Bất Diệt Thánh Linh

Chương 3

Sớm hôm sau, khi tia nắng đầu tiên chiếu xuống, hai huynh muội đứng lặng tại cửa thôn, ôm chầm lấy nhau.

"Mục Mục. . ."

Vân Phàm chăm chú nhìn muội muội của mình, dặn dò: "Sau khi ta đi, muội phải cố gắng tự chăm sóc mình thật tốt, biết không? Chỗ tiền còn lại trong nhà cũng đủ cho muội sống thoải mái một thời gian. Trước kia ca đã từ hứa sẽ cho muội mỗi ngày được ăn uống thoải mái, ta luôn khắc ghi trong lòng. . .Sau hôm nay, muội dọn sang ở với Mộc gia gia, ông ấy sẽ chuẩn bị cho muội nhiều đồ ăn ngon. . .Mục Mục ngoan, đừng khóc, không cần phải buồn, rất nhanh thôi ca ca sẽ trở lại."

"Ca ca, Mục Mục không khóc. . .thật sự không khóc. . ."

Tiểu nha đầu cắn chặt môi nhịn khóc.

Nó biết, nó hiểu! Ca ca đã hi sinh vì nó, vì gia đình rất rất nhiều. Cho nên nó không thể khóc, không được buồn. . .Nó không thể để ca ca tiếp tục phải lo lắng vì nó nữa. Đương nhiên nó cũng tin tưởng ca ca nhất định có thể giác tỉnh Thiên phú, trở thành một nam nhân cực kỳ mạnh mẽ. Bởi vì nó hiểu hơn ai hết, những năm qua ca ca mình cố gắng và nỗ lực ra sao.

. . .

"Tiểu Phàm đợi đã, chúng ta tới tiễn ngươi."

Một tiếng hô vang lên, lão trưởng thôn đi đầu đoàn thôn dân đi tới cửa thôn làm cho con đường nhỏ đầu thôn bỗng trở nên đông đúc.

Những thôn dân này trẻ có già có, bọn họ đều biết Vân Phàm sắp sửa đi xa nên tới tiễn.

Bọn họ thật sự thật tâm yêu thương đôi huynh muội mất cha mẹ sớm này. Đừng nhìn hai đứa tuổi còn nhỏ, từ trước tới nay cả hai đứa đều sống rất lạc quan, chưa từng nhụt chí, càng không bao giờ biết oán trời oán đất, tuy cuộc sống có chút khó khăn gian khổ nhưng cả hai đều sống rất tốt, rất nỗ lực.

. . .

"Mọi người sao lại tới đây vậy?"

Vân Phàm ngẩn người cảm động không nói gì.

Chỉ mới qua chớp mắt, mình đã sống ở đây mười lăm năm rồi, suốt mười lăm năm a!

. . .

Năm đó, mẫu thân rời đi làm Vân Phàm đau khổ rất nhiều.

Vì kiếm tiền nuôi sống muội muội, Vân Phàm liều mạng kiếm việc. . .Làm gì? Thôn Thanh Mộc vốn là nơi cằn cỗi, ngoại trừ đám hoa màu, còn có việc gì mà làm? Vì thế hắn không để ý tới lời khuyên của lão trưởng thôn, dứt khoát xuống trấn Thanh Đồng làm thợ.

Đó là một đoạn thời gian bươn trải sâu sắc, có đắng có ngọt.

Ngắn ngủi hai năm, Vân Phàm đã chịu đói, làm chỗ này tới chỗ khác, làm tạp dịch bị người khác nhìn với ánh mắt ghẻ lạnh, thậm chí đôi khi còn bị người ta cầm gậy đuổi đánh.

Nhưng do cần cù chịu khổ, cuối cùng tính cách của Vân Phàm cũng cảm động được một vị sư phụ già ở phường điêu khắc, được giữ lại học nghề. Đến tận lúc đó, hắn mới có cuộc sống ổn định, hơn nữa còn học được một nghề không tệ.

