Bất Diệt Thánh Linh

Chương 299

Nam Cung gia?

Nghe thấy nha hoàn kia quát lớn, Thiên Hà đám người trợn tròn mắt, khó nén được sự khôi hài.

Nhất là Vạn Vĩnh Niên, nếu như không biết thân phận của Vân Phàm, có lẽ hắn sẽ sợ, có lẽ sẽ lùi bước, dù sao thế lực của Nam Cung gia, ở mảnh đất này đã thâm căn cố đế, ai dám không nể mặt chứ!

Nhưng bất cứ chuyện gì cũng luôn có ngoại lệ, trên cõi đời này quả thật có kẻ to gan lớn mật, Nam Cung gia có gì đặc biệt hơn người chứ, Vân Phàm tông sư ngay cả Thánh Địa còn dám đắc tội, còn để ý danh tiếng chó má của Nam Cung gia hay sao? Thật là nực cười!

...

"Tiểu bối dám càn rỡ!"

Lão phụ nhân tiến tới giúp đỡ nha hoàn, khí thế trên người không ngừng dâng lên, mạnh mẽ áp lấy Vân Phàm.

"Ong ong ông!"

Lạnh lẽo tịch quyển, bao phủ bên trong!

Vân Phàm vẫn tiếp tục bước tới, trực tiếp đi vào gian phòng.

"Răng rắc!"

Một tiếng nứt vỡ vang lên, Vân Phàm giống như một lưỡi dao sắc bén, phá tan khí tức của cửu tinh chí cường giả. Áp chế ở trên người Lam gia tỷ đệ cũng bị giải trừ.

"Đại tỷ!"

Khôi phục tự do, Lam Ấu Như là người đầu tiên lao tới trong ngực Lam Nhược Tuyết, lệ như suối trào, khóc lóc không ngừng.

Lam Vũ Sơn vội vàng chạy tới bên cạnh Vạn Vĩnh Niên, đỡ lấy đối phương, sau đó nói cám ơn với Vân Phàm.

Bên kia, lão phụ nhân của Nam Cung gia sắc mặt âm trầm, không có ý định tiếp tục xuất thủ, chẳng qua chỉ lạnh lùng mở miệng dò hỏi: "Các hạ là ai, dám nhúng tay vào chuyện của Nam Cung gia?"

Vân Phàm không để ý đến đối phương, hỏi Vạn Vĩnh Niên bên cạnh: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Chuyện này..."

Vạn Vĩnh Niên nhìn Nam Cung gia tiểu thư một thoáng, sau đó nhìn về phía đại tiểu thư nhà mình, mặt lộ khó xử. Mặc dù hắn rất căm tức thủ đoạn và thái độ cường thế của Nam Cung Hàn Yên, nhưng hắn không thể không suy nghĩ tới tương lai của Lam gia, còn có hậu quả nếu đắc tội với Nam Cung gia. Có lẽ Vân Phàm có có thể giúp bọn họ nhất thời, nhưng hắn không thể giúp bọn họ cả đời, Lam gia hiện tại còn có quá nhiều điều cố kỵ phải tính đến.

Lúc này, Lam Nhược Tuyết mở miệng nói: "Đa tạ các hạ quan tâm, thật ra đây chỉ là chuyện hiểu lầm, chúng ta đang nói chuyện làm ăn với Nam Cung gia, vừa rồi chẳng qua là chút lời nói không hợp nhau mà thôi."

Lam Nhược Tuyết nhìn thoáng qua Nam Cung Hàn Yên một chút, người sau lại chỉ cười nhẹ, tựa như mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của nàng.

"Sao lại không có chuyện gì!"

Lam Ấu Như nhất thời từ trong ngực của Lam Nhược Tuyết lao ra, hướng về phía Nam Cung Hàn Yên nói: "Nữ nhân này tâm địa ác độc, lại dùng món đồ kia uy hiếp tỷ tỷ của ta, muốn tỷ tỷ ta gả cho tên đại thiếu gia ngu ngốc của Nam Cung gia bọn họ. Vạn thúc thúc tranh luận với bọn họ, bọn họ lập tức đả thương Vạn thúc thúc! Còn khống chế chúng ta nhằm uy hiếp tỷ tỷ!"

Lam Nhược Tuyết nghe thế thì sắc mặt hoảng hốt, trong lòng hiểu mọi chuyện hỏng bét rồi. Nàng vốn định giải quyết mọi chuyện êm thấm, không ngờ Lam Ấu Như nghĩ thế nào liền nói thẳng ra, không hề suy nghĩ hậu quả như thế nào.

"Nam Cung tiểu thư xin đừng trách, tiểu hài tử không hiểu chuyện, kính xin..."

"Câm mồm ! Hài tử?"

Nam Cung Hàn Yên lạnh lùng cắt lời của đối phương, ánh mắt lạnh lùng tới đáng sợ: "Lam Nhược Tuyết, biên cảnh là mảnh đất thế nào ngươi và ta đều rất rõ, nơi đây vô cùng hỗn loạn, mỗi ngày đều có người chết đi, có người biến mất... Cho nên, nơi đây không có hài tử, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình. Nhưng ngươi đã nói nha đầu này còn là hài tử, ta nể mặt mũi của ngươi, giúp ngươi dạy dỗ nó, tránh cho sau này đi ra ngoài đắc tội với người khác, chết như thế nào còn không minh bạch."

"Quỳ xuống cho ta!"

Trong tiếng quát lớn, Nam Cung Hàn Yên chợt bộc phát, khí lãng kinh khủng từ trên trời giáng xuống, rơi vào trên người Lam Ấu Như.

Nhưng mặc cho khí lãng mãnh liệt thế nào, Lam Ấu Như vẫn không có nửa điểm khác thường.

