Bất Diệt Thánh Linh

Chương 245

Bước vào trong thí luyện chi môn, dưới chân là một con đường u ám, không nhìn thấy điểm cuối, cũng không biết con đường này dẫn đến nơi đâu.

Hai bên đường đi đều là thạch bích làm từ thanh ngọc, khắc họa một vài bức bích họa cổ xưa, phảng phất chất chứa đầy năm tháng , đó là những dấu vết cho dù vượt qua ngàn năm vạn năm cũng khó có thể xóa nhòa.

"Ách! Nơi này vì sao lại có nhiều bích họa như thế nhỉ?"

Thiên Hà cùng Phương Đồng đều cảm thấy tò mò, sau đó đưa huỳnh quang thạch chiếu tới trên vách tường.

"Đây là thượng cổ văn, quả nhiên nơi đây là thượng cổ di tích!"

Thiết Đường cũng nổi lên hưng phấn, giơ cao huỳnh quang thạch, cố gắng ghi nhớ hình ảnh trên những tấm bích họa này.

Bức bích hoạ đầu tiên rất đơn giản, là một ký hiệu hình tròn cổ quái, đầu đuôi nối liền, không giống như văn tự, ngược lại tựa như một loại ký hiệu thần bí nào đó.

Bức bích hoạ thứ hai lại thấy tinh thần điểm điểm, mênh mông vô hạn.

Bức bích hoạ thứ ba lại chỉ có một người, đứng rất ngạo nhiên, ngắm nhìn vô tận tinh không.

Bức bích hoạ thứ tư là một tòa tế đàn cổ xưa, phía dưới có vô số nhân tộc đang quỳ lạy, giống như đang cử hành nghi thức cổ xưa nào đó.

Trong bức bích họa thứ năm, mặt trời cùng mặt trăng đồng thời hiện giữa thiên không, phía dưới hai nhóm người đang mặc y phục trắng đen đứng đối diện nhau.

Bên trong bức bích hoạ thứ sáu, quang minh xua tan đi hắc ám, đám người áo đen đang dần đi xa.

Bức bích họa thứ bảy...

Bức bích họa thứ tám...

Bức bích họa thứ chín...

Lần lượt quan sát bích họa, năm người bất tri bất giác đã đi tới cuối.

Ngay thời khắc này, tâm thần Vân Phàm đột nhiên rung động!

Mắt nhắm lại, mọi âm thanh biến mất, thân thể chìm vào trong bóng tối.

Lúc hai mắt mở ra, thiên địa trọng khai, đang đứng trong một mảnh tinh không mênh mông.

Nơi đây không có khí tức sinh mệnh, không cảm giác được thời gian trôi qua, Thiên Hà mấy người đều biến mất, chỉ còn lại có vô tận hư không.

...

Trước đây vạn năm, bên dưới tinh không.

Năm tháng mênh mang, uyển như hằng sa.

Một bóng lưng cao ngạo, đứng sừng sững trong tinh không, ngẩng đầu nhìn lên vô tận tinh hà.

Chỉ thấy theo tay người này vung lên, hàng tỉ tinh hà theo đó mà diệt! Thiên địa thương khung cũng vũ động theo!

Ở dưới chân của hắn, mảnh vỡ của hàng tỉ tinh hà ngưng tụ thành một mảnh đại địa rộng lớn vô ngần, bên trên đó bừng bừng sinh cơ, phồn vinh thịnh vượng, vạn linh tranh phong.

...

Tựa như cảm giác được ánh mắt của Vân Phàm, người kia quay đầu lại, nhìn về phía Vân Phàm.

"Chẳng lẽ, hắn nhìn thấy được ta sao! ?"

Vân Phàm bỗng nhiên ngẩn người, thần hồn cảm thấy đau đớn như bị xé rách, giống như thoáng chốc sẽ có thể tan biến hủy diệt!

Đó là một ánh mắt thế nào, bao hàm mênh mông tinh hà, thâm thúy cơ trí, rồi lại tràn đầy thất vọng và cô độc.

Chỉ liếc mắt thôi, Vân Phàm đã cảm thấy mình khó có thể thừa nhận, đây là tình cảnh hắn chưa từng gặp phải trước đây.

...

Không lâu sau, một loại cảm giác kỳ diệu dâng lên trong đáy lòng của Vân Phàm.

Đó là một loại cảm ngộ phá rồi lại lập, phảng phất đã trải qua ngàn vạn lần luân hồi tẩy lễ. Làm hắn không khỏi nhớ tới tại nơi sơn dã, một thiếu niên vô tri nhưng quật cường, một thiếu niên vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, một thiếu niên không hiểu rõ chân thật trên cuộc đời này.

Người kia thu hồi ánh mắt, sau đó lại nhìn lên tinh hà, từ đầu tới cuối cũng không mở miệng nói một lời.

...

Không biết qua bao lâu, cảm giác huyền diệu dần dần biến mất, một đạo ấn ký thần kỳ đột nhiên xuất hiện trong đầu của hắn, thật giống như trời sanh đã tồn tại vậy.

Người kia lại quay đầu nhìn Vân Phàm một cái, sau đó từng bước đạp trên hư không rời đi.

Một bước đó, vượt qua vô số bức tường ngăn trở, xuyên thấu qua vô tận tinh không!