Không ai có thể tưởng tượng nổi áp lực mà một thiếu niên mười tuổi cần phải nuôi một đứa em ba tuổi rưỡi ra sao.

Quãng thời gian đó Vân Phàm phải vượt qua từng ngày mệt nhọc nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện dừng lại, hắn vẫn như cũ lạc quan tích cực, không câu oán hận. Có lẽ, chính vì tâm tính này đã giúp hắn sống tới bây giờ. Ai cũng vậy, càng nếm nhiều khổ cực thì mới càng biết quý trọng cuộc sống.

Tới hơn một năm trước, sư phụ già qua đời, ông chủ phường điêu khắc rời đi, hắn mới trở lại thôn trang quen thuộc này.

. . .

. . .

Từng cảnh hồi tưởng lại như rõ ràng trước mắt.

Đứa bé nhỏ bé khi xưa đã lớn lên, không chỉ biết sống tự lập mà còn tạo riêng một khoảng trời vì muội muội.

Không những không ủy khuất, không đau khổ, Vân Phàm còn kiêu ngạo và tự hào vì đã làm được những gì mà mẫu thân kỳ vọng.

"Phịch!"

Vân Phàm đột nhiên quỳ xuống, dập đầu lạy ba cái trước thôn dân xung quanh, rồi sau đó hắn rời đi dưới ánh mắt khó rời xa của thôn dân.

Nơi đây vĩnh viễn là nhà của hắn, nhưng hắn nhất định phải rời đi.

Đây không phải là vì tương lai cũng chẳng phải vì bám đuổi giấc mộng, đây đơn giản chỉ là tín ngưỡng nỗ lực mà hắn đã đi theo.

. . .

Trái tim thiếu niên với trời
Vạn trường hồng trần đúc hàn đao
Ba tấc ngón tay đổi ngọn gió
Thuận gió lên thẳng cửu trùng thiên

. . .

------------------------

Ban đêm núi rừng yên tĩnh như tờ.

Một bóng người xuất hiện trên núi cao nhìn về phương xa.

Xa xa có một tòa trấn nhỏ giữa núi rừng lờ mờ lộ ra ánh đèn.

Rời xa sự ồn ã của trần thế là một thế giới tĩnh lặng nhỏ nhoi.

Vân Phàm thích một nơi như thế, thích cái cảm giác đó. Hắn muốn đứng ở nơi cao là để có thể nhìn thấy xa hơn tới những vì sao giữa trời đêm. Chỉ có như vậy hắn mới cảm thấy gần cha mẹ hơn chút.

Đêm đầu tiên rời nhà luôn có chút sầu thương đi theo.

Tối nay lại có không ít người khó đi vào giấc ngủ.

. . .

------------------------------------------

Đầm lầy sương giăng không bóng người
Hoang mạc nằm phục giữa đêm hàn
Tùng lâm thâm u bụi gai quấn.
Vách núi thẳng đứng vắt chân mây.

. . .

Đi qua thiên sơn vượt vạn thủy

Nuốt gió uống sương, tùy ý nghỉ

Vân Phàm cứ vậy đi thẳng một đường, khi thì đạp bằng chông gai, khi thì luyện quyền săn bắn, chuyên tâm hơn bình thường rất nhiều.

Mười dặm, trăm dặm, ngàn dặm . .vạn dặm. . .

Vân Phàm không biết đường phía trước còn bao xa, hắn chỉ biết nếu mình luôn tiến về phía trước thì sẽ có một ngày tới nơi.

Đôi khi con người chỉ cần một điều đơn giản như vậy.

Chỉ cần một phương hướng không đổi, một tín niệm đơn giản là nhất định sẽ tìm được tới bến bờ thành công.

. . .

--------------------------------------------------

"Đinh, đinh đinh...."

Giữa đường núi vang lên tiếng chuông thanh thúy.

Cờ trắng đen tung bay trước gió, mặt trên thêu hai chữ "Thương Minh".

