Bất Diệt Thánh Linh

Chương 223

Nghe thấy Dương Tiếu Thiên đột nhiên thỉnh cầu, Phương Lôi mấy người cảm thấy có chút bất ngờ. Dựa vào thực lực của Dương Tiếu Thiên, nếu vấn đề mà ngay cả hắn cũng không giải quyết được, tìm Vân Phàm hỗ trợ sợ rằng cũng không có ích lợi gì!

"Ngươi nói đi."

Vân Phàm gật đầu, coi như là đáp ứng.

Dương Tiếu Thiên nghe vậy cười cười, cũng không hề cảm thấy ngạc nhiên, hắn biết đối phương là một người trọng tình nghĩa, nếu không ban đầu cũng sẽ không vì tán tu mà ra mặt, cho nên hắn nói thẳng: "Ta từng đáp ứng một vị tiền bối, thay võ đạo học viện của hắn tham dự tiên vũ đại hội sang năm. Chẳng qua là, lần này Lạc Nhật thành đại biến, lại có yêu ma hiện thân, sư môn tạm thời giao phó nhiệm vụ, để ta đi tới sâu trong Cấm Đoạn sơn mạch một chuyến, thăm dò tình hình cụ thể, lần này đi rồi không biết khi nào mới có thể trở về. Cho nên, ta muốn nhờ ngươi đi Đại Càn cố đô giúp ta."

Đối với thỉnh cầu của Dương Tiếu Thiên, Vân Phàm cũng không cảm thấy khó xử gì, cũng vì hắn vốn đã có dự tính rời đi , hiện tại chỉ chậm trễ chút ít mà đi tới Đại Càn cố đô mà thôi. Nhưng mà, hắn có chút hiếu kỳ nói: " Tiên vũ đại hội là gì?"

"Chuyện này ta biết!"

Thiên Hà khó nén được sự tịch mịch, cười hì hì chen lời nói: "Lão Đại, tiên vũ đại hội chính là tiên đạo viện cùng võ đạo học việntỷ thí, cứ ba năm cử hành một lần, là sự kiện trọng đại của Đại Càn cổ quốc chúng ta, vô cùng náo nhiệt. Hơn nữa, tiên đạo lục tông cùng rất nhiều tiên đạo thế gia mỗi lần cũng sẽ phái ra đệ tử ưu tú của mình tớiquan sát, cũng có không ít phần thưởng cực phẩm."

"Không sai."

Dương Tiếu Thiên tiếp lời: "Tiên vũ đại hội còn gọi là tiên vũ đại bỉ, tụ tập đông đảo đệ tử thiên tài trong tiên đạo cùng võ đạo, Vân Phàm ngươi cũng có thể nhân cơ hội này mà tăng thêm kiến thức."

"Tốt."

Nghe Vân Phàm trả lời, Dương Tiếu Thiên vỗ nhẹ nhẹ bả vai của đối phương: "Được rồi, chậm trễ đã mấy ngày, cũng đến lúc ta phải lên đường thôi. Chuyện của Thiên Võ minh ta đã giao cho Hình Nhiên bọn họ tạm thời xử lý, sau này có phân phó gì, có thể trực tiếp đi tìm bọn họ. Về phần Thánh Địa chuyện tình, ngươi không cần quá mức để trong lòng, nếu bọn họ vẫn bám rịt ngươi không buông, ngươi cứ đem Huyền Vũ Lệnh đưa ra, đây chính là thân phận lệnh bài đại biểu cho Cấm Tiên Cốc, trừ phi bọn họ quyết định khai chiến với Cấm Tiên Cốc, nếu không tuyệt sẽ không dám làm chuyện gì quá đáng ."

"Cảm ơn!"

Vân Phàm biết rõ Cấm Đoạn sơn mạch rất nhiều nguy hiểm, mặc dù Dương Tiếu Thiên nói thì rất nhẹ nhàng, nhưng hắn hiểu được đối phương đi lần này họa phúc khó lường, trong lòng dâng lên một cảm giác lạ thường.

Lại là ly biệt! Vì sao luôn là ly biệt? Vân Phàm rất ít chủ động làm quen bằng hữu, nhưng mọi người tương giao với hắn đều trọng tình trọng nghĩa, đáng tiếc cuối cùng lại phải chia lìa.

Hồ Nhất Phi, Vương Tử Hạo, Ngưu Bằng, Nhiếp Trần, Hà mập mạp...

Những người đã từng xuất hiện trong cuộc đời hắn, hiện tại đang sống thế nào? Vân Mục hiện tại có ổn hay không? Đã cao lớn hơn chưa? Thanh Mộc thôn dân có bởi vì hắn mà chết liệu có tha thứ cho hắn hay không? Còn có Thiển Y...

Mỗi lần nghĩ tới cô gái hai mắt không nhìn thấy này, Vân Phàm có cảm giác tưởng niệm nhớ nhung cùng đau lòng nhàn nhạt.

...

"Dương Tiếu Thiên, ta còn nợ ngươi một trận đánh, đừng quên."

Nghe Vân Phàm bỗng nhiên nhắc nhở, Dương Tiếu Thiên cười khổ lắc đầu: "Hôm nay từ biệt, chẳng biết lúc nào mới có thể gặp lại... Bất quá, giữa chúng ta còn có ước định chưa hoàn thành, cho nên ta nhất định sẽ sống sót trở về tìm ngươi. Vân Phàm, bảo trọng!"

"Bảo trọng!"

"Phương lão tiền bối, chư vị huynh đệ cáo từ!"

"Dương huynh đệ bảo trọng."

Sau khi bái biệt với mọi người, Dương Tiếu Thiên đứng dậy đi về phía đông.

