Bất Diệt Thánh Linh

Chương 218

Người ở trong thế tục, tâm ở ngoài hồng trần.

Thiên cơ diễn vô thượng, nan giải nhân quả trái.

Bốn câu nói này, nhắc đến chính là Thiên Cơ nhất mạch.

Thiên Cơ nhất mạch truyền thừa rất lâu rồi, không người nào biết được căn nguyên, chỉ biết là, từ khi có văn minh nhân tộc tới nay, đã có Thiên Cơ nhất mạch tồn tại.

Bọn họ phi tiên phi tục, phi chính phi tà, đi lại hành tẩu trong thế tục, am hiểu thôi diễn thiên cơ, tiên đoán tương lai, gặp dữ hóa lành, phê mệnh đổi vận, tự xưng là huyền đạo chính tông.

Chẳng qua, bởi vì bọn họ tiết lộ quá nhiều thiên cơ, thường dẫn tới thiên hỏa phần thân, lôi đình hủy diệt, không được chết già. Cho nên mới có câu "Thiên cơ diễn vô thượng, nan giải nhân quả trái".

Thiên Cơ nhất mạch, mỗi một thời đại chỉ có một truyền nhân, cho dù có tai kiếp hàng lâm, cũng chưa bao giờ đoạn tuyệt.

Mà Thiên Cơ truyền nhân mỗi một thời đại, được gọi là "Thiên Cơ Tử" .

...

Nếu đã bị người ta khám phá ra thân phận, Thiên Cơ Tử cũng không cần giấu diếm nữa: "Các hạ tướng mạo tôn quý bất phàm, khí chất xuất trần thoát tục, chắc là người trong tiên đạo sao?"

Thiển Y gật đầu: "Tại hạ đến từ Thánh Địa, tên là Thiển Y."

"Thánh Địa đệ tử? Hai mắt mặc dù không nhìn thấy, nhưng linh quang không diệt, linh lung chi tâm, thiên phú dị bẩm..."

Vừa nói chuyện, tay trái của Thiên Cơ Tử bấm đốt ngón tay, tay phải dao động ký, đạo đạo thần bí ký hiệu trên đầu ngón tay của hắn chớp hiện: "Thì ra các hạ là Thánh nữ thế hệ này của Thiên Khung Thánh Địa, thất kính thất kính."

Chốc lát sau, mặt Thiên Cơ Tử lộ vẻ phức tạp, tựa như đối với người của Thánh Địa cũng không có ý kính sợ, chỉ là cố ý lộ ra vẻ mặt như thế để qua mặt đối phương mà thôi.

Thiển Y khẽ khom người bái lễ: "Thiên Cơ tiền bối khách khí!"

"Không biết Thánh nữ tới đây muốn nói chuyện gì?"

Dừng một hồi, Thiên Cơ Tử thở dài nói: "Nói vậy Thánh nữ cũng nên biết, Thiên Cơ nhất mạch nhân quả quấn thân, cho nên lão phu đã thật lâu không giúp người khác cải mệnh rồi, cũng không muốn tham dự chuyện tranh đấu."

Thiển Y lắc đầu nói: "Thiển Y tới đây, cũng không phải muốn tiền bối cho cải mệnh hay đổi vận, ta chỉ muốn mời tiền bối dùng Tử Vi Tinh Đấu thuật, giúp ta tìm một người, người này rất quan trọng với ta."

"Ách! Tìm người?"

Thiên Cơ Tử thở phào nhẹ nhõm nói: "Tinh đấu trắc vị cũng không quá khó khăn, xin hỏi Thánh nữ muốn tìm ai? Có thể có ngày sinh tháng đẻ của hắn?"

"Ta có... Ta muốn tìm ca ca của ta, ca ca của ta gọi là Vân Phàm, là Thánh lịch năm 8964, ra đời vào tiết tiểu hàn (mùng 5 mùng 6 tháng Giêng) ."

