện muốn làm, sớm muộn gì cũng phải rời khỏi nơi này. Hơn nữa, hắn không thích sự tranh đấu giữa các thế lực, thậm chí hắn không thích tranh đấu.

"Ta muốn đi phó ước, chuyện này nói sau đi."

Vân Phàm lắc đầu không nói thêm gì, quay người đi ra ngoài vạn tiên tập.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, trong chốc lát sững sờ tại chỗ.

Không cự tuyệt, coi như là đồng ý hay là không đồng ý?
Bình Luận (0)
Comment