Bất Diệt Thánh Linh

Chương 234

Bên ngoài cổ trấn, cuồng sa che trời.

Hai thân ảnh nhỏ gầy lặng yên bước ra từ một góc tối trong hoang mạc, chính là Tống Tiểu Phong cùng Tạ Lạc Nhi.

"Lạc Nhi tỷ, xem ra động thiên bí cảnh trong hoang mạc sắp mở ra rồi, bây giờ chúng ta nên làm gì?"

Tống Tiểu Phong ngẩng đầu nhìn về hoang mạc nơi xa , gương mặt lộ vẻ phẫn hận tự trách nói: "Tất cả đều tại ta! Nếu không phải ta nhất thời vọng động, đắc tội với người của Tam Quang đạo, cũng sẽ không bại lộ thân phận của mình, hiện tại ngay cả truyền thừa lệnh mà phụ thân để lại cho ta cũng bị người đoạt mất... Hừ! Ta còn tưởng rằng tên kia là người tốt chứ, không ngờ hắn cũng giống như những người khác, đều vì tham lam chỗ tốt của động thiên tàn cảnh, giả mù sa mưa mà cứu chúng ta..."

Quay đầu, thanh âm của Tống Tiểu Phong đột nhiên nghẹn lại, chỉ thấy nước mắt Tạ Lạc Nhi chảy ròng ròng.

"Tỷ... Lạc Nhi tỷ, tại sao ngươi lại khóc?"

Tống Tiểu Phong tâm thần bối rối, liền tranh thủ ôm lấy Tạ Lạc Nhi: "Không sao, không sao đâu! Cho dù không còn truyền thừa lệnh, chúng ta dựa vào dẫn đường dấu hiệu phụ thân lưu lại, cũng có thể tiến vào động thiên tàn cảnh, hơn nữa tên kia khẳng định còn không biết, truyền thừa lệnh có hai đạo, Lạc Nhi tỷ đừng khóc được không."

"Tiểu Phong, ngươi trách lầm vị đại ca kia rồi."

Tạ Lạc Nhi lắc đầu, lau khô nước mắt nói: "Ta không khóc, ta không sao đâu, không sao chút nào."

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tống Tiểu Phong, Tạ Lạc Nhi lật tay lấy ra một tấm lệnh bài màu trắng đưa cho đối phương, tiếp theo từ trong lồng ngực lấy ra một mặt lệnh bài giống nhau như đúc.

Nhìn hai tấm lệnh bài giống nhau này, Tống Tiểu Phong không khỏi sững sờ tại chỗ.

"Vị đại ca kia thật sự muốn giúp chúng ta..."

Tạ Lạc Nhi nhìn lệnh bài, ánh mắt phức tạp nói: "Hắn cố ý cướp đi đồ vật của chúng ta, chính là muốn chuyển dời tầm chú ý của người khác. Không ai tin tưởng, chỗ tốt trong tay, lại cứ như thế trả lại. Cho nên chúng ta đi ra ngoài mới có thể bình yên vô sự, nếu không chúng ta làm sao có thể sống sót đứng ở nơi này."

"..."

Tống Tiểu Phong trầm mặc, tâm tư biến đổi khó đoán.

Kể từ sau khi Phong Đao sơn trang cùng Táng Kiếm sơn trang bị diệt, Tống Tiểu Phong cùng Tạ Lạc Nhi lưu lạc trong thế tục, bị người khắp nơi truy nã, đuổi giết.

Thời gian không tới một năm, bọn họ đã gặp qua quá nhiều hư tình giả ý, nghe quá nhiều hoa ngôn xảo ngữ. Tàn nhẫn, cừu hận, phản bội, thống khổ... Trên con đường chạy trốn, nhìn thân nhân chết đi trước mặt của mình, trong lòng hai người hận ý ngập trời, từ đó không hề tin tưởng bất luận kẻ nào.

Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, những hình ảnh như thế có lẽ chỉ tồn tại trong cổ tích, trên thế gian lấy đâu ra chánh nghĩa chân chính chứ? !

Mà lúc này, một người không có chút liên quan , chẳng những cứu bọn hắn, còn nguyện ý thay bọn hắn gánh vác tai họa, không cầu hồi báo.

Trên thế gian lại có người ngu ngốc như vậy sao! ?

Nếu như chuyện như vậy, phát sinh ở trên thân người khác, Tống Tiểu Phong rất muốn cười lớn giễu cợt. Nhưng chuyện như thế lại xảy ra trên người mình, hắn có tư cách gì nói người khác ngu ngốc chứ?

...

"Lạc Nhi tỷ, ta... vừa rồi ta còn mắng hắn như vậy, có phải ta rất ngu ngoocs hay không? Ngay cả chuyện đơn giản như vậy cũng nhìn không thấu."

Tống Tiểu Phong hốc mắt đỏ bừng, tâm tình dị thường buồn khổ. Lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, hắn cảm giác mình dại dột không còn thuốc chữa rồi.

"Không có chuyện gì không có chuyện gì."

Tạ Lạc Nhi vuốt ve đầu Tống Tiểu Phong, ấm giọng nói nhỏ nhẹ: "Còn nhớ rõ vị đại ca kia cuối cùng nói gì chứ? Hắn muốn chúng ta sống thật tốt... Hắn chính là quan tâm chúng ta, cho nên nhất định hắn sẽ không tức giận."

