Bất Diệt Thánh Linh

Chương 243

Thiện ác từ trước đến giờ vốn chỉ có một ranh giới rất mong manh.

Tôn Nghiêm thời khắc này cảm thấy tâm tình hết sức phức tạp, hắn rất cảm kích ân cứu mạng của Vân Phàm, nhưng cũng rất muốn từ chỗ của Vân Phàm biết được chút ít tình huống về cung điện. Mặc dù hắn biết suy nghĩ của mình có chút vong ân phụ nghĩa, nhưng vừa nghĩ tới sự hấp dẫn của cơ duyên, hắn khó có thể khống chế được cảm xúc kích động.

Tần Mông cùng Hàn Nhất Minh cũng giống như thế, hai người cúi đầu, trên mặt chỉ thấy vẻ xấu hổ.

Không giống với đám tán tu, ba người bọn hắn là những người Vân Phàm cứu đầu tiên, cho nên bọn họ vẫn đi theo phía sau Vân Phàm, nhìn đối phương xông về nguy hiểm, nhìn đối phương cứu từng người từng người, bọn họ mới có thể bình yên vô sự đứng ở nơi này.

Bọn họ không phải không biết thẹn với lòng, càng không phải là không phân tốt xấu, chẳng qua là dục vọng trong nội tâm để cho bọn họ do dự không quyết.

...

"Các ngươi... Các ngươi đều là những kẻ vong ân phụ nghĩa!"

Thiên Hà cùng Phương Đồng tức giận khó nén, ánh mắt đầy khinh bỉ liếc nhìn mọi người.

Tống Tiểu Phong hai mắt đỏ tươi, tựa như mất đi lý trí! Nếu không phải Thiết Đường giữ chặt lấy hắn, sợ rằng hắn đã lao lên liều mạng.

"Vong ân phụ nghĩa cái gì! Ta cũng không nhờ các ngươi cứu..."

"Đúng vậy, không phải thuận tay giúp đỡ một chút thôi sao, còn muốn chúng ta cảm ân đái đức ư?"

"Cho dù không có các ngươi hỗ trợ, bản thân ta cũng có thể thoát khốn được."

"Các hạ nói thế quá nặng lời rồi, chúng ta chỉ muốn nghe một chút bí mật về cung điện, không phải chúng ta muốn xuất thủ bắt người."

"Nếu các hạ đại nhân đại nghĩa, cần gì che giấu chứ? Trực tiếp đem đồ vật kia giao ra đây chẳng phải tốt hơn?"

...

Chung quanh tán tu ngươi một câu ta một lời, đều là vì lòng tư lợi của mình.

"Ngươi... Các ngươi..."

Thiên Hà đã không thể mắng thành lời được rồi, hắn không nghĩ tới lúc trước tán tu còn cùng chung tiến thối, trong nháy mắt đã lộ rõ bộ mặt tiểu nhân. Rõ ràng làm sai, lại còn kiếm cớ tự bào chữa cho minh, dầy xéo hai chữ "ân nghĩa" không thương tiếc!

Thiết Đường trầm mặc không nói, mặc dù đối với tình huống trước mắt cảm thấy ngoài ý muốn nhưng cũng không kinh ngạc. Hắn đi lại nhiều trong thế tục, biết rõ đạo lý lòng người khó lường. Ban đầu hắn đối với việc Vân Phàm cứu trợ đám tán tu này, vốn đã không quá mức đồng tình, hiện tại quả nhiên đã xảy ra chuyện.

Mà chuyện này, Vân Phàm vừa tức giận vừa thất vọng!

Sự phẫn nộ của hắn cũng không phải vì tán tu vong ân phụ nghĩa, cũng không phải vì tán tu bị người uy hiếp, mà tức giận bọn họ lạnh lùng, bọn họ có thể cam tâm nhìn một tiểu cô nương chịu khổ mà thờ ơ.

"Lão Đại, ngươi đã quá mềm lòng rồi, từ lúc bắt đầu đã không nên cứu bọn họ, bọn họ đều là một đám lòng lang dạ sói vong ân phụ nghĩa!"

Thiên Hà oán trách, dẫn tới Phương Đồng trợn mắt lườm hắn.

Mềm lòng hay sao?

Nếu như mềm lòng, vì sao Vân Phàm hai tay nhuốm máu, đầy người sát nghiệt.

Không nên cứu sao?

Cứu người chỉ là vì Vân Phàm tôn trọng sinh mệnh, hắn chưa bao giờ hi vọng người khác cảm kích chính mình, cũng không cần người khác báo đáp mình.

Cứu người vốn không sai, sai chính là do lòng người tham lam, sai chính là do tiên đạo vô tình.

...

Hừng hực lửa giận, sát ý ngập trời!

Vân Phàm ánh mắt hung lệ , từng bước đi tới chỗ của Thiên Âm lão quái, nơi đi qua, máu tanh tràn ngập, hung uy ầm ầm.

Cảm nhận được sát ý máu tanh nồng đậm, vô luận là thế lực hay tán tu, tất cả đều tránh lui ba thước, tâm thần rung động.

Chung quanh tán tu vốn tưởng rằng Vân Phàm đã cứu bọn họ, nhất định là người mềm yếu, nhưng bây giờ bọn hắn mới phát giác chính mình đã sai lầm rồi, hơn nữa sai quá mức nghiêm trọng!

Người thành thật không dễ dàng nổi giận, nhưng khi nào nổi giận, tuyệt đối kinh khủng!

Trên người Vân Phàm sát ý chân thật, tu sĩ bình thường có thể có được sao , khó có thể tưởng tượng hai tay của đối phương đã nhuốm bao nhiêu máu, cướp đi bao nhiêu tính mạng!

