Bất Diệt Thánh Linh

Chương 339

Mây trắng lững lờ trôi, năm tháng qua dần không lưu dấu vết.

Chỉ chớp mắt đã qua ba ngày, thương thuyền khổng lồ vẫn lướt đi nhanh chóng, một đường đi tới không gặp phải bất kỳ trở ngại nào.

Trong khoang thuyền mờ mờ ảo ảo, khí tức cuồng loạn, các loại tài liệu không còn hiệu quả chất đống một bên, mà Vân Phàm lúc này đang ngồi xếp bằng trong đống ngổn ngang, trên tay thủ sẵn một thanh tiểu đao chỉ dài ba tấc, tỏa ra khí tức lạnh lẽo âm trầm.

Cây đao nhỏ này bề ngoài vô cùng thô ráp chẳng khác nào một thanh sắt, lại không có nửa điểm hoa văn trang sức, trừ lưỡi đao ra không thấy một điểm nổi bật.

...

Nhìn tiểu đao dài ba tấc trong tay, trong mắt Vân Phàm hiện lên kích động.

Gần trăm lần thử đi thử lại, luyện tập tới mức khô khan nhàm chán, tiêu hao đại lượng tài liệu cùng linh bối, cuối cùng Vân Phàm đã làm ra món hồn bảo đầu tiên.

Không có chút quanh co hay thủ đoạn nào, Vân Phàm hành động vô cùng khinh suất như thế, gắng sức chế tạo ra một món hồn bảo.

Chỉ tiếc, hồn bảo phẩm chất vô cùng thấp, chỉ có ba đạo văn ấn công kích, chính là hạ phẩm trong hạ phẩm.

Nếu có luyện bảo sư nhìn thấy Vân Phàm lãng phí như thế, lại chỉ luyện thành một món hồn bảo hạ hạ phẩm, không biết sẽ đau lòng đến cỡ nào đây.

Dĩ nhiên, Vân Phàm không trải qua quá trình học tập đàng hoàng, có thể luyện thành hồn bảo đã là hiếm thấy, huống chi hắn không có quá nhiều lựa chọn, bổn mạng hồn bảo phải luyện, hơn nữa chỉ có thể thành công, không thể thất bại.

Trải qua nhiều lần thử nghiệm như thế, Vân Phàm cuối cùng đã có vài phần nắm chắc, cho nên hắn đem thiên tài địa bảo đã chuẩn bị lúc trước lấy ra toàn bộ, chuẩn bị luyện hóa dung hợp.

...

Đối với suy tính luyện chế bổn mạng hồn bảo, Vân Phàm trong lòng tự nhiên đã biết.

Thành thật mà nói, Vân Phàm học được mỗi một thứ, cũng có thể coi là kinh thiên động địa tồn tại, chỉ tiếc bác mà không tinh, làm hắn thường cảm thấy trong lúc đối địch tương đối lúng túng.

Võ đạo có cấm kỵ lựccủa Đại Diệt Thần Văn, nhưng lại không cách nào tùy ý sử dụng.

Tiên đạo thì tu luyện Cửu Khổ tiên pháp, căn cơ vô cùng vững chắc, nhưng lại không có thủ đoạn đối địch mạnh mẽ.

Như Hồi Quang Tiên thuật, mặc dù đã biến hóa trở thành thần thông, nhưng trừ tác dụng khôi phục thương thế, không hề có công năng gì khác. Nếu như gặp phải cường địch, chỉ có thể khổ sở chống đỡ mà thôi.

Mà đại diệt quyền ấn chiêu này, là võ đạo ý chí cùng tiên đạo thần hồn kết hợp, mặc dù lực lượng cường đại, nhưng Vân Phàm chỉ mới vừa chạm đến nhập môn, cũng chẳng thể nào thường xuyên ứng dụng.

Tính đi tính lại, Vân Phàm đột nhiên phát giác thì ra thủ đoạn mà mình hay dùng nhất lại chính là phi đao thuật.

Phi đao của Vân Phàm vốn chất đầy ý chí của hắn, lây dính một tia khí tức khai thiên phong mang, vì vậy có thể phá vỡ tầng tầng cách trở, đem địch nhân chém giết. Nhưng dù sao phi đao của Vân Phàm được rèn từ sắt, cộng thêm thần hồn cùng ý chí của hắn cũng không thể sánh được với đại năng, vì vậy đối mặt với đại năng thủ đoạn của hắn lại phi thường hạn chế.

Điểm này gọi là kỹ năng nhiều nhưng không thể làm gì, bình thường chỉ dễ đối phó với bình thường tu sĩ, còn tu sĩ chân chính cường đại, người nào không có thần thông thông thiên triệt địa, phiên giang đảo hải chứ? Người nào không phải đem thủ đoạn nào đó tăng lên tới cực hạn chứ?

Cho nên Vân Phàm mới có ý nghĩ đúc lại phi đao, hơn nữa đem bổn mạng hồn bảo đúc thành phi đao sắc bén khôn cùng .

Chỉ là ý tưởng luyện chế bổn mạng hồn bảo của Vân Phàm lại khác biệt so với tiên sĩ bình thường.

Tu sĩ bình thường luyện chế bổn mạng hồn bảo, chính là đem thần hồn tách ra một phần, luyện vào trong hồn bảo, thứ nhất là để có thể vận dụng tự nhiên, "hồn " " bảo" hợp nhất, thứ hai là vì hồn bảo hao tổn cũng sẽ không chết đi, coi như lưu lại một con đường lui cho chính bản thân.

