Bất Diệt Thánh Linh

Chương 296

Tề Lương biên thành, còn được gọi là biên cảnh đệ nhất quan.

Nơi này từng là cửa ải phòng thủ thứ nhất Đại Càn cổ quốc, cũng là tòa thành cuối cùng của biên cảnh hiện nay.

Bước qua nơi này, chính là đi qua biên cảnh.

Bởi vì Tề Lương biên thành chính là một địa điểm bắt buộc phải qua trên con đường đi lên phương bắc, nơi đây tự nhiên thương mậu phồn vinh, hưng thịnh phát đạt, nhân khí cường thịnh.

Vân Phàm được Thiên Hà đám người chỉ dẫn , chứng nhận thân phận ngọc bài, một đường thẳng vào biên thành.

...

Năm tháng thời gian, nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm.

Nhìn người đến người đi trên đường phố, cảnh tượng xa thủy mã long, Vân Phàm cùng Thiên Hà đám người đột nhiên cảm giác như đã qua đi một thời đại vậy.

Vân Phàm cũng đã quá quen với cảm xúc như vậy, mà Thiên Hà, Phương Đồng, Tạ Lạc Nhi cùng Tống Tiểu Phong bốn người thì thấy cảm khái vạn phần.

Năm tháng trước, Thiên Hà cùng Phương Đồng chỉ là những tiểu nhân vật bé nhỏ không ai để ý, Tạ Lạc Nhi cùng Tống Tiểu Phong thì cửa nát nhà tan, bị người đuổi giết trốn chui trốn lủi. Nhưng sau năm tháng, tất cả bọn họ đều trở thành tiên đạo cường giả có thể gánh vác một phương thế lực, cuối cùng có thể quang minh chánh đại đàng hoàng bước đi trên đường phố.

Bọn họ cơ hồ có hoành cảnh giống nhau, cơ duyên giống nhau, cho nên bọn họ tin tưởng lẫn nhau, thấu hiểu lẫn nhau, đi chung trên một con đường.

Trong thành dạo bước qua các cửa hàng lớn nhỏ, Vân Phàm cùng Thiên Hà đám người tẩy đi một thân phong trần, thuận tiện mua chút ít đồ vật sử dụng hàng ngày.

...

Nhất phẩm hương cư, tên cũng giống như tòa tửu lâu tại Lạc Nhật thành, chẳng qua lão bản không phải cùng người mà thôi.

Mọi người trong Tề Lương biên thành thường bàn tán, nhất phẩm hương cư có những món ngon nhất trên thế gian này, mùi vị vô cùng đặc biệt. Có lẽ những lời này có chút ít khoa trương, nhưng nơi này tuyệt đối là tửu lâu tốt nhất của Tề Lương biên thành ... Dĩ nhiên, nó cũng là tửu lâu đắt đỏ nhất.

Ăn gió uống sương mấy tháng trời, một kẻ tham ăn như Thiên Hà làm sao có thể kháng cự sự dị nghị của cái bụng? Vì vậy, không đợi Vân Phàm đám người phản ứng, hắn đã hỏi thăm được vị trí của nhất phẩm hương cư.

Đối với chuyện này, tất cả mọi người đều cảm thấy đồng tình, rốt cục có thể ăn thật ngon rồi. Bọn họ dù sao không phải Thánh Linh, nhân gian lửa khói, nên ăn thì vẫn phải ăn.

...

Đi vào nhất phẩm hương cư, mùi thơm ngát tỏa ra nức mũi.

Cả tửu lâu chia làm hai tầng trên dưới, rộng rãi sáng ngời, thanh nhã khác biệt, khắp nơi hoa thơm cẩm tú, làm cho người ta sảng khoái như đứng giữa thiên nhiên.

Trong tửu lâu có một cái giếng trời, trong đó âm thanh giao hưởng, nhiều tiếng du dương, thải điệp dập dờn, ca múa reo vui.

Thiên Hà vốn yêu thích náo nhiệt, được nhân viên tiếp đãi dẫn đường , Vân Phàm đám người trực tiếp tìm một vị trí gần thiên tỉnh ngồi xuống, vừa dễ dàng xem ca múa vừa thưởng thức mỹ vị.

Nhưng mọi người vừa ngồi xuống, một thân ảnh đột nhiên thoáng hiện, đoạt trước một bước đem vị trí của Thiên Hà chiếm lấy.

"Kẻ nào mù mắt, dám đoạt Thiên Hà đại gia ngươi ..."

Thiên Hà thanh âm đột nhiên đình chỉ, vừa thấy người cướp chỗ, nhất thời sắc mặt đại biến: "Ngươi! Chính.. Là ngươi! ? Thiên Âm lão quái, ngươi tới làm gì! ?"

Trong lúc nói chuyện, Thiên Hà cùng Phương Đồng lập tức biểu lộ thái độ đề phòng.

Mà Tạ Lạc Nhi cùng Tống Tiểu Phong cảm xúc phức tạp, chỉ có Vân Phàm cùng Tà Thần không có phản ứng gì.

"Cạc cạc cạc, sao thế tiểu mập mạp? Không hoan nghênh lão phu ư?"

Thiên Âm lão quái vẫn dáng vẻ như trước, đầu hói răng đen, mặt mũi xấu xí, chỉ là khí chất so với trước đây, giảm đi vài phần âm chí, tăng thêm vài phần đàng hoàng.

