Bất Diệt Thánh Linh

Chương 22

"Di? ! Tình hình hiện tại làm sao thế? Vì sao thánh miếu còn chưa đóng cửa?"

"Nghe nói có người còn chưa đi ra ngoài, miếu chủ ra lệnh cho tất cả mọi người tiếp tục đợi chờ ."

"Sao? Còn người chưa đi ra ngoài sao? Đi vào trong đó bao lâu rồi?"

"Nghe nói tiến vào từ ngày đầu tiên, đến bây giờ còn chưa đi ra."

"Vậy chẳng phải đã ở trong đó một tháng sao? ! Nhưng lúc này thời gian sắp hết rồi, thánh miếu đóng lại hay không có liên quan gì chứ?"

"Làm sao lại không liên quan? Mỗi lần thánh miếu mở ra cũng chỉ rót vào một lượng linh khí có hạn , đợi thêm vài ba ngày, một khi linh khí không còn, cho dù miếu chủ bọn họ muốn không đóng cũng không được."

"Nếu thánh miếu đóng lại thì người kia sẽ ra sao ?"

"Ta cũng không biết, cho tới bây giờ chưa từng thấy chuyện như vậy, người này có thể sẽ bị giam cầm vĩnh viễn ở bên trong!"

"Thật sự đáng tiếc."

"Cũng không có cách nào!"

...

Cách ngày thánh miếu mở ra đã một tháng.

Hôm nay chính là kỳ hạn cuối cùng đóng cửa thánh miếu, cơ hồ tất cả mọi người đi vào thánh miếu đều đã ra ngoài, chỉ có một người ngoại lệ.

Người này đi vào từ ngày đầu tiên, nhưng đã ba mươi ngày trôi qua, hắn vẫn chưa đi ra. Nhưng bên trong thánh miếu cũng không truyền ra tin tức có người tử vong.

Nếu người này không chết, vậy hắn đã gặp chuyện gì ở bên trong?

Chuyện này đối với thánh miếu mà nói, không coi là việc nhỏ được! Nên biết rằng từ khi thánh miếu xuất hiện đến nay, còn không có một ai có thể kiên trì một tháng ở trong này . Nếu như người này thật sự có thể ra ngoài, như vậy chắc chắn hắn sẽ làm kinh động cả tiên đạo.

Thật đáng tiếc, bởi vì thánh miếu không gian ngăn cách với ngoại giới, chuyện xảy ra bên trong thánh miếu, mọi người không thể biết được.

...

Trên ban công, Thánh nữ Thiển Y vịn điêu lan đứng lặng im, Thánh tử Thương Hoa Thần cũng đứng ở phía trước.

Đằng sau hai người, Vu Mã và Phượng Kiều Kiều sắc mặt kính cẩn đứng bên.

Nghe mọi người nghị luận ồn ào chung quanh thánh miếu, Vu Mã miếu chủ cũng cảm thấy đau đầu vô cùng. Đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống như vậy, chẳng qua là thánh miếu mở cửa cùng đóng cửa, căn bản không phải chuyện mà hắn có thể nhúng tay vào .

Do dự một hồi, Vu Mã vẫn kiên trì đề xuất: "Thánh nữ đại nhân, chúng ta đã đợi ba ngày, hơn nữa thánh miếu sắp đóng lại, bây giờ nên làm gì đây? Có phải nên để cho nhân viên thủ miếu ra ngoài trước hay không?"

"Đợi."

Thánh nữ tiếc chữ như vàng, sau khi nói xong cũng không nói thêm một lời nào nữa.

Vu Mã nghe vậy chỉ có thể cười khổ không dứt, bọn họ có thể đợi, nhưng thánh miếu không thể chờ được! Hơn nữa, còn cần nhiều người chờ đợi đến thế hay sao. Vân Phàm tiểu tử thật sự rất may mắn, có thể có được Thánh nữ đại nhân quan tâm đến thế.

...

Lại hai canh giờ trôi qua, ánh tà dương phủ đầy trên mặt đất.

Dưới hoàng hôn, thánh miếu càng thêm trang nghiêm thần tháng.