Nhìn bóng lưng cương nghị đó, Vân Phàm đám người ảm nhiên thất thần.

Đúng như Nhiếp Trần đã nói, có vài người dù tương giao cả đời, cũng chưa chắc sẽ thành bằng hữu, mà có vài người chỉ gặp trong thoáng chốc, nhưng lại dám đồng sinh cộng tử. Vân Phàm chính là người như thế, Dương Tiếu Thiên cũng là người như thế!

...

Chốc lát sau, Vân Phàm phục hồi tinh thần, quay sang Phương Lôi nói: "Tiền bối, ta muốn nói chuyện với người một lát."

"Ách?"

Phương Lôi hơi ngẩn ra, sau đó gật đầu: "Mời tiểu hữu theo lão phu vào nhà nói chuyện."

"Vâng."

Hai người đi vào phòng nhỏ, chỉ để lại Thiên Hà cùng Lương Khâu đám người vẻ mặt đầy nghi ngờ.

...

————————————

Lạc Nhật thành đông bắc, ngoài ngàn dặm, trên đỉnh núi.

Lúc này, Bí Định Thiên tựa vào một gốc thanh tùng cao vút, thạch quan nặng nề dựng đứng bên cạnh hắn.

Chỉ thấy hắn dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve thạch quan, ánh mắt lạnh lùng trở nên ôn hòa, tựa như chỉ có lúc này hắn mới cảm giác mình giống con người, cảm nhận được mình vẫn đang sống .

Cách đó không xa, Tiêu Dật Long vẫn hôn mê chưa tỉnh, Văn Nhân Nguyệt Cầm xếp bằng ngồi bên cạnh kinh ngạc thất thần, thật lâu vẫn thẫn thờ.

Mọi chuyện vừa xảy ra giống như vẫn đang rõ ràng hiện ra trước mắt, nhất là Vân Phàm một quyền đánh bại cửu tinh tiên linh của Tiêu Dật Long ... Nàng chưa từng thấy người hung mãnh như vậy bao giờ, cũng chưa bao giờ giao phong với lực lượng cuồng bạo đến thế, sợ hãi bao phủ trong lòng của nàng, vô luận thế nào cũng không thể xua đi.

"Ngô ~~~ "

Một tiếng trầm thấp vang lên, Tiêu Dật Long từ trong hôn mê tỉnh lại. Mặc dù đã dùng đan dược, nhưng toàn thân của hắn như mệt rã rời, đặc biệt là thần hồn truyền đến cảm giác như xé rách, để cho hắn thống khổ muốn chết.

"Sư huynh đã tỉnh rồi à?"

Văn Nhân Nguyệt Cầm thấy Tiêu Dật Long thức tỉnh, vội vàng hỏi thăm thương thế của hắn, không ngờ thương thế còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng của nàng.

Thân thể tổn thương có thể dùng đan dược tẩm bổ để khôi phục dần dần, cho dù là hai tay đã bị đánh gãy cũng có phương pháp nối lành, chỉ cần trả giá nhiều chút ít mà thôi. Nhưng tiên linh của Tiêu Dật Long bị đánh tan, thần hồn nứt vỡ, làm cho phong linh hoàn xuất hiện vết nứt, một thân tu vi cơ hồ đã phế đi.

Không hề khoa trương mà nói, từ nay về sau, Tiêu Dật Long chính là một phế nhân, trừ phi có người nào đó có thủ đoạn nghịch thiên khôi phục phong linh hoàn.

"Sư muội..."

Tiêu Dật Long nản lòng thoái chí, run rẩy giơ tay phải muốn nắm lấy tay của Văn Nhân Nguyệt Cầm, tựa như muốn tìm kiếm chút ai ủi vỗ về. Nhưng sắc mặt của Văn Nhân Nguyệt Cầm đột nhiên thay đổi đẩy tay của đối phương ra, cố gắng giữ giọng ân cần nói: "Sư huynh không nên nghĩ quá nhiều, nghỉ ngơi nhiều đi, chờ Trần Trưởng lão bọn họ chạy tới, hết thảy sẽ không có chuyện gì."

Dứt lời, Văn Nhân Nguyệt Cầm đứng dậy đi tới bên vách núi, ngắm nhìn nơi xa.

"..."

Tiêu Dật Long sắc mặt âm trầm tới cực điểm, nét oán độc trong mắt càng nồng đậm. Nữ nhân cao ngạo lãnh diễm kia, từng đối với hắn nhu thuận nghe lời, hiện tại biết rõ tình huống của mình lại trở nên lãnh đạm như vậy.

Lòng của hắn vô cùng hận! Oán hận tới ngập trời!

Hận thiên địa này! Hận tiểu tử kia! Càng thêm hận nữ nhân này!

Nhưng hận thì sao chứ? Lại có thể làm gì?

Hắn đã phế đi, Thánh Địa không thể vì hắn mà hao tổn quá nhiều, cho dù vị sư tôn mà hắn vô cùng kính trọng, cũng không thể giúp sức cho một tên đệ tử đã phế đi như hắn, hắn quá rõ ràng sự tàn khốc của thực tế, mà Thánh Địa còn tàn khốc hơn thế rất nhiều.

"Kiệt kiệt kiệt kiệt ~~~ "

Một tiếng cười âm lãnh quanh quẩn trong đầu Tiêu Dật Long: "Oán niệm thật mạnh a! Cần sự trợ giúp của ta không, truyền nhân của Thánh Địa?"

"Ai! ? Người nào? !"

Tiêu Dật Long thất kinh, muốn gào thét, nhưng lại không thể làm được.
Bình Luận (0)
Comment