Vân Mục vội vàng bước tới trước, trên giấy trắng viết xuống tên họ cùng ngày sinh tháng đẻ cỉa huynh trưởng .

"Ách, Vân Phàm! ? Tại sao lại tìm hắn nữa?"

Thiên Cơ Tử vẻ mặt kinh ngạc, sau đó cầm lấy ngày sinh tháng đẻ của Vân Phàm nhìn kỹ, sắc mặt rõ ràng biến đổi.

Thiển Y cảm thấy kỳ quái hỏi: "Thiên Cơ tiền bối, chẳng lẽ trừ chúng ta ra, còn có người khác tìm hắn ư?"

Thiên Cơ Tử sắc mặt thâm trầm gật đầu: "Đúng là có vài nhóm người tới tìm hắn, có biên quân Sài gia, có chấp sự của Hắc Linh điện, còn có một vị hoàng tử của Đế quốc."

Nếu như những người khác hỏi, chắc chắn Thiên Cơ Tử sẽ không nói chuyện này, nhưng đối phương là Thánh Địa Thánh nữ, chuyện này cũng không cần mơ hồ giấu diếm.

"Sao! ? Hắc Linh điện cùng với Đế quốc hoàng tử! ?"

Thiển Y sắc mặt lạnh lùng, người của Sài gia muốn tìm Vân Phàm, nàng không cảm thấy bất ngờ, nhưng Hắc Linh điện cùng Đế quốc hoàng tử cũng tìm Vân Phàm, chuyện này không đơn giản.

Chỉ nghe Thiên Cơ Tử nói tiếp: "Lúc trước những người đó giống như địch nhân không phải bằng hữu, cho nên lão phu cũng không nói tình hình cụ thể cho bọn họ, các ngươi không cần lo lắng quá. Các ngươi là bằng hữu của người này, vậy lão phu phải khuyên các ngươi một câu, ngày sinh tháng đẻ của người này rơi vào thời điểm đại hung, dương nhận, kiếp sát, vong thần, cô thần, quả túc, không vong, thiên sát cô tinh, khắc người khắc mình... Cùng hắn thân cận quá nhiều, đối với các ngươi không ích lợi đâu. Có đôi khi, chia lìa chưa chắc đã là chuyện xấu."

"Ca ca của ta không phải người như ngươi nói!"

Vân Mục giận tím mặt, hướng về phía Thiên Cơ Tử quát mắng om sòm.

Thiển Y nhíu mày nói: "Thiên Cơ tiền bối, nói đến mệnh lý, quá mức hư vô phiêu miểu, nếu không cách nào nghịch chuyển, phản kháng còn có ý nghĩa gì? Nếu có thể nghịch chuyển, vậy thì cần gì phải sợ? Cho nên, xin ngươi nói tin tức người này cho ta biết là được rồi, Thiển Y cùng tiểu đồ sẽ vô cùng cảm kích."

"Mệnh lý nói ra mặc dù mờ ảo, nhưng vẫn tồn tại ..." Thiên Cơ Tử khổ thán lắc đầu nói: "Nên nói thì lão phu cũng đã nói, các ngươi đã cố ý như vậy, lão phu cố hết sức là được."

Vừa nói, Thiên Cơ Tử bấm tay, bấm chỉ tính toán, thần bí ký hiệu chợt minh chợt diệt, giống như tinh thần trên trời lóe lên.

"Thiên địa vô cùng, tinh thần vô hạn. Mỗi cái sinh mệnh ban đầu cùng chung kết, tựa như cùng với tinh thần trên trời sáng tối. Cho nên khí tức mỗi người đối ứng tinh đấu vị, từ đầu tới cuối, không rời trong đó..."

Thiên Cơ Tử vừa giảng thuật, vừa nhìn thiên không tính toán.