Đang lúc mọi người vô cùng sốt ruột, bên trong thánh miếu đột nhiên truyền ra từng trận ba động, ngay sau đó một thân ảnh bước ra từ đại môn của thánh miếu.

"A! ? Đi ra rồi! Thật sự đi ra rồi sao!"

"Người này là ai vậy? Làm sao có thể ở trong thánh miếu một tháng chứ?"

"Nhìn trang phục của hắn, không giống đệ tử của tiên đạo thế gia, ngược lại giống như thợ săn ."

"Không cần quan tâm thế nào, cuối cùng người này đã đi ra, chúng ta cũng có thể nghỉ ngơi được rồi."

"Không sai không sai, đi thôi, chuẩn bị đóng cửa thánh miếu!"

...

Nhìn thấy người cuối cùng đi ra ngoài, nhân viên thủ miếu không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới vội vàng công tác của mình.

Trên lầu các, Thiển Y cảm ứng được khí tức của Vân Phàm, cuối cùng cũng có thể an tâm, ngay cả bản thân nàng cũng không rõ, chính mình tại sao lại có cảm xúc như thế.

"Vu Mã miếu chủ, nếu thánh miếu nghi thức đã kết thúc, nhiệm vụ của ta coi như đã hoàn thành. Thiển Y còn có chuyện quan trọng khác cần trở về Thánh Địa, không thể lưu lại nơi đây, như vậy cáo từ..."

Thiển Y không có ý muốn gặp mặt Vân Phàm, dù sao thân phận của nàng quá mức nhạy cảm, tiếp xúc nhiều với đối phương chưa chắc đã là chuyện tốt. Hiện giờ có thể nhìn thấy Vân Phàm bình yên đi ra, nàng đối với nơi này cũng không còn chuyện gì tiếc nuối.

"Sư muội chờ đã, hay để vi huynh đưa ngươi về đi!"

Thương Hoa Thần đang chuẩn bị triệu hồi phương chu, không ngờ Thiển Y nhẹ nhàng từ chối nói: "Thương sư huynh phụng mệnh trấn thủ Tây Mam, có nhiều việc quan trọng cần làm, Thiển Y sao dám làm phiền Thương sư huynh đưa đón... Có tinh la bàn định vị, Thiển Y trở về không có gì đáng ngại, sư huynh bảo trọng sao!"

Dứt lời, Thiển Y khẽ lật tay lấy ra một chiếc la bàn, theo phương hướng la bàn chỉ dẫn phiêu nhiên rời đi.

...

Đưa mắt nhìn Thiển Y đi xa, ánh mắt Thương Hoa Thần lạnh lùng nhìn về phía Phượng Kiều Kiều, nhìn không rõ hỉ nộ. Ngay sau đó, đem tầm mắt nhìn về phía trên người Vân Phàm ở bên dưới.

"Tiểu tử này thật may mắn... Chẳng qua chỉ cần ngươi còn ở Tây Nam, chúng ta sẽ còn gặp lại. Hi vọng đến lúc đó ngươi có thể mang đến một chút vui mừng cho bổn công tử, ha ha ha!"

Thương Hoa Thần mặc dù đang cười, nhưng trong mắt hiện lên âm lãnh.

Phượng Kiều Kiều khẽ rung mình, đang muốn mở miệng giải thích, lại thấy Thương Hoa Thần triệu hồi phương chu, lập tức rời đi.

Vu Mã miếu chủ hai mắt khẽ híp lại, giống như đã nhận ra điều gì.

...

————————————

Đi ra khỏi thánh miếu, Vân Phàm nhìn thiên không mờ mịt, trong nháy mắt có cảm giác như đã trải qua mấy đời vậy.

Hắn hít vào một hơi thật sâu, gương mặt vốn dĩ trầm mặc tràn đầy một nét mỉm cười thoải mái... Cảm giác có thể đứng dưới bầu trời, tự do hít thở thật sự là tốt lắm!

Còn chưa kịp cảm khái, Vu Mã miếu chủ cùng Phượng Kiều Kiều đồng thời xuất hiện tại trước mặt Vân Phàm.

"Tiểu hữu, vì sao đến lúc này ngươi mới đi ra ngoài, có phải đã xảy ra chuyện gì không ổn ở bên trong không?"

