Bất Diệt Thánh Linh

Chương 406

"Lê-eeee-eezz~!!"

Mười con rồng quan quẩn giữa không trung, tiếng long ngâm chấn cho không gian trở nên vặn vẹo.

Trận pháp nhị chuyển, áp lực tăng lên gấp bội.

Võ giả lấy ý chí kiên trì, tiên sĩ dùng thần hồn đối kháng.

Đây là một tràng đánh giá thuần túy, dĩ vãng võ đạo bị tiên đạo áp chế, yếu đi khí thế, đại đa số người đều mất đi ý chí trong tiếng long ngâm đầu tiên đã thật bại lùi ra ngoài. Hôm nay võ đạo ở trên pháp hội lấn át tiên đạo, tự nhiên khí thế đại thịnh ý chí bộc phát.

So sánh với bọn họ, tiên đạo nhất phương ngược lại dần dần yếu thế, kém hơn võ đạo.

...

Hai mươi tức tiếp theo trôi qua.

Dưới áp chế của long uy nhị chuyển, tu sĩ trong Hoàng thành quảng trường càng ngày càng ít, nhị long lực ước chừng khoảng hai vạn quân lực, cho dù tiên đạo cường giả hoặc võ đạo tông sư, cũng khó có thể thừa nhận.

Đại Càn Hoàng Đế đứng trên trích tinh đài, sơ lược đánh giá, võ đạo nhất phương còn lại không tới trăm người, đều là tu vi đạt tới tông sư. Tiên đạo nhất phương chỉ có năm mươi mấy người, phần lớn là cửu tinh cường giả, nhưng vẫn còn một phần nhỏ bát tinh cường giả. Tán tu thế lực nhân số càng ít, cộng lại chỉ có hơn mười người.

Về phần hoàng tộc biểu hiện cũng không kém, Nhị vương tử, Tam vương tử cùng vài vị cung phụng cũng vẫn đứng bên trong, nhìn qua còn có thể đối phó được.

...

Giờ khắc này, Vân Phàm có thể nhẹ nhàng ứng phó uy áp, hắn hiện tại lực lượng đạt đến vạn quân, cường độ thân thể được Đại Diệt Thần Văn rèn luyện trở nên vô cùng bền bỉ, hơn nữa còn ngưng tụ thành công võ đạo hạt giống, áp lực ở trình độ này đối với hắn mà nói không có quá nhiều ảnh hưởng. Cho nên hắn quay đầu nhìn quanh một chút, phát hiện tu sĩ trong bàn long đại trận đang giảm bớt, Thiên Hà, Phương Đồng, Tạ Lạc Nhi, Tống Tiểu Phong cùng Vạn Vĩnh Niên mấy người cũng trước sau bị đào thải.

Mà để Vân Phàm bất ngờ nhất,chính là Vân Mục vẫn đang kiên trì, mặc dù nhìn qua vô cùng cực khổ, nhưng không hề có ý lui bước.

Một người khác để cho Vân Phàm cảm thấy bất ngờ chính là Yến Vô Hồi, người này rõ ràng tu vi chỉ tới võ đạo đại sư, nhưng vẫn đang kiên trì, thậm chí ở dưới áp lực của long uy, ý chí càng thêm tinh khiết .

Người này được đánh giá là đại khí vãn thành, hậu tích bạc phát, hôm nay chỉ kém nửa bước là đặt chân vào cảnh giới võ đạo tông sư, võ đạo ý chí so với đại đa số võ đạo tông sư càng thêm chân thật.

Quả nhiên, sau lưng bất cứ sự thành công nào đều có nỗ lực không nhỏ. Nếu như Yến Vô Hồi vẫn cam chịu không có lòng cầu tiến, cho dù Vân Phàm trợ giúp thế nào, đối phương sau này cũng khó lòng có thành tựu, lại càng không có cơ duyên như hôm nay.

Trong lúc lơ đãng, Vân Phàm đưa ánh mắt nhìn sang tiên đạo nhất phương, chính xác ra là nhìn Thánh tử Thánh nữ của Thánh Địa.