Dừng một lát, Tạ Lạc Nhi tiếng nói ôn nhu: "Tiểu Phong, chúng ta nghĩ cách làm sao đi tới động thiên tàn cảnh đi! Hiện tại rất nhiều thế lực biên cảnh cùng với tán tu chạy đến, dựa vào bản thân chúng ta, cho dù có dấu hiệu dẫn đường phụ thân lưu lại, chỉ sợ chúng ta rất khó thuận lợi đi vào trong đó."

"Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Tống Tiểu Phong hồi phục một chút tinh thần, bất quá vẫn còn mặt ủ mày chau.

Hai người biết thực lực của mình nhỏ yếu, ban đầu bọn họ phải đóng giả khất cái trà trộn vào dân chúng, mới thuận lợi chạy tới biên cảnh, hiện tại muốn từ trước mắt đông đảo thế lực kiếm được chỗ tốt, căn bản không thể nào làm được.

"..."

Suy tư chốc lát, Tạ Lạc Nhi thật tâm nói: "Nếu chúng ta yếu, vậy đi đầu nhập vào người khác, chỉ cần có thể tiến vào bí cảnh, chúng ta sẽ có cơ hội đạt được truyền thừa, đến lúc đó sẽ có tư cách báo thù."

"Dựa vào người khác?"

Tống Tiểu Phong sắc mặt hơi trầm xuống: "Chẳng lẽ Lạc Nhi tỷ đã quên, ban đầu chúng ta chính là đầu nhập vào người khác, cuối cùng bị người ta thiết kế hãm hại, nếu không phải nhị thúc bọn họ liều mạng để trốn ra, hiện tại chúng ta đã chết rồi, nói không chừng còn thảm hại hơn là chết!"

Nói tới điểm này, Tống Tiểu Phong nghiến răng nghiến lợi, từng chữ tràn đầy cừu hận.

Tạ Lạc Nhi lại nói: "Lần này sẽ không giống, không phải chúng ta đầu nhập vào thế lực khác, mà đầu nhập vào vị đại ca đã cứu chúng ta."

"Cái gì! ? Vị đại ca kia?"

Tống Tiểu Phong giật mình, chỉ nghe Tạ Lạc Nhi phân tích nói: "Vị đại ca kia có thể một quyền đánh chết thất tinh cường giả, có thể thấy được hắn phi thường cường đại. Hơn nữa chúng ta chỉ là bình thủy tương phùng, hắn lại có thể không do dự xuất thủ cứu giúp, thậm chí không tiếc giả trang thành ác nhân giúp chúng ta thoát thân, chứng minh hắn là người chính trực thiện lương. Đi theo người như thế, chúng ta sẽ không thiệt thòi, ít nhất không cần lo lắng hắn sẽ ám hại chúng ta."

Mặc dù tuổi của Tạ Lạc Nhi không lớn lắm, nhưng thuở nhỏ thông tuệ hơn người, cộng thêm với tôi luyện từ họa diệt môn cùng với trong thế tục, tâm trí đã sớm vượt người thường, Tống Tiểu Phong tự nhiên vô cùng tin phục.

"Tốt, vậy thì nghe theo Lạc Nhi tỷ , chúng ta hiện tại đuổi theo đi!"

Vừa nói, Tống Tiểu Phong lấy ra một món hồn bảo như chiếc trùy, mang theo Tạ Lạc Nhi trốn vào trong cát.

...

...

Không lâu sau, một đạo huyền quang xẹt qua thiên không, lơ lửng phía trên cổ trấn.

"Thiển Y tỷ tỷ, hoang mạc chỗ kia có dị tượng gì thế?"

Trên Tinh La Bàn, Vân Mục chỉ vào sa trần bạo nơi xa, trong mắt tràn đầy kinh dị. Đây là lần đầu tiên nàng thấy kỳ cảnh tráng quan như thế , gió lốc như long, tịch quyển khắp thiên địa, làm cho người cảm thấy sợ hãi... Đây chính là thiên địa uy thế sao!

"Đó là sa trần bạo, gió cuốn cát bụi, hủy diệt hết thảy."

Thiển Y giải thích bằng mấy câu đơn giản, trong lòng cũng cảm thấy khác thường. Nàng mặc dù không nhìn thấy, nhưng có thể cảm giác được một loại lớn lực lượng, truyền đến ba động yếu ớt.

Đông Lai đứng phía sau hai người, tự nhủ: "Nghe nói trong hoang mạc có một di tích cổ xưa, rất nhiều cường giả thỉnh thoảng sẽ tới bên trong tìm kiếm cơ duyên, bất quá sâu trong hoang mạc vô cùng nguy hiểm, có thể bình an đi ra hiếm thấy vô cùng."

"..."

Thiển Y cau chân mày, không nói gì.

Nếu là lúc bình thường, nàng cũng sẽ có ý nghĩ tìm hiểu ngọn nguồn, bất quá hiện tại bên người mang theo một đứa trẻ, đi chỗ nguy hiểm như thế không quá thích hợp. Huống chi, các nàng vội vã lên đường là muốn tìm kiếm Vân Phàm, nàng thật sự không muốn trên đường đi có việc gì trì hoãn.

"Đông Lai, chúng ta đang ở địa phương nào?"

"Nơi này là hoang mạc biên giới, qua nơi đây chính là Tây Lương châu của Đại Càn bên, dùng cước lực của Vân Phàm đại ca, tối đa cũng chỉ đi ra khỏi Tây Lương châu, chúng ta có thể đuổi kịp bọn họ rất nhanh."

"Vậy chúng ta tiếp tục lên đường."

Thiển Y không do dự, thủ quyết vừa động, Tinh La Bàn dưới chân hóa thành một đạo huyền quang phá không đi.
Bình Luận (0)
Comment