Nhiều năm ẩn tật đã được giải trừ, chẳng những Thiên Âm lão quái tu vi tiến bộ, tâm tình cũng được giải phóng, khí chất cũng biến đổi theo.

Thiên Hà đang định quát lớn, Tống Tiểu Phong đột nhiên mở miệng nói: "Có phải dọc đường ngươi vẫn đi theo chúng ta không?"

Tạ Lạc Nhi cũng gật đầu, thật lòng nói: "Ta cũng cảm giác có người đi theo chúng ta, thì ra chính là các hạ à?"

"Phi! Hai tên tiểu tử các ngươi đừng có mà ảo tưởng, ai đi theo các ngươi! Đường của nhà các ngươi sao ? Lão phu thích đi đâu thì đi, liên quan cứt gì đến các ngươi?"

Thiên Âm lão quái không hề cảm thấy xấu hổ, nâng lên chén trà thơm trên bàn uống một hớp.

"Nga? Ngươi đi theo chúng ta làm gì?" Thiên Hà giật mình sửng sốt, lập tức cười lạnh nói: "Lão quái vật, không phải ngươi có ý muốn xấu xa gì với Lạc Nhi muội muội cùng Tiểu Phong đấy chứ?"

"Thúi lắm!"

Thiên Âm lão quái nhổ một bãi, vẻ mặt khinh thường nói: "Lão phu lại là dạng vong ân phụ nghĩa hay sao, huống chi, có tiểu tử biến thái này ở đây, lão phu cũng không thể làm gì được các ngươi."

Giọng nói đột nhiên thay đổi, Thiên Âm lão quái nở nụ cười: "Nhưng lão phu cũng nghe nói, phiền phức của các ngươi không nhỏ đâu! Cửu La môn môn chủ La Bằng đã truyền bá tin tức về các ngươi khắp nơi, thậm chí còn liên hệ với các thế lực bên ngoài biên cảnh, không bao lâu nữa, sẽ có rất nhiều người tới gây chuyện với bọn ngươi?"

"La Bằng! ?"

Thiên Hà mãnh liệt vỗ bàn, mắng ầm lên: "Ta còn nghĩ làm sao vừa ra ngoài đã có kẻ tới tìm phiền toái, thì ra là tên khốn kiếp La Bằng kia đã truyền tin khắp nơi rồi!"

"Ách? !"

Thiên Hà bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, hỏi Thiên Âm lão quái: "Lão quái vật, ngươi nói chuyện này với chúng ta làm gì? Ngươi có mục đích gì?"

Chẳng trách Thiên Hà sinh lòng nghi ngờ, danh tiếng của Thiên Âm lão quái từ trước đến giờ không tốt, hơn nữa giảo hoạt đa đoan, có ai không có vài phần cảnh giác với người như hắn.

"Có lòng tốt lại bị nghĩ xấu!"

Thiên Âm lão quái khinh bỉ trợn mắt nhìn Thiên Hà, thản nhiên nói: "Ngày đó ở động thiên tàn cảnh nhờ Vân Phàm tông sư chỉ điểm, hôm nay mới tới báo tin, coi như trả lại phần nhân tình khi trước... Các ngươi đừng cảm thấy một đường đánh giết không ít người, cũng không coi các thế lực khác ra gì. Biên cảnh chỉ là một vùng đất bé nhỏ phía tây nam, không có nhiều cường giả, mà ngoại cảnh thế lực mới thật sự cường đại. Cho nên, ta khuyên các ngươi nên có tính toán đi ..."

Nghe được lời ấy, Thiên Hà chẳng những không hề lo lắng, ngược lại dương dương đắc ý nói: "Lão quái vật, ngươi suy tính quá thừa rồi, ngươi còn không biết sao! Vân Phàm lão Đại đã đem thượng cổ truyền thừa truyền ra ngoài, hơn nữa còn yêu cầu tán tu truyền khắp cả Thánh Linh đại lục... Như thế nào, lão đại của chúng ta quá vĩ đại đúng không? La Bằng tên kia quả thực uổng phí tâm tư, tự mình chuốc lấy đau khổ! Hắc hắc hắc ~~~ "

"Cái gì! ? Các ngươi đã truyền bá thượng cổ truyền thừa ư? !"

Thiên Âm lão quái giật mình đứng dậy, nhìn Vân Phàm ở một bên vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh, sau đó nhìn chằm chằm Thiên Hà.

"Lão quái vật, ngươi... Ngươi nhìn gì vậy? Ngươi có bị bệnh không!"

Thiên Hà bị Thiên Âm lão quái nhìn như thế vô cùng hoảng sợ, trong lòng không khỏi khẩn trương lên.

"Ngươi... Các ngươi..."

Thiên Âm lão quái biểu hiện trên mặt biến hóa, ánh mắt dị thường phức tạp: "Vân Phàm tông sư, ngươi có biết ngươi làm như vậy, sẽ mang đến bao nhiêu phiền phức hay không? !"

"Thánh Địa sao?"

Vân Phàm từ bắt đầu đến hiện tại, mới mở miệng nói chuyện.

Thiên Hà cùng Phương Đồng không rõ ý nghĩa, Tạ Lạc Nhi cùng Tống Tiểu Phong thì mơ hồ hiểu được điều gì.
Bình Luận (0)
Comment