Nhưng Vân Phàm có ý nghĩ bất đồng, hắn dự tính đem toàn bộ thần hồn luyện vào trong hồn bảo, thậm chí đem thần đan luyện thành đao phách, theo tu vi tăng trưởng mà có thể mạnh mẽ hơn.

Sở dĩ hắn có ý nghĩ như vậy, cũng không phải Vân Phàm tự nghĩ ra, mà do Tà Thần chỉ điểm cho hắn.

...

Vân Phàm đã từng hỏi qua Tà Thần, phong mang dạng nào mạnh nhất?

Tà Thần đã trả lời rất dứt khoát, chính là kiếm của kiếm tu.

Lúc viễn cổ tiên đạo suy sụp, có một dạng tu sĩ vô cùng khác biệt, không luyện tiên linh, không vào tiên đạo, lấy hồn ngộ đạo, dùng võ tu thân, cả đời khổ tu, chỉ tu một kiếm... Tu sĩ như thế, phi tiên phi vũ, tựa tiên tựa vũ, tự gọi là 【 Kiếm Tu 】.

Trên thực tế, tu sĩ như vậy cũng được coi là tiên vũ đồng tu, cùng tình cảnh của Vân Phàm có chút tương tự.

Kiếm tu ban đầu cũng tu luyện như tu sĩ bình thường, sau khi trúc cơ liền ngưng luyện thần đan.

Nhưng sau khi ngưng luyện thần đan, kiếm tu sẽ chế tạo ra một thanh nguyên thần chi kiếm cho riêng mình, lấy thần hồn làm cơ sở, lấy tâm huyết rèn luyện, lấy lực lượng một kiếm phá khai vạn pháp trong thiên địa, phong mang sắc bén, tuyệt thế vô song.

Tiếc nuối chính là tiên vũ đồng tu quá mức khó khăn, kiếm tu nhất mạch truyền thừa cũng khó kéo dài, cửu nhi cửu chi, tu sĩ như vậy đã biến mất trong dòng chảy của lịch sử.

Hiện tại Vân Phàm đang muốn hướng tới, chính là theo lộ số của kiếm tu.

Dù sao hắn tiên vũ đồng tu, hơn nữa ý chí bền bỉ, niệm như kim cương, từ phương diện khác mà nói, tính cách cùng tâm tính của hắn hoàn toàn hợp với kiếm tu.

...

Đan tế!

Một quả thần đan màu vàng lóng lánh lơ lững trước ngực Vân Phàm, quanh thân mười hai đạo tử khí vờn quanh, có ý vị huyền diệu khó nói thành lời.

Lửa cháy!

Văn minh chi nguyên, chiếu sáng thiên địa, luyện hóa vạn vật.

Vạn niên tinh thần kim tinh, vạn tái hàn băng tủy, kỳ lân tinh phách, huyền thiết linh mộc, âm u nước suối, thái âm tinh khí, thuần dương chân khí, cửu thiên cương sát, thương long chi nha, tịch diệt thần thạch, thái ất tinh hoa, thái thanh dịch, ngọc lưu ly thần thạch, bích linh tinh, văn lân sa, phượng huyết linh thạch.

Toàn bộ mười sáu món thiên tài địa bảo, dưới thần hỏa thiêu đốt dần dần từng điểm từng điểm hòa tan.

Trong những tài liệu này, có vật chí cương chí dương, cũng có vật chí nhu chí âm, hoặc là linh tính phi phàm, hoặc là phẩm chất tuyệt hảo, mỗi một món cũng có thể tách ra để luyện chế thượng phẩm hồn bảo, thậm chí cực phẩm hồn bảo, mà nay bị Vân Phàm dung luyện toàn bộ, cương nhu đều tế, âm dương tương hợp, phẩm chất lại càng tăng lên tới cực hạn.

Tài liệu bị luyện hóa xong, chính là tạo ra hình dạng.

Đối với ngoại hình của phi đao, Vân Phàm không có yêu cầu gì. Chỉ thấy hắn đem tài liệu luyện hóa chia làm hai phần, tế lên một phần bắt đầu tạo ra hình dạng... Vẫn là một thanh khắc đao phổ thông, chuôi đao cùng thân đao ngắn nhỏ, đao văn đơn giản lưu loát, ở Vân Phàm ngưng luyện chỉ dài có ba tấc.

Tiếp theo, Vân Phàm tâm niệm vừa động, đem thần đan màu vàng dung nhập vào trong đao, trở thành tâm phách.

"Ong ong ông!"

Ngay thời khắc thần đan dung nhập vào phi đao, trận trận cảm giác đau đớn kịch liệt ăn mòn tâm thần Vân Phàm, hắn cảm giác linh hồn của mình tựa như bị xé rách, cả người giống như đang bị lửa nóng thiêu đốt.

Đau! Vô cùng đau đớn!

Vân Phàm cắn chặt răng, cố nén nỗi đau, lấy thiên cương cửu luyện pháp rèn phi đao.

Đau đớn khổ cực hơn nữa thì có làm sao, chỉ cần có thể trở nên mạnh mẽ, Vân Phàm có thể chịu được, cũng nguyện ý chịu đựng.

...

Trong thống khổ, thời gian dần dần trôi đi.

Phảng phất trong nháy mắt, lại phảng phất một vạn năm.

Dưới sự rui luyện của Vân Phàm, hình thái phi đao dần dần vững chắc, sở hữu tạp chất hóa thành tro bụi, một thanh phi đao tinh khiết lúc này bay trước ngực Vân Phàm, lóng lánh cửu sắc quang hoa, làm cho người ta cảm thấy huyễn lệ phi phàm.

Đây cũng là đao phách, đao chi hồn phách, cửu sắc lưu quang, phẩm chất siêu phàm.
Bình Luận (0)
Comment