Bất Diệt Thánh Linh

Chương 294

Tà Thần đột nhiên biến thân, để cho cả Vân Phàm cùng Thiên Hà đám người cũng thấy thất kinh! Bọn họ chưa từng nghĩ tới, Tà Thần đại nhân nhìn như vô hại, thậm chí lại còn có bộ dạng hung tàn đến vậy.

Nhưng không chờ Tà Thần lao tới, cả thân thể tựa như bong bóng xì hơi thu nhỏ lại.

"Ách! ? Lực lượng của ta. . . Dường như, còn không khôi phục. . ."

Tà Thần kinh ngạc nhìn cánh tay bé nhỏ mập mạp của mình, lúc này mới nhớ tới tình huống thực tế của bản thân, vội vàng trốn phía sau Vân Phàm.

". . ."

Mọi người trợn tròn mắt, trong lòng có cảm giác bị đùa giỡn, thấy vô cùng uất ức.

Lãnh Thiền Tử khoát tay áo, ngăn cản tán tu đằng sau chửi mắng.

"Vân Phàm tông sư, ngươi suy nghĩ thế nào?"

Nghe Lãnh Thiền Tử hỏi chính mình, Vân Phàm mặt không thay đổi nhìn qua tán tu trước mặt: "Lãnh tiền bối, nếu như ta không đáp ứng, có phải các ngươi muốn cướp đoạt sao?"

"Đúng vậy." Lãnh Thiền Tử nghiêm nghị gật đầu.

Vân Phàm lại hỏi: "Các ngươi nghĩ có thể đánh thắng được ta?"

Lãnh Thiền Tử thẳng thắn nói: "Vân Phàm tông sư uy danh cường thịnh, có thể một chiêu đả thương Thánh Địa đệ tử, hơn nữa còn là cửu tinh chí cường giả, lão phu không nghĩ trong chúng ta có người có thể đánh thắng được ngươi. . . Nhưng mà, chúng ta người đông thế mạnh, mặc dù đánh không lại ngươi, nhưng đối phó với bằng hữu của ngươi cũng còn có thể."

Lãnh Thiền Tử hiển nhiên đã có tính toán, bản thân hắn chính là cửu tinh chí cường giả, bên cạnh còn có năm vị thất tinh cường giả, chung quanh còn có hơn ngàn tiên đạo cao thủ. Một đại thế lực như vậy, cơ hồ có thể quét ngang biên cảnh.

"Vậy thì thử xem!"

Vân Phàm vẻ mặt lạnh nhạt, Lãnh Thiền Tử lại là sửng sốt: "Thử xem? Thử cái gì?"

Trong lúc Lãnh Thiền Tử ngây người, Vân Phàm biến mất khỏi chỗ kia, hóa thành một đạo tàn ảnh xuất hiện tại trước mặt Lãnh Thiền Tử.

"Cái gì! ?"

Lãnh Thiền Tử mặt lộ kinh hãi, hắn cũng không nghĩ tới Vân Phàm quyết định dứt khoát như thế, nói ra tay liền ra tay, một chút thời gian phản ứng cũng không cho hắn.

"Kim cương thiền!"

Quát to một tiếng, cả người Lãnh Thiền Tử được kim quang bao phủ, giống như một chiếc kén màu vàng.

"Oanh —— "

Vân Phàm một quyền đánh xuống, đem Lãnh Thiền Tử đánh sâu xuống đất, tạo thành một chiếc hố thật sâu.

Ở phía sau Lãnh Thiền Tử, năm tên tiên đạo cường giả lúc này mới phản ứng, nhất tề xuất thủ, muốn giữ chân Vân Phàm. Không ngờ năm đạo hàn mang hiện ra, xuyên thấu qua tầng tầng tiên cương, lướt qua cổ bọn họ, lưu lại một đạo vết máu mỏng manh.

"Cái gì! ?"

Năm tên tiên đạo cường giả bỗng nhiên dừng lại, khẩn trương sờ sờ cổ, điểm điểm đau nhói tới tận tâm, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.

Bọn họ không hề nghi ngờ đối phương có năng lực giết chết chính mình, nếu như vừa rồi năm đạo hàn mang lệch thêm một chút, đầu của bọn hắn sợ rằng đã bị cắt đi rồi.

Rất rõ ràng, Vân Phàm đã hạ thủ lưu tình .

Còn lại tiên đạo cao thủ thấy tình huống như vậy, ngoại trừ kinh hãi, do dự bất quyết, ngay cả tiên đạo cường giả cũng không phải là đối thủ của Vân Phàm, huống chi là bọn họ. Nhưng để cho bọn họ cứ như thế rời đi, lại cảm thấy không cam lòng.

Có muốn liều một lần hay không?

Nhất định có nhiều tán tu như vậy, đối phương chỉ có một người hai tay, phi đao có nhiều hơn làm sao bằng bọn họ?

Nhưng ai lên trước đây?

Thời khắc này, rõ ràng ai lên trước sẽ là người chết nhanh nhất! Ai nguyện ý đi tìm chết chứ?

. . .

"Ong ong ông ~~~ "

Trong lúc mọi người do dự, một cỗ uy thế bàng bạc cuốn tới.

Cô độc thê lương! Hoang man khủng bố!

