Bất Diệt Thánh Linh

Chương 353

"Thiển Y tỷ tỷ, đừng đi với bọn họ, không cần quan tâm đến ta!"

Vân Mục đau khổ hô lên, không muốn Thiển Y thỏa hiệp, nàng cảm thấy mình đang làm phiền đối phương, nếu không lấy thực lực của đối phương thì muốn rời đi không phải là việc khó.

Thiển Y lắc đầu và nói với vẻ bất đắc dĩ: "Vốn dĩ ta không nên mang theo ngươi đến Đại Càn Thánh Địa, dù sao thân phận của ngươi cũng khá đặc thù, đến thánh địa cũng chưa chắc là chuyện tốt. Nhưng ta đã đáp ứng ca ngươi là chiếu cố ngươi thật tốt, mà hôm nay mạch nước ngầm trong Đại Càn cố đô này bắt đầu lộ ra, một khi thân phận của ta đã bại lộ thì cũng không thể để ngươi lưu lại một mình, chỉ có mang theo ngươi thì ta mới có thể yên tâm."

Dừng một chút, Thiển Y lại nói với Đông Lai: "Đông Lai, ngươi tạm thời lưu lại nhé, nếu hắn đến đây thì đem chuyện trong này kể cho hắn, nhưng phải bảo hắn không được kích động, thực lực của Đại Càn Thánh Địa cũng không phải tiên đạo sáu tông hay Tiên Đạo Tổng Minh có thể sánh bằng."

"Hắn" trong miệng Thiển Y tất nhiên là Vân Phàm, chỉ là trước mặt thánh địa cùng Tiên Đạo Tổng Minh thì nàng không tiện nói ra tên Vân Phàm để khỏi sinh ra rắc rối không cần thiết.

Đông Lai tâm chí cẩn thận trầm ổn nên hiểu được tâm ý của Thiển Y, vì thế trịnh trọng gật gật đầu: "Ừ, nhất định ta sẽ chuyển lời của Thiển Y tỷ."

Cho dù Đông Lai trịnh trọng đảm bảo nhưng trên mặt vẫn không nén được sự lo lắng.

. . .

"Cổ tiền bối nghĩ sao?"

"Tất cả do Vô Kế thánh tử an bài."

Tô Vô Kế cùng Cổ Dịch nhìn nhau gật gật đầu, tựa hồ đã có kế hoạch từ trước.

Chỉ nghe Tô Vô Kế nói: "Thiên Khung thánh nữ, vốn Đại Càn Thánh Địa không cho phép người ngoài tiến vào, chẳng qua ngươi là khách quý của Đại Càn Thánh Địa ta nên đệ tử của ngươi có thể đi cùng, cũng thuận tiện để chiếu cố cuộc sống hàng ngày bình thường của ngươi, miễn cho các hạ cảm thấy không quen thuộc."

"Khi nào đi?"

Thiển Y có vẻ phi thường bình tĩnh, đưa Vân Mục đến bên cạnh mình rồi nhỏ giọng dặn đối phương không được rời xa mình nửa bước.

"Đương nhiên là hiện tại."

Dứt lời, Tô Vô Kế trở tay lấy ra một cái xiềng xích màu đen to bằng cánh tay, âm lãnh sâu hàn.

"Trói Thần Tỏa! Các ngươi muốn trói ta! ?"

Sắc mặt Thiển Y trầm xuống, hai mắt không linh hiện lên một chút hàn ý nhàn nhạt: "Ta chính là Thiên Khung thánh nữ, Đại Càn Thánh Địa các ngươi làm như vậy không cảm thấy quá đáng sao? Đây là thứ mà Đại Càn Thánh Địa các ngươi gọi là đạo đãi khách à?"

Vật này là thứ mà chỉ thánh địa mới có, do Vạn Niên Hàn Huyền Băng Tâm tinh luyện mà thành, bình thường dùng để trấn áp tà tu hoặc tội nhân. Phàm là người nào bị vật ấy trói lại thì thần hồn không thể vận chuyển tự do, một thân tu vi hoàn toàn bị giam cầm giống y như người bình thường.

Nếu Thiển Y là tu sĩ tiên đạo bình thường thì cũng thôi, nhưng nàng dù sao là thánh nữ của Thiên Khung Thánh Địa, thân có mệnh số Phụng Thiên, thân phận địa vị cực kỳ tôn quý, nên há có thể chịu được vũ nhục như thế.

Tô Vô Kế nói không biến sắc: "Đây là ý của Thánh Chủ, chủ yếu là để ngừa vạn nhất, dù sao các hạ đã là đại năng nửa bước Thần Hải, hôm nay nếu không có bày ra thiên la địa võng, chỉ sợ rất khó vây khốn các hạ. . . Cho nên, mời Thiên Khung thánh nữ mang Trói Thần Tỏa này nhé!"

Vừa nói chuyện, Tô Vô Kế vừa tiện tay ném cho Thiển Y.

"Thiển Y tỷ tỷ, đừng nhận lấy!"

Vân Mục hô to, lo lắng vạn phần.

Đông Lai cắn chặt hàm răng, trên mặt lộ ra vẻ phẫn nộ không cam lòng.

Hỏa Vân vuốt lồng ngực, kêu rống rít gào, tùy thời chuẩn bị lao về phía đối phương. Cho dù nó biết mình đánh không lại đối phương nhưng nó cũng không lùi bước chút nào.

Võ giả xung quanh cũng đều ngầm thở dài, Đại Càn Thánh Địa cường thế không phải một ngày hai ngày, nhưng bọn họ nào có biện pháp gì?

