Bất Diệt Thánh Linh

Chương 274

Trong hầm băng khổng lồ, địa hỏa hừng hực không tắt.

Vân Phàm đứng im nhìn chằm chằm hỏa ngục, nhìn nham tương dâng lên trước mắt, trong lòng thấy rung động vô cùng.

Nếu không cẩn thận ngã xuống nơi đây, sợ rằng xương cốt cũng bị hòa tan!

...

"Vân Phàm tiểu tử, đây là địa phương quỷ quái nào! Sao ngươi có thể chạy tới chỗ này?"

Tà Thần vẫn đi theo phía sau Vân Phàm, thấy cảnh tượng như thế, làm gì còn lòng dạ mà mắng chửi.

"Ta đang trong một chỗ động thiên tàn cảnh..."

Lập tức, Vân Phàm kể lại một lượt những chuyện đã trải qua gần đây.

Đầu tiên là thức tỉnh, đặt chân vào võ đạo tông sư. Rồi sau đó rời đi Lạc Nhật thành, tiến vào thí luyện chi địa trong Vô Ngân hoang mạc. Rồi đến sấm quan trợ giúp cho Tạ Lạc Nhi cùng Tống Tiểu Phong đạt được truyền thừa, tiếp theo tiến vào động thiên tàn cảnh... rồi mới xuất hiện tại nơi này.

Tà Thần không ngờ chỉ ba tháng thời gian ngắn ngủi, Vân Phàm đã trải qua nhiều chuyện như vậy, khó trách vừa rồi nó cảm thấy trên người đối phương có khí tức trầm mộ, thậm chí ngay cả khí chất cũng đã biến hóa.

"Ngươi thật ngu ngốc, đại ngu ngốc!"

Tà Thần bỗng nhiên chửi ầm lên: "Ngươi có biết không, ngươi đã bỏ lỡ cơ duyên lớn cỡ nào. Giản tộc bộ lạc truyền thừa, ngươi lại nhẹ nhàng nhường cho kẻ khác sao? Các ngươi tiên đạo tu sĩ không phải thường nói tranh mệnh với trời ư? Ngươi không tranh không đoạt, làm sao bước tới đỉnh phong! Nếu ta là ngươi, đã ăn sạch bọn hắn, sau đó toàn bộ cơ duyên nơi này, hết thảy tất cả, hết thảy đều là của ta!"

"..."

Vân Phàm không để ý đến Tà Thần, chỉ lo quan sát hoàn cảnh chung quanh.

Tà Thần mắt phải lóe lên, móng vuốt mập mạp gãi gãi ngực, cười quái dị nói: "Đúng rồi, Vân Phàm tiểu tử, nếu con yêu ma hóa thân xui xẻo kia bị ngươi giết chết, yêu ma nội hạch có phải đang ở chỗ ngươi hay không?"

"Nội hạch?"

Vân Phàm ở càn khôn trạc tìm kiếm, đem một tảng đá đen thùi lấy ra: "Ngươi nói đến cái này sao? Vật này có ích lợi gì?"

"Không sai không sai, chính là thứ này! Kiệt kiệt kiệt kiệt ~~~ "

Tà Thần trong mắt tia sáng càng tăng thêm, tà mị mang theo một loại tham lam cùng dục vọng cực độ : "Đây là yêu ma nội hạch, hơn nữa không phải yêu ma nội hạch bình thường, dĩ nhiên hữu dụng, chỉ là xem ngươi dùng như thế nào thôi."

Dừng một chút, Tà Thần cố nén tham lam mà nói: "Yêu ma đối với Nhân tộc các ngươi cùng các sinh linh khác mà nói, chính là tử địch, là ngoại tộc, nhưng bọn hắn cũng là đặc thù sinh mạng thể tồn tại trong thiên địa, cho nên nội hạch đối với Nhân tộc các ngươi mà nói có lẽ sẽ vô dụng, nhưng đối với một số loại tiên linh hồn thể lại là đại bổ... Nói thí dụ như bổn tôn. Kiệt kiệt kiệt kiệt ~~~ "

Tiếng cười âm trầm vang vọng khắp băng hỏa cảnh.

Tà Thần chính là tà niệm của vạn linh trên thế gian biến thành, yêu ma lại là tử linh trong cửu u biến thành.

Thật lòng mà nói, hai bên vốn là đồng nguyên, vì vậy yêu m nội hạch đối với Tà Thần mà nói, tuyệt đối là đại bổ vật.

...

"Nếu có thể sử dụng, vậy thì cho ngươi."

Vân Phàm tiện tay đưa nội hạch cho Tà Thần, người sau sững sờ giật mình.

"Cái... Cái gì! ? Ngươi, ngươi cứ như thế cho ta sao?"

Tà Thần lại kích động ngoài ý muốn, tùy ý mà cười nói: "Vân Phàm tiểu tử, chẳng lẽ ngươi không sợ bổn tôn càng ngày càng mạnh, cuối cùng đổi khách thành chủ sao?"

"Đổi khách thành chủ? Đoạt xá chuyển sinh sao?"

Vân Phàm kinh ngạc, chân mày hơi nhíu lại.

Hắn chưa từng nghĩ tới việc phân chia chủ thứ, càng không coi Tà Thần hoặc Tiểu Ngu là thuộc hạ của mình, không bao giờ ép buộc bọn họ làm gì.