"Ngươi... Ngươi muốn làm gì! ?"

Thiên Âm lão quái thấy Vân Phàm đi về phía chính mình, khí tức tử vong bao phủ toàn thân: "Ngươi... Ngươi đừng làm loạn! Đứng lại! Nhanh đứng lại, nếu không lão phu sẽ không khách khí!"

Tâm thần căng thẳng , Thiên Âm lão quái gia tăng mấy phần lực lượng trên tay, Tạ Lạc Nhi càng thêm thống khổ.

"..."

"Ngươi đi tới nữa, lão phu sẽ giết nàng!"

"Vậy ngươi giết đi!"

Vân Phàm thanh âm khàn khàn, lộ ra một loại kiên quyết cùng lòng dạ ác độc, mà cước bộ không có nửa điểm dừng lại.

"Cái... Cái gì! ?"

Nghe thấy Vân Phàm trả lời, Thiên Âm lão quái đầy kinh ngạc, mà đám người chung quanh sững sờ ở tại chỗ.

Thiên Âm lão quái bám theo Vân Phàm đám người, chính là thấy đối phương có lòng tốt, mới ra tay nhằm vào điểm này, dùng Tạ Lạc Nhi để uy hiếp đối phương. Nhưng vẻ mặt quyết tuyệt kiên định của Vân Phàm, ngược lại làm cho Thiên Âm lão quái do dự.

Trên thực tế, trong lòng mọi người đều hiểu được, Vân Phàm cùng Tạ Tống hai nhà di cô căn bản không có nửa điểm quan hệ, Tạ Lạc Nhi sống hay chết cũng không có nửa điểm quan hệ với Vân Phàm. Nếu như ngay cả hai chữ "đạo đức" đều không thể ước thúc Vân Phàm, vậy đối phương còn có gì cố kỵ nữa sao?

Từng bước đu về phía trước, Vân Phàm sắc mặt vẫn trầm tĩnh: "Nếu ngươi thương tổn nàng, ta nhất định sẽ giết ngươi, dù chân trời góc biển, không chết không thôi! Nếu như nàng vì ta mà chết, cừu hận của nàng ta sẽ giúp nàng trả hết!"

Ở chung mấy ngày qua, mặc dù Vân Phàm chưa từng biểu lộ thái độ, nhưng trong lòng hắn đã yên lặng thừa nhận sự tồn tại của Tống Tiểu Phong cùng Tạ Lạc Nhi trong tính mạng của hắn, tồn tại ở trong lòng của hắn... Cho nên, bọn họ cũng không phải người lạ nữa rồi.

"Ngươi... Ngươi muốn hù dọa lão phu sao!"

Thiên Âm lão quái sắc mặt dữ tợn, lực lượng trên tay càng lớn, vẻ thống khổ trên mặt Tạ Lạc Nhi càng ngày càng nặng.

"Vân đại ca, không cần để ý đến ta... Chỉ hi vọng ngươi nhớ kỹ lời của người ngày hôm nay!"

Tạ Lạc Nhi hô to một tiếng, từ trong lòng ngực lấy ra một vật ném cho Vân Phàm... Chính là truyền thừa lệnh bài.

"Ba !"

Vân Phàm đem lệnh bài đón ở trong tay, không khỏi dừng cước bộ.

Thiên Âm lão quái thấy thế cẩn thận, không nhịn được hét lớn: "Làm sao thế, tấm lệnh bài kia không phải bị tiểu tử này đoạt rồi sao?"

Tạ Lạc Nhi hừ lạnh nói: "Ngay từ lúc ở khách sạn, Vân đại ca cũng đã đem vật kia trả lại cho ta, hắn giả vờ đoạt đồ vật của chúng ta, bất quá là vì giúp chúng ta thoát thân mà thôi, nếu không ngươi nghĩ chúng ta sẽ đồng hành cùng Vân đại ca sao? Hừ hừ, các ngươi lần này thật mất công sức làm tiểu nhân rồi!"

"Cái gì? !"

Chung quanh tán tu sắc mặt khó coi, trong lòng vừa thẹn vừa giận.

Thiên Âm lão quái sửng sốt một hồi, trong lòng nảy sinh hối hận, mắt lộ ra hung quang!

"Nha đầu thối, ngươi muốn chết sao!"

Thiên Âm lão quái nói năng hung ác, nhưng thủy chung không dám hạ tử thủ, bởi vì hắn sợ mình sẽ không trả giá nổi cho ván bài này! Hắn tuyệt sẽ không đem tánh mạng của mình, đi đổi lấy tánh mạng của một tiểu nha đầu, bởi vì hắn là tiên đạo cường giả, bát tinh cường giả!

Sát khí cuồng bạo, tịch quyển ngất trời!

Thiên Âm lão quái hai mắt hoa lên, thân ảnh Vân Phàm đột nhiên ra trước mặt của hắn... Không chút do dự, một quyền đánh xuống..

"Người điên! Ngươi là kẻ điên!"

Thiên Âm lão quái cũng không có quyết tâm đồng quy vu tận, vội vàng thi triển một đạo tiên thuật thủ quyết, muốn chống đỡ công kích của Vân Phàm!

"Răng rắc!"

Một quyền phá vỡ tiên thuật phòng ngự, trực tiếp đánh lên ngực Thiên Âm lão quái.

Nhưng dù sao Thiên Âm lão quái kinh nghiệm vô cùng phong phú, chỉ trong một sát na đã có cách đối ứng, đem một vật cản trước ngực mình.

"Oành!"

Một quyền đánh xuống, hồn bảo vỡ vụn.

Thiên Âm lão quái mượn lực lui về phía sau, cùng lúc đó đem Tạ Lạc Nhi ném về phía hố cát xa xa.
Bình Luận (0)
Comment