Cùng Vân Phàm suy nghĩ giống nhau, chút áp lực này đối với Tâm Vô Lệ mấy người mà nói căn bản không đáng giá nhắc tới.

Tâm Vô Lệ đám người cảm nhận được ánh mắt của Vân Phàm, giống như trước nhìn sang, chẳng qua trong mắt mang theo lạnh lẽo nhè nhẹ.

...

"Lê-eeee-eezz~!!"

Tiếng long ngâm thứ ba vang lên, trận pháp tam chuyển.

Lại là thêm một nhóm tu sĩ thất bại rời đi, trên quảng trường còn lại không tới năm mươi người.

Tiên đạo nhất phương do Thánh Địa cầm đầu, mà đứng đầu thế lực khắp nơi vẫn đang kiên trì.

Võ đạo nhất phương còn khoảng mười vị võ đạo tông sư, bao gồm cả Vân Phàm, nhân số bỗng chốc thua kém tiên đạo. Không thể không nói, tiên đạo đứng ở thế tục đỉnh phong cường giả, quả thật hơn võ đạo rất nhiều.

Mà Nhị vương tử cùng Tam vương tử của hoàng tộc cũng lui ra, chỉ có mấy vị cung phụng vẫn đang cố gắng.

Về phần tán tu, trừ mấy vị các cảnh mạnh nhất tán tu ra, chính là Thiển Y cùng Thiên Âm lão quái, so sánh ra Thiển Y vẫn tương đối dễ dàng.

Vân Mục cùng Yến Vô Hồi lúc này đã không thể thừa nhận thêm nữa, cuối cùng phải rời khỏi đại trận.

...

"Lê-eeee-eezz~!!"

Tiếng long ngâm thứ tư, gió nổi mây phun.

Trong trận tu sĩ cảm giác trong lòng mãnh liệt chấn động, thiếu chút nữa tâm thần thất thủ.

Vân Phàm chân mày hơi nhíu lại, toàn thân khẽ rung động, tựa như đang thừa nhận áp lực cực lớn.

Thập phương cửu chuyển, bàn long tụ đỉnh.

Mỗi lần chuyển áp lực sẽ mạnh hơn, không chỉ khảo nghiệm thân thể, còn là sự rèn luyện ý chí.

Càng áp bách, càng bất khuất.

Vân Phàm rõ ràng đứng dậy, ngẩng đầu nhìn mười con kim long giương nanh múa vuốt trên trời, lưng thẳng tắp, đầu gối cũng ổn định hơn.

Kim long có lẽ rất mạnh, trận pháp có lẽ rất tinh diệu, có thể ép được thân thể Vân Phàm, đáng tiếc ép không nổi tâm của Vân Phàm.

Cường đại ý chí dâng lên, thẳng tới tận trời, tựa hồ muốn cùng long tranh phong.

...

Chỉ trong chốc lát, tu sĩ càng thêm thưa thớt.

Tiên đạo nhất phương, lục đại tiên tông và Phong Vân thế gia xuất cục, chỉ còn lại có Thánh tử Thánh nữ cùng tiên đạo đại năng Cổ Dịch.

Võ đạo nhất phương, còn lại Vân Phàm cùng Túc Không bảy vị võ đạo đại tông sư, lần nữa gấp đôi tiên đạo, cơ hồ ép tới tiên đạo thế lực có chút không ngẩng đầu lên được.

Hoàng tộc cung phụng toàn bộ xuất cục, tán tu nhất phương đại tu sĩ cùng Thiên Âm lão quái cũng rời đi, chỉ còn Thiển Y không nhúc nhích ngồi tại nguyên chỗ.

...

"Tại sao có thể như vậy! ?"