"Cái gì! ?"

Nam Cung Hàn Yên thần hồn vừa kiểm tra, một đạo ý chí bàng bạc cuồng bạo làm cho tâm thần nàng chấn động, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt, hiển nhiên bị thương không nhẹ.

"Võ đạo ý chí! ?"

Nam Cung Hàn Yên bỗng nhiên nhìn về Vân Phàm, trong mắt tràn đầy kiêng kỵ: "Ngươi là võ đạo tông sư! ? Võ đạo tông sư còn trẻ tuổi như thế... Chẳng lẽ..."

"Tiểu thư, ngươi không sao chứ! ?"

Nha đầu vội vàng đứng cản trước mặt Nam Cung Hàn Yên, nhìn Vân Phàm đầy cảnh giác, sợ đối phương ra tay hành hung.

"Tiểu tử muốn chết sao! Dám thương tổn tiểu thư nhà ta!"

Lão phụ nhân lộ vẻ hung tướng, khuôn mặt sát cơ, cửu tinh lang chu lơ lửng trên đỉnh đầu, đang chuẩn bị động thủ, nào ngờ Nam Cung Hàn Yên vội vàng ngăn cản nàng.

"Long bà bà, chúng ta đi!"

"Tiểu thư, ngươi..."

"Đi!"

Nam Cung Hàn Yên cũng rất quyết đoán, nhìn Vân Phàm một lần nữa, sau đó nhanh chóng rời đi.

Lão phụ nhân cùng nha đầu hung hăng trợn mắt nhìn mọi người, đi theo tiểu thư rời khỏi.

...

Nhìn thấy người của Nam Cung gia đột nhiên rời đi, Lam Nhược Tuyết không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù lần này đắc tội với tiểu thư của Nam Cung gia, nhưng mọi chuyện không phát triển đến tình trạng không thể vãn hồi.

Đồng thời Lam Nhược Tuyết mơ hồ đoán được lai lịch của Vân Phàm đám người.

"Nam Cung gia tiểu thư quả nhiên không phải tầm thường, xem ra nàng đoán ra thân phận của lão Đại, tự biết không địch lại, quyết đoán rời đi."

Thiên Hà cảm thán một câu, sau đó không nhịn được lo lắng nói: "Lão Đại, Nam Cung gia này quả thật có chút nội tình, là một phương bá chủ vùng biên cảnh, chúng ta đăc tội với bọn họ, có thể dẫn đến phiền toái cho Lam gia hay không?"

"Chuyện này ngươi không cần lo lắng! Cạc cạc cạc ~~~ "

Trong tiếng cười, Thiên Âm lão quái bước ra: "Chút thủ đoạn của mấy loại thế gia này lão phu rất quen thuộc, bọn họ cực kỳ coi trọng mặt mũi, cho nên cho dù muốn tìm, cũng phải tìm Vân Phàm tông sư tính sổ trước, chỉ cần Vân Phàm tông sư còn tồn tại, Nam Cung gia sẽ không động tới Lam gia, ít nhất bề ngoài sẽ không trực tiếp động thủ. Dĩ nhiên, nếu như Vân Phàm tông sư gặp chuyện chẳng lành, chuyện sau này cũng khó nói. Hắc hắc hắc!"

Nghe Thiên Âm lão quái phân tích, Thiên Hà bừng tỉnh đại ngộ.

Lam Nhược Tuyết nhanh nhẹn tiến lên bái kiến: "Nói vậy vị này chính là Vân Phàm tông sư mà Vạn đại ca nhắc tới sao! Tiểu nữ tử Lam Nhược Tuyết, vừa rồi đa tạ Vân Phàm tông Sư xuất thủ giải vây."

"Không cần khách khí, tiện tay mà thôi, có thể giúp đỡ."

Vân Phàm nói rất tùy ý, tựa như làm một chuyện nhỏ bé không đáng kể. Nhưng Lam Nhược Tuyết xem ra, đối phương giúp mình một cái đại ân.

Bất quá, nghĩ tới những chuyện đồn đại về Vân Phàm, Lam Nhược Tuyết cũng cảm thấy bình thường. Đối phương là người ngay cả Thánh Địa cũng dám đắc tội, Nam Cung gia thật sự không đáng là gì, dù sao nhiều rận rồi cũng không ngại bị cắn thêm.

Suy nghĩ một thoáng, Lam Nhược Tuyết thận trọng nói: "Vân Phàm tông sư, nơi này dù sao cũng là biên cảnh, là địa bàn của Nam Cung gia, các ngươi rời đi nhanh chóng là tốt nhất."

"Được."

Vân Phàm gật đầu, sau đó hỏi: "Lam đại tiểu thư, chúng ta chuẩn bị đi Đại Càn cố đô, không biết Lam gia các ngươi có thương thuyền thuận đường hay không."

"Thương thuyền? !"

Lam Nhược Tuyết ngạc nhiên, gương mặt lộ vẻ trầm tư.

【 Thương Thuyền 】 mà hắn nhắc tới, thật ra là một loại linh bảo phi hành loại lớn, có thể vận chuyển rất nhiều hàng hóa cùng người, tiến hành phi hành thời gian dài rất tốt, hơn nữa tốc độ không chậm, tương đối an toàn.

Khoảng cách giữa các chủ thành vốn rất xa xôi, nếu như dựa vào lục hành quy bào thương, không tới dăm ba tháng thì đừng mơ tới đích, hoàn toàn không phù hợp với hiệu quả và lợi ích kinh doanh, vì vậy 【 Thương Thuyền 】 là công cụ quan trọng trong bào thương.
Bình Luận (0)
Comment