Bất Diệt Thánh Linh

Chương 254

Trong đại điện, không khí trở nên thâm trầm.

Ánh mắt của mấy vị đầu lĩnh, nhất nhất rơi vào trên người Thiên Âm lão quái.

Một mặt là kiêng kỵ, mặt khác lại muốn lôi kéo.

Không sai! Chính là lôi kéo.

Giữa các thế lực với nhau vốn đã có các loại mâu thuẫn khó có thể điều hòa, mặc dù tứ đại thế lực trước mắt coi như hợp tác hòa hợp, nhưng nói không chừng chỉ sau đó chớp mắt sẽ vung tay động thủ rồi.

Mà Thiên Âm lão quái là tán tu cường giả, tự nhiên cũng là đối tượng bọn họ muốn lôi kéo.

Ít nhất tại thời điểm xung đột, mọi người cũng đỡ phải đề phòng hơn.

. . .

"Thiên âm đ*o hữu, không biết tiểu tử kia là ai vậy?"

Thiên Vương trại Ngụy Minh đột nhiên mở miệng hỏi, để cho chúng đầu lĩnh đều cảm thấy khó hiểu. Làm gì có chuyện vô duyên vô cớ đột nhiên hỏi thăm người khác, hơn nữa đối tượng còn là một tên tiểu bối bé nhỏ không đáng kể.

Đám đầu lĩnh còn lại khẽ cau mày, không khỏi đem lực chú ý tập trung về phía sau Thiên Âm lão quái, nhìn thiếu niên nho nhỏ đang đeo mặt nạ.

Mọi người ở đây, trừ Điền Hồng Chí cùng Phiền Bình thuộc về biên quân thế lực, có kẻ nào không phải loại cáo giá chứ. Bọn họ cũng dễ dàng nhận thấy, thiếu niên đứng phía sau Thiên Âm lão quái đúng là có chút cổ quái, tu vi thấp như vậy, lại có thể đặt chân tới đây, cho dù có Thiên Âm lão quái giúp đỡ, cũng không phải chuyện dễ dàng.

Lại nghe Thiên Âm lão quái ôn hoà nói: "Có thể đi cùng với lão phu, đương nhiên là đệ tử của lão phu! Làm sao, chư vị còn muốn có ý gì với đệ tử của lão phu sao? Đừng trách lão phu không nhắc nhở các vị, tiểu tử này chính là đệ tử duy nhất của lão phu, nếu như hắn xảy ra chuyện không may, đừng trách lão phu không khách khí."

Trong lúc nói chuyện, Thiên Âm lão quái nhìn chằm chằm Ngụy Minh, trong mắt hàn ý trầm trầm, tỏ ý uy hiếp không cần nói cũng biết!

"Thiên âm đ*o hữu lo lắng quá rồi, Ngụy mỗ chỉ hỏi thăm chút mà thôi."

Ngụy Minh trong lòng rùng mình, cáo lỗi lui về bên cạnh Cát Thiên Vương.

. . .

Thấy không khí trở nên lung túng, Thiên Âm lão quái nói sang chuyện khác: "Nếu đã hợp tác, không biết chư vị có tính toán gì?"

Nói tới chuyện này, mọi người tinh thần chấn động, tạm thời buông xuống thành kiến của mình.

" Thiên âm đ*o hữu đã hỏi chuyện này, vậy để Lê mỗ nói sao!"

Cất lời xong, Lê Hướng Thiên tiếp tục nói: "Thật ra chúng ta chỉ tới trước một bước so với Thiên âm đ*o hữu thôi, căn cứ theo thánh hồn trong đại điện giới thiệu, cửa ải này cũng không phải khảo nghiệm trận pháp hay tâm tình, mà là khiêu chiến một người, mà phần thưởng của cửa ải này đều nằm trên người của người đó."

"Trấn điện tiên linh? !"

Thiên Âm lão quái mi tâm nhẽ động, hỏi thẳng: "Làm sao khiêu chiến đây? Nếu đơn giản như thế, các ngươi đã sớm vượt qua cửa này rồi?"

"Không sai." Lê Hướng Thiên gật đầu nói: "Nơi này trấn điện tiên linh chia làm ba cấp bậc cao trung đê, phần thưởng của mỗi cấp bậc cũng khác nhau, cấp bậc càng cao, tương ứng phần thưởng càng tốt, nhưng khiêu chiến khó khăn càng lớn, vừa rồi chúng ta đang thương nghị khiêu chiến mấy đẳng trấn điện tiên linh."

"Vậy còn phải nói, tự nhiên sẽ khiêu chiến cao đẳng."

Thiên Âm lão quái không hề do dự quyết định nói: "Chúng ta nhiều người như thế, chẳng lẽ còn không làm thịt được một con trấn điện tiên linh?"

"Ách!" Lê Hướng Thiên cười khổ nói: "Thật sự là Thiên âm đ*o hữu nói đúng, chúng ta quả thật không làm thịt được trấn điện tiên linh, thậm chí ngay cả cấm chế trên người tiên linh cũng không phá nổi cơ."

"Cái gì! ?"

Thiên Âm lão quái sắc mặt khẽ biến, cau mày nói: "Lê đạo hữu muốn nói điều gì?"

"Thiên âm đ*o hữu đi xem với chúng ta thì biết!"

Lê Hướng Thiên không trả lời, trực tiếp dẫn theo Thiên Âm lão quái đi tới sâu trong đại điện.