Đây là một đội buôn thuộc loại nhỏ theo tiêu chuẩn, tổng cộng khoảng gần hai mươi người. Cả đoàn đều đang cưỡi trên một con cự quy (rùa lớn) cười nói với nhau. Mà lá cờ "Thương Minh" kia đại biểu cho đội buôn của họ được 'Thương Minh' bảo trợ. Kẻ nào có gan dám xuống tay với thế lực của Thương Minh sẽ bị Thương Minh ngăn lạn, thậm chí là truy nã.

Dù sao Thương Minh không biết có cái gì chứ tiền là luôn không thiếu!

. . .

"Hồ Tử ca, bao lâu nữa mới tới Nam Hoa quận thành thế? Mấy ngày nay đi đường sắp chai cả mông rồi."

"Đúng thế a Hồ Tử ca, đại gia hỏa nhiều ngay không chợp mắt rồi."

"Nhanh nhanh, nhiều nhất còn hai ngày nữa, đi qua mấy ngọn núi là tứi Nam Hoa quận thành. Đến khi vào trong thành, Hồ Tử ca mời huynh đệ tới Túy Tiên lầu uống rượu."

"Thật đấy nhé! Nghe nói Túy Tiên lầu Nam Hoa quận cực kỳ nổi danh. Lúc ta ở Tây Trữ quận thường xuyên nghe người ta nhắc tới, xem ra lần này có lộc được tới rồi."

"Đó là đương nhiên, Túy Tiên lâu được xếp hàng đầu ở Tây Nam Vực này đó."

"Ha ha, vẫn là Hồ Tử ca trượng nghĩa."

. . .

Nam nhân cầm đầu vỗ ngực hữa hẹn đầy hào hùng, mọi người đều vui mừng ủng hộ.

Đám bọn họ lần này đi buôn quả thật rất thuận lợi. Nếu chỉ tính riêng tiền chênh lệch giá bán cũng đã đủ để tiêu xài hơn nửa năm,.

"Thật ra Túy Tiên lầu cũng bình thường thôi."

Bên cạnh, một gã lùn ngăm đen bỗng nhiên mở miệng, y dùng một giọng khá là say mê nói: "Nếu nói tới nơi tốt nhất ở Nam Hoa quận thành thì dĩ nhiên là Bách Hoa lầu! Ở đó nữ nhân phong tình vạn chủng, khéo hiểu lòng người, thậm chí có không ít nữ tử nước ngoài. Mỗi lần ta tới Nam Hoa quận thành đều phải đến đó. Mỹ nhân ở đó chỉ cần nhớ lại thôi đã thấy đẹp rồi. Lúc nào ta sẽ dẫn mọi người tới nhìn một lần cho biết! Hắc hắc hắc. . ."

Gã lùn làm ra bộ là một kẻ biết nhiều, thủng thẳng nói

"Ha ha, Chuột Nhỏ, ngươi là cái loại thích gây khó chịu, bình thường nhìn thấy nữ nhân là đã không nhấc nổi chân rồi, bây giờ lại còn muốn đi Bách Hoa lầu, ngươi định đi tiêu hết sạch tiền à? Không phải đi theo Hồ Tử ca thì có khi đã theo ngươi cụt vốn mất rồi."

Mở miệng ra trêu đùa là một gã đại hán khôi ngô, tên là Ngưu Bằng, tính tình tùy tiện nhưng không bao giờ có ác ý, chỉ khi nào cãi nhau với gã "Chuột Nhỏ" này thì miệng lưỡi mới không biết tha là gì.

"Ngưu Nhị Cẩu, ngươi muốn ăn đòn à? Gọi ta là Hoàng Tử Hạo, đừng có gọi ta là chuột, bằng không đừng trách ta!"

"Hắc hắc, cái chân thối của tên Chuột Nhỏ ngươi con chưa đủ Ngưu ca ca ngươi nhét kẽ răng, thích thì cứ tới, Ngưu ca ca sợ ngươi sao."

