Bất Diệt Thánh Linh

Chương 316

Phụ cận Lam gia thương hành, máu tanh tràn ngập, cả con đường lớn ánh lên màu đỏ.

Vân Phàm cường đại và điên cuồng, vượt qua sự dự tính của mọi người.

Lúc này, kể cả Thiên Linh tông cùng tiên đạo tổng minh, cũng không dám bảo đảm có thể bắt được Vân Phàm. Đối phương hành động như thế, quả thực như muốn đồng quy vu tận!

"Lộ Thiếu Tông, bốn vị tiên tử, các ngươi còn không ra tay sao! ? Chẳng lẽ muốn để tiểu tử kia đánh bại từng người chúng ta ư? !"

Nam Cung Hàn Yên vừa la lên vừa lui về phía sau, trong mắt vô cùng bối rối, chỉ mong Thiên Linh tông cùng tiên đạo tổng minh đồng loạt ra tay, trấn áp Vân Phàm.

Nhưng đúng lúc này, một đạo hàn mang lóe lên bắn đến, mang theo khôn cùng sát khí.

"Cái gì! ?"

Nam Cung Hàn Yên sợ hãi đến thất hồn lạc phách, vội vàng tế ra thượng phẩm hồn bảo 【 Ngự Phong Trạc 】, đem bát tinh thải linh tước phụ vào bên trên.

"Đinh!"

"Răng rắc "

Một tiếng giòn vang, hàn mang bắn ngược, 【 Ngự Phong Trạc 】 cũng sinh ra vết nứt.

Không còn kịp thở ra, Nam Cung Hàn Yên trên mặt dâng đầy kinh hãi.

【 Ngự Phong Trạc 】 mặc dù chỉ là thượng phẩm hồn bảo, lại là phòng ngự hồn bảo mạnh nhất Nam Cung gia, thượng phẩm hồn bảo cường đại như thế, lại bị phi đao của Vân Phàm đánh nứt, Nam Cung cường giả tiên đạo tu sĩ, căn bản không thể địch nổi Vân Phàm.

...

Cách đó không xa, Vân Phàm thấy phi đao không đạt được tác dụng như mong muốn, cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ hơi tiếc một chút mà thôi.

Tiểu đao của hắn không phải là hồn bảo, không có cường đại biên độ, chỉ là vô cùng cứng rắn, dựa vào một tia khai thiên chi niệm phong mang, mới có thể để cho người ta cảm thấy cường đại như thế.

Trên thực tế, phẩm chất của chín chuôi vân văn tiểu đao, còn kém hơn so với thượng phẩm hồn bảo một chút, nhất là phòng ngự hồn bảo.

Nhưng Vân Phàm không có ý dừng tay , tiếp tục lao về phía Nam Cung Hàn Yên.

Đáng tiếc vừa khởi hành, bảy đạo cửu tinh tiên linh đánh tới Vân Phàm, chính là Thiên Linh tông cùng tiên đạo tổng minh đồng thời xuất thủ.

...

Bên kia, Thái gia cùng Phiền gia tựa như không có ý ra tay .

"Tiểu thư, chúng ta nên làm gì bây giờ? Giúp hay là không giúp? !"

Lão giả phía sau Thái Văn Nguyệt bỗng nhiên hỏi thăm, Thái Văn Nguyệt không đáp, quay sang hỏi: "Phiền đại ca dự tính thế nào?"

"Ta không phải đối thủ của người này..."

Phiền Trọng thẳng thắn thừa nhận chính mình không bằng Vân Phàm, sau đó nói tiếp: "Mặc dù ta không địch lại, nhưng đều là võ đạo tông sư, ta rất muốn xem xem giữa ta và hắn chênh lệch tới mức nào."

"Phiền đại ca đúng là võ giả chân chính."

Thái Văn Nguyệt khẽ cười, cũng không để tâm tới quyết định của đối phương.

"Giậu đổ bìm leo, có thể coi là võ giả sao."

Phiền Trọng tự giễu cười cười, sau đó nhìn Thái Văn Nguyệt nói: "Vậy Thái tiểu thư tính toán thế nào? Tọa sơn quan hổ đấu? Hay là muốn làm ngư ông đắc lợi?"

Thái Văn Nguyệt không chút do dự nói: "Ta không nghĩ các ngươi sẽ là đối thủ của Vân Phàm người này, cho nên ta sẽ không ra tay."

"Ha ha."

Phiền Trọng không nói gì chỉ nhún vay, sau đó lao về phía Vân Phàm.

...

"Phốc xuy!"

Một đạo lôi đình yếu ớt rơi xuống trên người, Phiền Trọng cảm giác toàn thân khẽ tê dại, nhưng không cách nào ảnh hưởng đến bình thường hoạt động, tựa như lôi đình chi kiếp cũng không khủng bố như hắn vẫn nghĩ.

"Thì ra là vậy!"

Phiền Trọng bừng tỉnh đại ngộ, chính mình chính là võ đạo tông sư, thân thể tố chất tự nhiên cường hãn, lôi đình lực cho dù cường hãn, nhưng tất nhiên có một chút cực hạn. So sánh ra tiên đạo tu sĩ chủ tu thần hồn, mới thật sự e ngại lôi đình.

"Hảo hảo hảo! Để cho Phiền mỗ tới gặp các hạ!"

Lắc mình một cái, Phiền Trọng đi tới trước mặt Vân Phàm, mà hắn cũng là người đầu tiên có can đảm cùng Vân Phàm chính diện đối kháng

...