Chuyến đi này, tiêu sái quyết tuyệt, nghĩa vô phản cố, nhất định phải đem thương khung xuyên thủng!

Nhìn thân ảnh cô độc dần dần biến mất trong tinh hải mịt mờ, trong mắt Vân Phàm hiện lên nét hiểu ra. Thì ra chính mình chính là thiếu niên quật cường kia.

...

...

"Lão Đại? Lão Đại? !"

Nghe thấy Thiên Hà ở bên tai kêu gọi, Vân Phàm dần dần từ trong hỗn độn tỉnh lại, trong mắt hiện lên vô tận sinh tử tang thương.

"Lão Đại, ngươi sao thế?"

Thiên Hà lấy tay quơ quơ trước mặt của Vân Phàm, người sau không khỏi hỏi: "Vừa rồi các ngươi có thấy một mảnh tinh không hay không?"

"Tinh không? Không có đâu!"

Câu trả lời của Thiên Hà làm cho Vân Phàm khẽ sửng sốt: "Ta đã đứng chỗ này bao lâu?"

"Cũng không bao lâu..." Thiên Hà thật tình tính toán một lát. "Cũng chỉ khoảng mấy tức gì đó, ta thấy ngươi đứng tại nguyên chỗ không nhúc nhích, còn tưởng ngươi có phát hiện gì."

"Mấy tức thôi sao?" Vân Phàm lẩm bẩm: "Làm sao ta cảm giác giống như đã đứng rất lâu rồi, phảng phất như vạn cổ năm tháng đã thay đổi."

"Cái gì! ?"

Thiên Hà cùng Phương Đồng đều hét lên kinh sợ, Tạ Lạc Nhi lại như có phát hiện gì chỉ nhíu nhíu mày.

"Ta nghĩ ta biết nguyên nhân."

Thiết Đường cũng có chút kích động nói: "Những bích hoạ này mặc dù không có văn tự hay miêu tả, nhưng hình ảnh trên đó đã khắc họa rõ một câu chuyện rất xưa. Vân Phàm tông sư nhất định là xem xong những bức bích họa này, đột nhiên tiến vào đốn ngộ trạng thái, cho nên mới cảm giác trải qua thật lâu. Bây giờ nhìn lại, đây không phải là một vương tộc bộ lạc bình thường, hẳn phải là hoàng tộc bộ lạc, mà thí luyện chi địa chính là nơi chuyên môn bồi dưỡng Nhân Hoàng của bộ lạc."

"Ách! ? Đốn ngộ? Như vậy cũng được sao! ?"

Thiên Hà cùng Phương Đồng trợn to hai mắt, hiển nhiên không tin lắm.

Tạ Lạc Nhi tiếp lời: "Tổ tiên bút ký từng ghi lại, tòa địa cung này, khắp nơi đều có cơ duyên, chỉ cần có đủ vận khí, cuối cùng sẽ có thu hoạch ."

"Không hổ là lão Đại của ta, ngộ tính thật cường đại, đi tới chỗ nào, ngộ tới chỗ đó... Đúng rồi lão Đại, mới vừa rồi ngươi đốn ngộ ra thứ gì? !"

Thiên Hà cười hì hì hỏi Vân Phàm, lời nói tán dương thao thao bất tuyệt.

Vân Phàm cũng không giấu diếm, lúc này đem mọi chuyện đã xảy ra đều kể lại.

"Chớp mắt vạn năm! ?"

Nghe xong Vân Phàm kể lại, bốn người cùng kêu lên kinh hô, nhìn Vân Phàm tựa như nhìn quái vật vậy.

Cổ xưa từng có truyền thuyết, thái cổ chi sơ có Tôn Thủy, chớp mắt chính là vạn năm.

【 Tôn Thủy 】 chính là một trong tứ đại cổ thần khai thiên tích địa trong truyền thuyết của Thánh Linh đại lục, hắn hóa thân mênh mông, đứng trong thiên địa, phất tay trích tinh, nhất niệm sinh diệt.

Vân Phàm có thể trải qua vạn cổ năm tháng ma luyện, thần hồn không bị hủy diệt, có thể thấy được ý chí bền bỉ, mà những chỗ tốt đạt được cũng khó có thể tưởng tượng!

Thiên Hà mấy người càng nghe càng là hâm mộ, Phương Đồng còn dán sát người vào bích họa, chỉ hận không thể chui vào bên trong!

Đáng tiếc trừ Vân Phàm ra, những người còn lại đều không đạt thu hoạch.

...

————————————

Trong một chỗ không gian nhỏ hẹp, Thiên Âm lão quái phong trụ tu vi của Tống Tiểu Phong, tiện tay đẩy hắn lăn ra trên đất, sau đó bắt đầu xử lý thương thế trên bả vai của mình.

Mới vừa rồi một đao của Vân Phàm, đã xuyên thấu qua bả vai Thiên Âm lão quái, để lại cho hắn ám ảnh cùng đau đớn khó có thể xóa đi, nếu không phải hắn có nhiều kinh nghiệm lẩn trốn, phản ứng nhanh nhạy, sợ rằng hiện tại đã bị Vân Phàm đám người đuổi kịp rồi .

Nhưng dù như thế, Thiên Âm lão quái cũng cảm thấy bả vai bên trái đang dần dần mất đi tri giác, cho nên mới tìm địa phương bí ẩn tạm thời ẩn giấu đi.
Bình Luận (0)
Comment