Nhưng mà đúng vào lúc này có một đạo huyết sắc hàn mang xẹt qua phía chân trời, phá không mà đến.

"Sưu!"

"Đinh!"

Một tiếng giòn vang chói tai vang lên, Trói Thần Tỏa bị huyết sắc hàn mang đánh trúng, đập mạnh xuống mặt đất!

Mọi người nhìn lại chỉ thấy hàn mang đánh trúng Trói Thần Tỏa là một thanh phi đao đỏ như máu.

Đó là một thanh phi đao hình dáng bình thường, không trang trí hoa văn có tinh xảo đẹp đẽ, cũng không có lưỡi dao sắc bén mà chỉ thấy toàn thân đỏ đậm tựa như máu đào, phong cách cổ xưa trầm trọng, mà cả thân đao tựa hồ tràn ngập hung tính nồng đậm, giống như răng nanh của mãnh thú, như phong mang của dao sắc.

Tiếp theo đó, một thân ảnh xuất hiện ở phía trên bức tường cao của Cực Đạo Võ Quán, sau đó thả người nhảy xuống trước mặt Thiển Y.

Chứng kiến một màn như thế, tất cả mọi người sững sờ ở đương trường, dưới tình huống này mà còn có người dám nhúng tay vào chuyện của thánh địa cùng Tiên Đạo Tổng Minh, rốt cục là ai to gan như vậy! ?

Người tới là một vị thiếu niên mặc trường bào màu trắng, nhìn qua có vẻ hơi mảnh khảnh, thân mình có hơi yếu ớt khiến mọi người không nhìn ra chút khí chất tu sĩ nào trên người hắn. Dù hắn giống như là một thiếu niên bình thường đứng ở nơi đó, tuy không xuất chúng nhưng lại không thể xem nhẹ.

Chỉ có điều, chứng kiến thiếu niên xuất hiện, bất luận là người của Võ Đạo Tổng Minh hay là Tiên Đạo Tổng Minh đều biến sắc, nhưng ai cũng không mở miệng nói chuyện, làm cho không khí nhất thời trở nên cực kỳ cổ quái.

. . .

"Ha hả, rốt cục ngươi cũng đến đây."

Cảm thấy khí tức quen thuộc của thiếu niên, Thiển Y đột nhiên trở nên thoải mái, trên mặt bất giác lộ ra một nụ cười ấm áp.

Thiển Y cũng không biết vì sao mình lại vui vẻ như thế, chỉ cảm thấy chỉ khi ở trước mặt thiếu niên này thì mình mới không có áp lực gì, mình mới giống một cô gái bình thường, một cô gái thông thường.

Mà thiếu niên này đúng là Vân Phàm.

Thình lình xảy ra một màn này khiến mọi người không biết làm thế nào, chỉ có thể tiếp tục trầm mặc.

"Ta. . . xin lỗi, ta đã tới chậm. . ."

Vân Phàm đích xác đã tới chậm, bởi vì luyện chế bản mạng hồn bảo nên hắn trì hoãn hơn nửa tháng trời, đến hôm nay mới đến Đại Càn cố đô. Nếu không phải người của Phong Vũ Lâu truyền tin cho hắn thì hắn cũng không biết có người chờ hắn ở chỗ này, lại càng không biết người đợi hắn lại là Thiển Y cùng Vân Mục.

Tâm tình vốn đang vô cùng kích động, không ngờ rằng sau đó thấy cảnh bọn người Thiển Y lâm nguy, Vân Phàm không hề nghĩ ngợi liền vọt tới.

Kích động, hưng phấn, áy náy, khẩn trương.

Giờ này khắc này, không ai có thể lĩnh hội tâm tình phức tạp của Vân Phàm.

Hai năm ngắn ngủn đối với tu sĩ tiên đạo mà nói chẳng qua là vài lần bế quan, nhưng đối với Vân Phàm mà nói thì giống như đã trải qua ngàn năm vạn năm. Lại chứng kiến Thiển Y cùng Vân Mục đứng ở trước mặt mình, Vân Phàm có cảm giác tất cả như là hư ảo vậy.

Hạnh phúc tới quá đột nhiên khiến hắn cảm thấy giống y như là đang nằm mơ vậy.

. . .

"Ca ca, đúng là ca ca."

Vân Mục bỗng nhiên thất thần, trừng to hai mắt, đôi mắt trong chốc lát đã rưng rưng.

Vân Phàm muốn nói lại thôi, trong lòng bỗng trở nên run rẩy. Hắn rất muốn tiến lên ôm lấy Vân Mục, rồi lại cứng rắn ngừng lại, hắn không biết mình nên nói cái gì, nên làm như thế nào. . . Ngoại trừ áy náy vẫn là áy náy.

"Xèo xèo!"

Thân mình Hỏa Vân thu nhỏ lại trong khoảnh khắc rồi lắc mình một cái bổ nhào vào lòng Vân Phàm. Đây là người đầu tiên nó nhìn thấy khi nó mở mắt ra, là người chiếu cố nuôi lớn mình như huynh trưởng, là người khiến cho mình ấm áp vô cùng, là người thân duy nhất trong lòng nó, thậm chí còn thân thiết hơn so với Vân Mục.

"Hỏa Vân. . . Huynh đệ của ta. . ."

Vân Phàm nao nao, ôm lấy tiểu Hỏa Vân, khuôn mặt lạnh lùng kiên nghị dần dần trở nên hòa nhã.

. . .

————————————
Bình Luận (0)
Comment