Lộ Minh Phi cùng Vô Hoa tiên tử đám người cũng rất cơ mẫn, khống chế tiên linh cùng hồn bảo của mình, khoảng cách xa công kích Vân Phàm, hơn nữa tận lực tránh né lôi đình lực lượng.

Vân Phàm không sử dụng lực lượng cấm kỵ của Đại Diệt Thần Văn, bị bảy con cửu tinh tiên linh công kích, chỉ có thể bị động phòng ngự.

Hơn nữa có Phiền Trọng bám lấy, trong chốc lát đang ở hạ phong.

Thấy tình hình này, Thiên Hà đám người âm thầm lo lắng, Nam Cung Hàn Yên lại tỏ vẻ khoái ý: "Ha ha! Vân Phàm nghịch tặc, không phải vừa rồi rất hung ác sao? Hiện tại sao không thể hiện nữa rồi? Lần này ngươi có chắp cánh cũng không thể bay được! Bổn tiểu thư muốn dùng cực hình tàn khốc nhất để hành hạ ngươi, để tế Long bà bà cùng thập nhị chiến hồn."

Biến hóa rất nhanh, Nam Cung Hàn Yên tâm tình đã phá, không giữ được tâm thái cơ trí như lúc ban đầu, thậm chí lời nói thô thiển không biết xấu hổ như thế cũng có thể nói ra miệng.

Chung quanh tu sĩ tuy căm hận Vân Phàm, nhưng cũng cảm thấy Nam Cung Hàn Yên vô cùng trơ trẽn.

Đang lúc Nam Cung Hàn Yên cuồng tiếu, lại một đạo hàn mang hiện ra, hướng nàng bay tới...

Không! Không phải một đạo, mà là chín đạo!

"Sưu sưu sưu!"

Chín đạo hàn mang giống như cửu tinh liên châu, mạnh mẽ đánh vào 【 Ngự Phong Trạc 】của Nam Cung Hàn Yên.

"Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!"

【 Ngự Phong Trạc 】 vết nứt càng sâu, càng ngày càng nặng, cuối cùng "oành" một tiếng vỡ vụn!

"Sưu!"

Còn có một đạo hàn mang không diệt, hướng mi tâm Nam Cung Hàn Yên đâm tới.

"Không! Đừng!"

Trong lòng kinh khủng, Nam Cung Hàn Yên con ngươi co lại, cảm xúc tuyệt vọng cùng hối hận xông lên đầu.

"Không cần sợ hãi, không người nào có thể thương tổn được ngươi!"

Một thanh âm ôn nhuận như ngọc xuất hiện bên tai Nam Cung Hàn Yên, thời khắc mấu chốt, một làn gió nhẹ nhàng bao phủ người nàng, cứu được Nam Cung Hàn Yên cứu.

"Dĩ nhiên là ngươi! ?"

Nam Cung Hàn Yên cảm giác thân thể chợt nhẹ, bị người nhẹ nhàng ôm vào trong lòng. Ngẩng đầu nhìn lại, lại là một gã cẩm y nam tử phong độ tài trí bất phàm.

"Ha ha, không sai, là ta..."

Cẩm y nam tử cười một tiếng, không chút kiêng kỵ nói: "Như thế nào nương tử, vi phu tới kịp lúc chứ, vừa dịp anh hùng cứu mỹ nhân."

"Bớt lắm mồm, ai là... nương tử của ngươi."

Nam Cung Hàn Yên hờn dỗi một tiếng, tâm tư dần dần bình phục.

Sau đó, Nam Cung Hàn Yên nhẹ nhàng đẩy ra nam tử, thẹn thùng cúi đầu, trong mắt hiện lên tinh quang.

...

"Là hắn! ?"

Cách đó không xa, Lộ Minh Phi nhìn thấy người vừa tới, chân mày hơi nhíu lại!

Sau lưng hắn, Tam Tuyệt Trưởng lão cùng Mộc Hòe Trưởng lão nhìn nhau lắc đầu.

Người tới không phải ai khác, chính là tây nam cảnh truyền kỳ, Đông Lăng Tiểu vương gia Khương Thừa Tổ.

"Đại sư huynh, xem ra các ngươi thật kém cỏi a, nhiều người như vậy mà không đối phó được tên nhà quê này."

Khương Thừa Tổ rõ ràng cũng chú ý tới Lộ Minh Phi tồn tại, nhưng trong lời nói của hắn, đối với vị đại sư huynh trên danh nghĩa này cũng không có nửa điểm tôn kính.

"Ra là Khương sư đệ."

Lộ Minh Phi thản nhiên nhìn Khương Thừa Tổ một cái, cũng không tức giận, không quá mức để ý tới đối phương.

"Ùng ùng —— "

Trong lúc đột nhiên, lại là một trận lôi đình rơi xuống, so với lúc trước càng thêm điên cuồng!

Phiền Trọng không dám chống đỡ, vội vàng lui khỏi phạm vi lôi đình giáng xuống, Lộ Minh Phi cùng Vô Hoa tiên tử đám người nhanh chóng triệu hồi tiên linh, chỉ có Vân Phàm đứng dưới lôi đình!

"Ong ong ông!"

Lôi đình càng tụ càng nhiều, Vân Phàm tâm thần vừa động, khống chế phong linh hoàn bỗng nhiên khẽ hấp, lại nuốt vào toàn bộ lôi đình!
Bình Luận (0)
Comment