"Ngưu Nhụ Cẩu, ngươi. . ."

"Chuột Nhắt, thế nào?"

. . .

Thấy hai người trừng mắt nhìn nhau, Đại Hồ Tử cầm đầu liền nói: "Được rồi được rồi, đợi lần này giao dịch xong, ca ca sẽ mang các ngươi tới mở rộng tầm mắt, nhìn xem cái gì là phồn hoa, xem tới lúc các ngươi đỏ mặt tía tai, khi đó đừng có bảo ca ca ta dọa người."

"Hồ Tử ca nói rất đúng, hai cái tên của nợ này bình thường đều hung hăng, đến lúc đó không chừng lại rụt hết cả cổ vào ấy chứ!"

"Ta nhổ vào!"

"Ha ha ha ha. . ."

. . .

Mọi người vui cười cãi lộn làm không khí nhẹ nhàng thoải mái hơn.

Nhưng đúng lúc này, từ cánh rừng xa xa hiện lên một bóng đen, tốc độ rất nhanh, xem chừng như đang đi về phía đội buôn bọn họ.

"Mọi người cẩn thận, nhìn tình hình trước mắt xem sao!"

Đại Hồ Tử gặp kinh bất loạn, lập tức nhắc nhở mọi người đề phòng.

Sau khi kịp phản ứng, cả đội ngũ vội vàng dừng lại, tay đặt lên vũ khí của mình, sẵn sàng đón địch, còn Đại Hồ Tử thì nâng tay lên tế ra một thủ ấn. . .

"Xẹt xẹt!"

Chỉ thấy ấn đường của Đại Hồ Tử chợt lóe, trên đỉnh đầu xuất hiện một quầng sáng lớn cỡ bàn tay màu đỏ, sau đó giữa quần sáng vặn vẹo, một con chó lông trắng chui ra từ quầng sáng nhảy xuống cạnh người Đại Hồ Tử, dịu dàng liếm liếm lòng bàn tay chủ nhân.

Thấy cảnh tượng này, đám người xung quanh cũng không hề kinh ngạc, ngược lại còn đem một chút lòng hâm mộ.

Cùng lúc đó, cả đám cùng thầm thở nhẹ, có Đại Hồ Tử và con chó lông trắng kia, cả đám sẽ an toàn hơn ít nhiều.

. . .

"Vù vù vù. . ."

Bóng người ngày càng tới gần, trong nháy mắt đã tới trước mặt đội buôn.

Mọi người nhìn kỹ lại thì thấy đây là một thiêu niên tầm mưới lăm mười sáu, tóc rối tung, một thân da thú gọn gàng, trên vai đeo cung tên, trên lưng cột da thú, nhìn qua trông có vẻ giống một thợ săn. . .Chẳng qua, làm cho mọi người bất ngờ là khi thiếu niên nhìn thấy bọn họ thì trên mắt lại thoáng hiện lên chút vui sướng, tươi cười.

Người này làm cái gì đấy? Có cái gì buồn cười sao?

Chúng ta không có tiền đâu. Mà cũng chả hiểu tên của nợ này làm cái gì cơ!

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong chốc lát cảm thấy không biết nói gì chi phải. Có điều cuối cùng bọn họ cũng có thể thả lỏng. Bởi vì dù nhìn từ bất kỳ góc độ nào, thiếu niên này cũng chẳng giống một kẻ chặn đường ăn cướp cả.

"Xin chào các vị đại ca, ta tên là Vân Phàm, Vân trong Bạch Vân, Phàm trong Bình Phàm. . .Ta tới hỏi mọi người về một chõ. Xin hỏi Nam Hoa quận thành còn cách đây xa không?"

Thiếu niên lau mồ hôi, mỉm cười hành lễ với đám Đại Hồ Tử, tiếp theo nói mục đích tới.

Người này, không phải Vân Phàm còn có thể là ai!
Bình Luận (0)
Comment