. . .

Mọi người đi tới trước tế đàn, chỉ thấy phía trên tế đàn, ba pho tượng khổng lồ nửa ngồi ở mặt tế đàn, toàn thân tán lộ ra khí tức cổ xưa mà thê lương, chỉ ngước nhìn thôi đã thấy tim đập nhanh.

Thân thể của pho tượng đầu tiên to gấp ba người thường, nửa ngồi cũng đã cao hai trượng.

Pho tượng thứ hai to gấp ba người thường, nửa ngồi cũng đã cao ba trượng.

Mà pho tượng thứ ba là khổng lồ nhất, gấp năm lần người thường, nửa ngồi cũng đã đạt tới bốn trượng, không thể nói là không kinh khủng.

Ở trên người mỗi một pho tượng, khắc đầy các loại đồ án cùng ký hiệu hình thù kỳ quái, bên ngoài thân thể thỉnh thoảng có vầng sáng lưu chuyển, tạo thành một đạo cương tráo vô hình, làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Đứng ở trước mặt ba pho tượng, mọi người trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác kính sợ đối với sinh linh cổ xưa.

Tống Tiểu Phong đứng phía sau Thiên Âm lão quái, một loại uy áp vô hình bao phủ toàn thân thể, nhất thời sắc mặt trắng bệch, tâm thần chấn động.

"Tiểu tử, nhìn cái gì, còn không mau thu liễm tâm thần!"

Thanh âm của Thiên Âm lão quái vang lên bên tai Tống Tiểu Phong, trong nháy mắt uy áp vô hình bị chặt đứt.

"Tạ ơn. . . Cám ơn."

Tống Tiểu Phong khô khốc nói tiếng tạ ơn, sau đó tự giác thối lui đến nơi xa. Hắn biết, chiến đấu ở đẳng cấp này, hắn căn bản không có tư cách để tham gia.

. . .

"Thiên âm đ*o hữu, đúng như ngươi chứng kiến, ba pho tượng này là ba cấp bậc từ nhỏ tới lớn, chính là ba đạo cửa ải khó khăn."

Lê Hướng Thiên giới thiệu nói: "Chúng ta chín người lúc trước đã liên thủ thử một lần, trấn điện tiên linh cấp bậc cao nhất , chúng ta căn bản không thể phá vỡ cấm chế, nếu như khiêu chiến trấn điện tiên linh cấp bậc thấp, cuối cùng phần thưởng nhất định sẽ khác biệt, tất nhiên không cam lòng, cho nên chúng ta muốn mời Thiên âm đ*o hữu giúp bọn ta một tay, thử xem có thể khiêu chiến trấn điện tiên linh độ khó cao nhất hay không."

"Như vậy sao?"

Trầm ngâm chốc lát, Thiên Âm lão quái hỏi ngược lại: "Không nói đến chúng ta có thể khiêu chiến thành công hay không, nếu thật sự may mắn khiêu chiến thành công, phần thưởng cuối cùng sẽ phân phối thế nào?

Cát Thiên Vương nhanh chóng hồi đáp: "Đương nhiên là ai bỏ công sức nhiều nhất, người đó được chọn trước."

"Ai bỏ công sức nhiều? Hắc hắc ~~~" Thiên Âm lão quái cười lạnh nói: "Cát Thiên Vương chẳng lẽ muốn lừa gạt trẻ con hay sao? Bỏ công sức có nhiều hay không, đến lúc đó ai có thể nói rõ ràng?"

"Vậy các hạ có ý nghĩ gì, không bằng nói ra mọi người cùng nhau tham khảo."

Cát Thiên Vương hai mắt híp híp, hào phóng thỉnh giáo.

Thiên Âm lão quái đỉnh đạc nói: "Lão phu nghĩ vô cùng đơn giản, một khi trấn điện tiên linh gục xuống, chúng ta đều bằng bản lãnh, đi cướp đoạt bảo vật trên tế đàn. Giữa chúng ta có thể cạnh tranh lẫn nhau, nhưng người nào lấy được sẽ thuộc về người đó, vừa có thể cùng nhau hợp tác, có thể không ảnh hưởng tới hòa khí, không biết chư vị nghĩ thế nào?"

Thiên Âm lão quái cũng có tâm tư của mình, chính mình chỉ là kẻ đến sau, hoàn toàn không rõ ràng tứ đại thế lực lúc trước có hiệp định gì không, nếu như sau khi khiêu chiến thành công, tứ đại thế lực trở mặt, lấy lực lượng cá nhân của Thiên Âm lão quái làm sao có thể chống lại.

Như vậy, biện pháp tốt nhất chính là gây ra hỗn loạn và mâu thuẫn, tận lực giảm bớt áp lực cho mình.

Chỉ có như thế Thiên Âm lão quái mới có thể đục nước béo cò, bảo đảm an toàn của mình ở trình độ lớn nhất, còn có thể đạt được nhiều lợi ích hơn .

. . .

Mọi người hai mặt nhìn nhau, thần tình có chút do dự.

"Tốt, cứ làm theo như Thiên âm đ*o hữu đã nói."

Tứ đại thế lực đầu lĩnh âm thầm trao đổi một phen, cuối cùng gật đầu đồng ý.

Có quyết định, mọi người lại đưa ánh mắt nhìn hướng tế đàn.
Bình Luận (0)
Comment