Nguyễn Tâm Oánh sắc mặt âm trầm tới cực điểm, nàng cảm giác mình sắp đến cực hạn, nhưng võ đạo nhất phương lại còn nhiều người như vậy, nhất là tiểu tử họ Vân kia, còn có Thánh nữ đến từ Thiên Khung... Chính mình chính là thiên chi kiêu nữ của Đại Càn Thánh Địa, làm sao có thể thua bọn hắn? !

Trong lòng tạp niệm đan xen, Nguyễn Tâm Oánh dần dần khó có thể chống đỡ, ở thời điểm tám mươi tức, không cam lòng rời đi.

Không chỉ có Nguyễn Tâm Oánh, ngay cả Tô Vô Kế cũng cảm giác vô tận áp lực, nhưng hắn nội tình thâm hậu, căn cơ vững chắc, miễn cưỡng còn có thể ứng phó.

...

"Lê-eeee-eezz~!!"

Tiếng long ngâm thứ năm, kinh thiên động địa.

Lần này, bảy vị võ đạo đại tông sư cùng Tô Vô Kế, Cổ Dịch hai người trước sau xuất cục, trong sân chỉ còn lại ba người, chính là Vân Phàm cùng Thiển Y, còn có Thánh Địa Thánh nữ Tâm Vô Lệ.

Đối với sự cường đại của Tâm Vô Lệ, mọi người không cảm thấy có gì đáng ngạc nhiên, ngược lại Vân Phàm cùng Thiển Y kiên trì tới hiện tại, mọi người có chút kinh ngạc!

Có thể ở trong mấy vạn tu sĩ còn chống đỡ, có thể ngang hàng với Thánh Địa Thánh nữ, đây cũng là bản lãnh khó lường.

"Lại hòa sao? A..."

Tâm Vô Lệ đạm mạc cười cười, tựa hồ cũng không để tâm tới Vân Phàm cùng Thiển Y. Lúc này nàng còn dư lực, tự nhiên không nghĩ Vân Phàm và Thiển Y có thể ngang hàng với mình. Đối phương hai người có lẽ có chút ít căn cơ, thiên tư ý chí còn coi như tàm tạm, nhưng thực lực chính là thực lực, Tâm Vô Lệ tiên thiên thần hồn bước vào Thần Hải cảnh giới, nàng tuyệt không tin mình có thể thất bại trong tay đối phương.

"Lê-eeee-eezz~!!"

Tiếng long ngâm thứ sáu, thiên lôi cuồn cuộn.

Vân Phàm cùng Thiển Y thân thể trầm xuống, suýt nữa ngã xuống.

Tâm Vô Lệ hiển nhiên cũng không khá hơn chút nào, sắc mặt càng thêm tái nhợt, cả người lảo đảo muốn ngã, phảng phất sắp không chống nổi.

"Bọn họ... Lại vẫn có thể kiên trì! ? Làm sao có thể!"

Chuyện cho tới bây giờ, Tâm Vô Lệ đã hoàn toàn không quan tâm tới Vân Phàm cùng Thiển Y, vội vàng thu liễm tâm thần, chuyên chú ngăn cản trận pháp uy áp.

"Lê-eeee-eezz~!!"

Tiếng long ngâm thứ bảy vang lên, trận pháp thất chuyển.

Chung quanh không gian áp lực giống như đại giang dậy sóng, liên miên không dứt, Tâm Vô Lệ không cách nào ngăn cản, trực tiếp lui khỏi quảng trường.

Có thể kiên trì đến trận pháp thất chuyển, đã coi như thành tích rất giỏi, so với tiên vũ đại hội trong dĩ vãng, tin tưởng không có bao nhiêu người có thể làm tốt hơn Tâm Vô Lệ.

Như chỉ có như thế cũng không sao, nào ngờ Vân Phàm cùng Thiển Y còn đang trong trận pháp, như vậy so sánh, Thánh Địa coi như hoàn toàn mất hết thể diện.

Thấy cảnh tượng biến hóa như vậy, chung quanh dâng lên một mảnh xôn xao kinh ngạc, sau đó chốc lát lại lâm vào yên lặng.
Bình Luận (0)
Comment