Vu Mã mở miệng hỏi thăm, Phượng Kiều Kiều không thể làm gì khác đứng ở bên cạnh.

"Đúng vậy, quả thật có chút chuyện xảy ra!"

Vân Phàm không hề giả bộ, thẳng thắn tỏ vẻ bất mãn nói: "Ta không phải không trả lời được mấy vấn đề kia thôi sao, ngôi miếu đổ nát này làm sao lại nhốt ta vào một không gian tối đen như mực, thiếu chút nữa làm cho ta phát điên lên!"

"Không gian tối đen như mực? Đó là cái gì? !"

Vu Mã cùng Phượng Kiều Kiều hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên chuyện này nằm ngoài dự tính của bọn họ. Chủ trì rất nhiều lần nghi thức thánh miếu thức tỉnh như vậy, bọn họ còn chưa từng nghe ai nhắc đến, có người bị nhốt trong một không gian tối đen như mực không thể đi ra.

"Nếu không thể đi tiếp rồi, vậy tại sao ngươi không nhanh chóng ra ngoài?"

Vu Mã nhíu nhíu mày, sắc mặt có chút không vui. Hắn còn nghĩ rằng có sự cố gì xảy ra ở bên trong, cuối cùng chẳng qua là bị nhốt ngoài ý muốn thôi . Chẳng qua là bị nhốt cũng coi là lý do sao? Lãng phí ba ngày linh khí một cách vô ích, hơn nữa còn để cho bọn họ phải chờ đợi rất cực khổ. Nếu không phải nể mặt Thánh nữ, sợ rằng Vu Mã đã đem đối phương đuổi đi rồi .

Phượng Kiều Kiều cũng len lén thở phào, nàng còn tưởng rằng đối phương có thiên phú cực cao, đi đến tận cuối cùng. Không nghĩ tới đối phương ngoài ý muốn bị nhốt trong một không gian khác của thánh miếu, căn bản không đi được đến cuối, hại nàng lo lắng vô ích.

Về phần Vân Phàm vì sao không ra ngoài sớm, Phượng Kiều Kiều tất nhiên đã biết tại sao.

Quả nhiên, Vu Mã nói chưa dứt lời, hắn vừa nhắc tới, Vân Phàm lập tức lại nổi giận: "Bản thân ta chẳng phải muốn ra ngoài sớm hay sao, các ngươi cho rằng địa phương quỷ quái kia rất vui vẻ ư? Nhưng ngọc phù bảo vệ tánh mạng các ngươi đưa cho ta căn bản không có hiệu quả, ta bóp nát ngọc phù, vẫn ở chỗ kia, căn bản không thể ra ngoài... Cũng may chẳng qua là bị nhốt , không có nguy hiểm tánh mạng, nếu không thật sự là chết mà không hiểu tại sao!"

Thánh miếu đơn giản có tam quan, vấn tâm, luyện tâm, trảm tâm.

Vấn chính là bản tâm, luyện chính là đạo tâm, trảm chính là ma tâm.

Vốn dĩ thời điểm Vân Phàm ở khảo nghiệm cuối cùng, chỉ cần tiêu diệt trấn bi chi linh biến thành tâm ma, liền có thể qua cửa thành công. Nhưng hắn quyết tâm không làm thế, biết rõ đối phương là giả, vẫn không đành lòng đem đối phương hủy diệt, trực tiếp lâm vào trong bóng tối vô tận...

Theo lý thuyết, Vân Phàm không có ngọc phù bảo vệ tánh mạng, sẽ bị vây vĩnh viễn trong thánh miếu, cho đến khi tâm của hắn bị hắc ám cắn nuốt. Chẳng qua tâm của hắn tinh khiết như trẻ mới sinh, trong lòng tràn đầy quang minh và hi vọng, cho nên hắc ám không những không nuốt được bản tâm của hắn, ngược lại đem nó mài dũa càng thêm rực rỡ quang khiết.

Không thể không nói, hắn đúng là đặc biệt!

...

"Ặc!"

Vu Mã không ngờ tới còn có ẩn tình như vậy, từ đó ngược lại lại biến thành trách nhiệm của thánh miếu.