Nghe lão nhân nói những lời huyền diệu khó giải thích, Vân Mục lặng lẽ kéo vạt áo Thiển Y: "Thiển Y tỷ tỷ, giữa ban ngày , làm gì có tinh thần? Lão đầu tử này không phải một tên lường gạt đấy chứ?"

"Tiểu cô nương, ngươi không nhìn thấy, cũng không có nghĩa nó không tồn tại... Từ vô số năm trước, phiến tinh không này vẫn chưa từng thay đổ."

Thiên Cơ Tử mặt mỉm cười, không vì Vân Mục hoài nghi mà tức giận: "Các ngươi muốn tìm người kia, hôm nay không còn trong lãnh thổ Thương Khung nữa rồi, muốn tìm hắn nên tới hướng đông nam!"

"Đông nam? Hắn tới Đại Càn?"

Thiển Y vẻ mặt khẽ biến, Thiên Cơ Tử cười mà không nói.

"Đa tạ tiền bối!"

Thiển Y lần nữa khom người tỏ vẻ cảm tạ, sau đó dẫn theo Vân Mục rời đi.

...

"Sư phụ, hai người vừa rồi là ai?"

Một gã nam tử trẻ tuổi đi ra từ trong miếu, trong ngực ôm một đống sách.

Trầm ngâm giây lát, Thiên Cơ Tử bỗng nhiên mở miệng nói: "Cửu Nguyệt, ngươi theo ta đã bao lâu rồi?"

"Ách, sao sư phụ lại đột nhiên hỏi điều này?"

Mặc dù nghi ngờ, Cửu Nguyệt vẫn thật tình hồi đáp: "Đệ tử được sư phụ cứu từ trong đám xác chết, thuở nhỏ đã đi theo sư phụ học nghệ, đến nay đã hơn mười ba năm rồi."

"Vậy ngươi học thế nào?"

"Đệ tử học có nửa bộ « Tử Vi Tinh Đấu Thuật » , nửa bộ « Mai Hoa Dịch Sổ » , nửa bộ « Can Chi Thập Nhị Biến » , nửa bộ « Thiên Cương Địa Sát » , nửa bộ « Sinh Tử Đại Tiểu Quái » , nửa bộ « Tam Mệnh Thông Hội » , nửa bộ « Sơn Hà Thiên » , nửa bộ « Kim Khẩu Quyết » ..."

"Có biết vì sao ta chỉ truyền cho ngươi nửa bộ không?"

"Sư phụ thường nói, nguyệt mãn thì khuyết, thủy mãn thì tràn, bán diễn thiên cơ, đủ để cải mệnh."

"Rất tốt!"

Thiên Cơ Tử rất hài lòng vì câu trả lời của đệ tử, cho nên từ trong lòng ngực lấy ra một quyển sách: "Còn đây là nửa bộ « Huyền Cơ Thiên Chương » , vi sư hôm nay chính thức truyền thụ cho ngươi, từ nay về sau, ngươi chính là ta Thiên Cơ nhất mạch duy nhất truyền nhân, đợi sau khi vi sư viên tịch, ngươi chính là Thiên Cơ Tử đời sau."

"A! Sư phụ! ? Ngươi..."

Cửu Nguyệt hoảng sợ nhìn sư phụ của mình, không biết nói gì.

Thiên Cơ Tử khoát tay áo nói: "Ngươi đi đi! Đi tìm kiếm cơ duyên của mình, có lẽ ngươi sẽ có một ngày thật sự nghịch thiên cải mệnh."

"Sư phụ!"

"Hôm nay gieo xuống nhân, ngày mai khai ra quả. Vô duyên vô cớ chính là nhân, đến nơi đến chốn chính là quả. Đây đều là mệnh, là mệnh a!"

Vừa nói, Thiên Cơ Tử đã hướng bên trong miếu bước vào, chỉ để lại Cửu Nguyệt vẻ mặt còn đang trầm mặc.
Bình Luận (0)
Comment