Lập tức, một hư ảnh khổng lồ dâng lên trên đỉnh đầu Vân Phàm, tán lộ ra khí tức máu tanh giết chóc, hủy diệt thô bạo!

"Không phải người! Người này không phải là người!"

Chúng tán tu làm gì còn có tư tâm, thậm chí ngay cả nhúc nhích còn không dám.

Vân Phàm bộc phát ra khí thế, để cho chúng tán tu hoàn toàn đánh mất dũng khí liều mạng.

Cho dù là liều mạng, cũng phải còn một tia hi vọng, nếu như đã tuyệt vọng, vậy còn gì đáng để liều đây.

. . .

Lãnh Thiền Tử từ trong hố đất gượng dậy, mặc dù có chút chật vật, cũng không thương tổn quá nhiều. Nhưng khi hắn thấy vẻ mặt tán tu chung quanh, liền biết tán tu đã hoàn toàn thất bại.

Vân Phàm cường đại quá sức tưởng tượng của mọi người, đến cảnh giới như vậy, đã không phải là người đông thế mạnh có thể ứng phó được.

Nếu như không phải là Vân Phàm hạ thủ lưu tình, tán tu nhất phương sợ rằng đã toàn quân bị diệt.

. . .

Vạn Vĩnh Niên từ lúc Vân Phàm bước ra đã âm thầm lặng lẽ trở về thương đội, tranh đấu tầng thứ này là chuyện mà bọn họ không thể chen vào .

Vốn dĩ, Vạn Vĩnh Niên đã chuẩn bị rút lui, không ngờ Vân Phàm một quyền đánh bại cửu tinh chí cường giả như Lãnh Thiền Tử, hơn nữa dọa cho đám cường giả cùng cao thủ còn lại không dám nhúc nhích.

Uy phong! Khí phách! Cường hãn!

Lam gia hai tỷ đệ giờ phút này hai mắt lóe lên kim quang, trợn mắt hốc mồm nhìn Vân Phàm, giống như phú thương phát hiện ra tuyệt thế trân bảo vậy.

Lấy sức một mình, đối kháng nhiều tán tu cường giả như vậy, quả thực so với nghe kể chuyện xưa còn kích động gấp vạn phần, mà cái tên "Vân Phàm" này, ở trong lòng Lam gia tỷ đệ nhất thời khuếch trương vô hạn!

"Dám có ý xấu với chúng ta, đáng đời. . . Lão Đại ngươi thật uy vũ khí phách! Hắc hắc hắc ~~~ "

Thiên Hà hùng hùng hổ hổ bước đến bên cạnh Vân Phàm, một trận vuốt đuôi bay loạn. Tuy nói hắn hiện tại coi như là tiên đạo cường giả, nhưng nửa điểm phong độ cùng giác ngộ của cường giả cũng không có, hoàn toàn vẫn giữ bộ dạng bỉ ổi như trước.

"Vân Phàm tiểu tử, ngươi hù dọa bọn chúng có tác dụng cái rắm, trực tiếp ăn sạch bọn chúng là tốt nhất!"

Tà Thần lúc này cũng chậm rãi đi lên, bộ dạng y như một con chó săn nho nhỏ.

. . .

"Chúng ta đi thôi!"

Lãnh Thiền Tử không muốn nhiều lời, ở trước mặt lực lượng tuyệt đối, chút tâm tư của bọn hắn căn bản không có nửa điểm ý nghĩa.

Chúng tán tu cũng nản lòng thoái chí, vốn dĩ cho là mình người đông thế mạnh, nhưng trong mắt người ta còn không đáng giá nhắc tới.

"Chờ một chút!"

Vân Phàm đột nhiên mở miệng gọi Lãnh Thiền Tử đám người, người sau trong lòng căng thẳng , mặt lộ vẻ sợ hãi, sợ Vân Phàm thật sự muốn đại khai sát giới.

"Lãnh tiền bối, các ngươi tới nơi này cướp của chúng ta, là vì mình hay là vì tán tu?"

Nghe được câu hỏi không hề liên quan của Vân Phàm, Lãnh Thiền Tử cảm thấy kinh ngạc, hiện tại cũng đã như thế, vì mình hay vì tán tu có gì khác biệt, dù sao cũng không chiếm được cái gì.

Nhưng Lãnh Thiền Tử vẫn thành thật trả lời nói: "Chúng ta đương nhiên có tư tâm , dù sao chúng ta cũng khát vọng cường đại, khát vọng trường sanh bất lão, nhưng ta cũng hi vọng tán tu có thể thật sự cường đại lên, không đủ mạnh mẽ thì làm sao có thể chân chính tự do?"

Đây chính là lời nói thật, thật ra thì cường giả nếu có dã tâm, chính là sẽ dựa vào thế lực khác, hoặc là chính mình kéo bè kết phái làm đầu lĩnh. Còn chân chính tán tu, vốn thích tự do tự tại, không muốn bị người khác ước thúc. Nếu không dựa vào thực lực như Lãnh Thiền Tử, tùy tiện gia nhập bất cứ thế lực nào, đãi ngộ tuyệt đối không kém.

"Hi vọng tiền bối có thể nhớ kỹ lời đã nói hôm nay."

Vân Phàm nhẹ nhàng gật đầu, từ càn khôn trạc lấy ra ba miếng tinh thể, tiện tay ném cho Lãnh Thiền Tử.
Bình Luận (0)
Comment