Nếu như tiểu tử trước mắt là một người bình thường thì thôi, trực tiếp giả như không biết, sau đó đưa hắn ra ngoài coi như xong chuyện... Nhưng đối phương lại là người quen với Thánh nữ nơi đó, hơn nữa quan hệ cũng không phải bình thường. Nếu để cho Thánh nữ biết được chuyện này, hắn không thoát khỏi tội danh thất trách.

"Khụ khụ ~~~ "

Suy nghĩ kỹ càng , Vu Mã lúng túng lảng sang chuyện khác: "Tiểu hữu, thật sự xin lỗi ngươi, không ngờ lại có chuyện như thế phát sinh, xem ra đúng là sơ xuất của ta, may là tiểu hữu có thể bình yên vô sự, nếu không tội của chúng ta quá lớn... Dĩ nhiên, để đền bù tổn thất của tiểu hữu, lúc đến tàng kinh các, liền để cho tiểu hữu tùy ý lựa chọn thêm một bộ công pháp được không?"

"Sao? Có thật không? !"

Vân Phàm tâm tình còn có chút không vui, nhưng mà vừa nghe tới chuyện tốt, nhất thời cảm thấy khá hơn nhiều. Hơn nữa dựa theo khẩu khí của đối phương, chỗ tốt này giống như không nhỏ.

"Đương nhiên là thật!"

Vu Mã vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Lão phu Vu Mã, chính là miếu chủ nơi này, sao có thể nói mà không giữ lời. Huống chi lúc này đích thực là chúng ta thất trách."

Nói tới hai chữ "thất trách", Vu Mã lơ đãng liếc mắt nhìn Phượng Kiều Kiều, người sau vẻ mặt không hề thay đổi, tỏ vẻ không biết gì.

"Đúng rồi tiểu hữu..."

Giống như nghĩ tới chuyện gì, Vu Mã cười hỏi: "Không biết tiểu hữu thức tỉnh thiên phú ấn ký là gì? Để chúng ta giúp ngươi tìm ra một quyển công pháp tu hành phù hợp."

"À, thiên phú của ta tên là 【 Quang Minh 】..."

Vân Phàm trực tiếp triệu hồi phong linh hoàn của mình, cũng không nói tỉ mỉ năng lực trong đó, dù sao đại hồ tử đã từng bảo hắn, thiên phú ấn ký cũng là bí mật của mỗi người, không thể dễ dàng nói cho người khác biết.

"Tư tư ~~~ "

【Quang Minh】 phong linh hoàn vừa xuất hiện, nhất thời đem trọn cả thánh miếu quảng trường chiếu sáng, tựa như mặt trời trong bóng tối, làm cho không người nào có thể nhìn trực tiếp vào ánh sáng kia.

"A... Đây là cái gì? !"

"Ánh sáng thật mạnh! Chẳng lẽ đây là thiên phú sao? !"

"Phải, đây là thiên phú quang thuộc tính."

"Phải không, nhìn qua bộ dạng rất lợi hại!"

"Hắc hắc, lợi hại sao? Nếu như là thiên phú quang thuộc tính, có lợi hại hơn nữa cũng vô dụng."

"Tại sao, quang thuộc tính không phải là thiên phú đặc thù sao?"

"Quang thuộc tính đúng là thiên phú đặc thù, chỉ tiếc hiệu quả của nó bây giờ, trừ trị liệu cũng chỉ có chiếu sáng, ngươi nói có ích lợi gì chứ?"

"Ặc! Vậy thì thật đáng tiếc."

...

Người ở chung quanh quảng trường, không khỏi bị phong linh hoàn của Vân Phàm hấp dẫn.

Mà Vu Mã cùng Phượng Kiều Kiều gần trong gang tấc lại càng sợ hết hồn, vội vàng nhắm mắt, tránh để thị giác tổn thương.

Bất đắc dĩ, Vân Phàm không thể làm gì khác thu hồi phong linh hoàn, lộ ra vẻ mặt cười khổ. Hắn vốn không phải người thích khoa trương, nhưng thiên phú ấn ký của hắn thật sự quá mức nổi bật rồi, muốn triệu hoán lặng lẽ cũng không được.
Bình Luận (0)
Comment