Hắn chỉ là một người bình thường, có một cái tâm bình thường, sinh mệnh ở trong mắt của hắn đều là bình đẳng. Hắn sẽ không vì đối phương là đế vương cao cao tại thượng mà ngưỡng mỗ, cũng không vì đối phương là một người ăn xin thấp hèn mà coi thường... Ngang hàng sinh mệnh, ngang hàng đối đãi.

"Tà Thần tiền bối, nếu quả thật có một ngày như thế, ta hi vọng ngươi có thể bảo vệ cho muội muội của ta, nàng là người thân duy nhất của ta, ta cũng là thân nhân duy nhất của nàng trên cõi đời này. Không để cho nàng biết tin tức ta đã chết, cho dù phải lừa gạt nàng cả đời cũng được."

Giọng nói lộ ra vẻ bi ý nồng đậm, bình thản mà chân thành.

Tà Thần không khỏi lâm vào trầm mặc, mình là Tà Thần, chính mình phải tràn đầy tà niệm, làm sao có thể vì một tên nhân tộc bé nhỏ mà cảm thấy bi thương, cảm thấy đồng tình!

...

"Ha ha, bổn tôn rất thích sự hào phóng của ngươi, thật ra đi theo ngươi cũng không tồi, ít nhất thực lực của ngươi không yếu. Cho nên ngươi yên tâm, bổn tôn quyết định tạm thời sẽ không ăn ngươi!"

Tà Thần cười ha ha, đem yêu ma nội hạch nuốt vào trong bụng, mắt phải tà quang tăng cường nhưng ngay sau đó liền thu liễm.

"Vân Phàm tiểu tử, thọ nguyên quá độ tiêu hao là vấn đề rất nghiêm trọng, phải nghĩ biện pháp..."

Tà thần tựa như tâm tình thật tốt, lại không trách mắng Vân Phàm nữa.

"Vậy tiền bối có biện pháp gì không?"

Tại người khác xem ra, Vân Phàm chỉ mới mười mấy tuổi đã có thực lực vô cùng cường đại, có thể nói là tuyệt đại thiên kiêu. Nhưng mà ai có thể nghĩ tới, lực lượng của Vân Phàm chính là dùng tánh mạng của mình đánh đổi. Hắn mặc dù đạt được lực lượng, nhưng trả giá cũng rất nhiều.

Trầm ngâm chốc lát, Tà Thần mắt phải chợt lóe: "Vân Phàm tiểu tử, võ đạo tu hành tạm thời ngươi nên dừng lại, dù sao hiện tại lực lượng tăng lên quá nhanh, đối với thân thể dễ tạo thành thương tổn quá lớn, cần có thời gian trui luyện. Sau này ngươi hãy chủ tu tiên đạo, thời điểm đối địch cũng tận lực không dùng võ đạo."

"Đa tạ tiền bối chỉ điểm."

Vân Phàm biết tình huống thân thể của mình, nhưng tiên đạo tu vi của hắn vẫn dừng ở Trúc Cơ cảnh, thủy chung không có công pháp ngưng tụ thần đan, cho nên mới tiếp tục tu luyện võ đạo. Hắn biết rõ chính mình sắp sửa đối mặt với cường địch như thế nào, cũng rất rõ ràng thực lực của cừu nhân.

Tuy nói, quân tử báo thù mười năm không muộn, nhưng Vân Phàm không đợi được mười năm. Mỗi một ngày đối với hắn đều là đau khổ.

Nhưng lúc trước được thánh hồn chỉ điểm, hắn hiện tại cũng có chút đầu mối.

...

"Ong ong ông ~~~ "

Không gian đột nhiên lay động, tường băng chung quanh nhẹ nhàng chiến vang.

Ngay lúc này, nham tương chợt phun trào, sóng nhiệt mãnh liệt phả tới, khí tức thiêu đốt tràn ngập toàn bộ vết nứt.

"Chuyện gì xảy ra? Núi lửa bộc phát! ?"

Tà Thần cả kinh, vội vàng nhảy đến bả vai Vân Phàm: "Di! ? Bên trong nham tương có gì đó bắn ra kia? ! Vật gì thế nhỉ? !"

Vân Phàm theo ánh mắt nhìn lại, chỉ thấy trong nham tương, hai ngọn lửa chậm rãi dâng lên, xung quanh vầng sáng lượn lờ.

Hai ngọn lửa cơ hồ đã thành hình, giống như thực chất. Một đen một đỏ, hình dáng như đóa hoa sen, cửu diệp cửu nhụy, lấy hỏa làm gốc, lấy sát làm dinh dưỡng, cắn nuốt hàn băng chi khí chung quanh, sau đó chuyển đổi lẫn nhau.

Được thấy hình ảnh thần kỳ như vậy, Vân Phàm cùng Tà Thần cảm thấy như đang trong mộng, mặc dù sóng nhiệt tạt tới cũng phảng phất chưa tỉnh.

"Tiền bối, đó là vật gì vậy?"

Nghe Vân Phàm hỏi thăm, Tà Thần mắt phải hiện lên tinh quang: "Nếu bổn tôn đoán không nhầm, băng hỏa kỳ cảnh tuyệt đối không phải là thiên nhiên tạo thành , hẳn là Giản tộc đại năng dùng thông thiên thủ đoạn, đem địa hỏa phong ấn tại nơi này, sau đó dùng hàn băng chi sát dựng dưỡng hỏa linh chi chủng, chuyên vì hậu nhân ngưng luyện thần đan sử dụng... Quả nhiên là vô cùng mạnh mẽ! Chỉ cần hỏa chủng này bất diệt, Giản tộc bộ lạc truyền thừa cũng sẽ không đoạn tuyệt."
Bình Luận (0)
Comment