Bất Diệt Thánh Linh

Chương 437

Nhìn thấy người của hoàng tộc rời đi, không ít người bắt đầu do dự .

Nơi này nói ra chính là hiểm cảnh, chỉ cần sai lầm một chút cũng sẽ mất mạng, vốn dĩ đi theo hoàng tộc sẽ an toàn nhất , gặp phải khốn cảnh còn có thể dễ dàng chiếu ứng, nhưng đi theo phía sau người khác, đừng nói tới cơ duyên ,sợ rằng ngay cả cơm thừa canh cặn cũng chẳng còn.

Về phần ý niệm tranh đoạt với hoàng tộc, không ít tu sĩ cũng cũng nghĩ tới, chỉ là cuối cùng đành phải bỏ qua. Mọi người ở đây có mấy người có thể đồng sinh cộng tử ? Hoàng tộc thực lực mặc dù không bằng Thánh Địa, nhưng cũng không thể khinh thường, một mình đối mặt với cường giả hoàng tộc, cùng tự sát chẳng có gì khác nhau.

Từ bỏ một chút ý nghĩ không thực tế, mọi người mới bắt đầu xem xét tình cảnh của mình.

Tứ phương tứ cực, mỗi con đường đều có hiểm nguy, cho nên biện pháp tốt nhất là mọi người kết đội mà đi.

Dĩ nhiên, lựa chọn đồng bạn cũng là chuyện cực kỳ quan trọng, người quen cùng nhau lên đường, ít nhất có thể yên tâm, còn hơn là đi cùng với người không quen không biết.

Sau khi bàn bạc, mấy vị tán tu quyết định xong xuôi, theo hướng cực viêm vực mà đi.

Trên thực tế đây là lựa chọn tốt nhất của bọn hắn, phía tây tương đối an toàn, chẳng qua hoàn cảnh tương đối khắc nghiệt mà thôi, mà tán tu giỏi thích ứng cùng với kinh nghiệm ứng đối phong phú, tự nhiên là như cá gặp nước.

Tiếp theo là tiên đạo thế lực, bởi vì có Thánh Địa dẫn đầu, những người khác căn bản không có tư cách phát biểu gì, cho nên nhanh chóng định ra mục tiêu. . . Hướng phía đông mà đi.

Lấy tiên đạo thế lực vô số hồn bảo cùng thủ đoạn, chỉ cần cẩn thậ, ắt có thể hóa hiểm vi di.

. . .

Tiên đạo cùng tán tu cũng đã có lựa chọn, trong phế tích chỉ còn võ đạo nhất phương.

"Vân Phàm tông sư, chúng ta lựa chọn thế nào đây?"

Túc Không do dự chốc lát, quay sang hỏi Vân Phàm.

Lấy ý nghĩ của Túc Không cùng mấy vị đại tông sư, thật ra tương đối nghiêng về cực viêm vực phía tây, dù sao bọn họ không có nhiều thủ đoạn như tiên đạo, con đường an toàn một chút không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất, tiếc nuối duy nhất chính là cơ duyên có thể sẽ giảm rất nhiều.

Vân Phàm nhìn phía nam nói: "Chúng ta đi luyện lôi vực."

"Được, tốt, vậy chúng ta. . . Cái gì! ? Luyện. . . Luyện lôi vực! ?"

Túc Không bỗng nhiên ngây người, kinh ngạc nhìn Vân Phàm, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin.

Không chỉ riêng Túc Không, tất cả võ giả đều kinh ngạc nhìn Vân Phàm, nếu không phải biểu hiện của hắn mấy ngày qua đã được mọi người tán thành, sợ rằng đã có người nhảy ra quát mắng phản bác.

Luyện lôi vực chính là khu vực nguy hiểm nhất, bọn họ lại không có thực lực cường đại như Thánh Địa , lại không có nhiều thủ đoạn như tiên đạo, thậm chí ngay cả kinh nghiệm sinh tồn cũng không bằng tán tu, để cho bọn họ kia đi luyện lôi vực chẳng khác nào chịu chết.

"Vân Phàm tông sư, luyện lôi vực không phải là khu vực nguy hiểm nhất sao? Chúng ta đi đường đó, có thể quá mạo hiểm hay không?"

Túc Không nói chuyện tương đối uyển chuyển, nếu là người khác, sợ rằng đã lớn tiếng rồi.

"Đúng vậy a, Vân Phàm tông sư, luyện lôi vực có mười vạn dặm lôi đình, chúng ta khó lòng vượt qua nổi, cho dù là ngươi. . ."

Tịch Nhạc Thần giống như trước mở miệng khuyên can, đáng tiếc Vân Phàm vẫn không đổi ý.

"Các ngươi yên tâm, ta có thứ giúp cho mọi người vượt qua được, nếu không được, chúng ta sẽ chọn đường khác."

Vân Phàm có suy tính của mình, tiên linh thứ hai của hắn chính là thái cổ lôi linh chi tổ, mặc dù bây giờ còn chưa trưởng thành, nhưng mà đối với lôi đình có năng lực khống chế nhất định, trợ giúp mười mấy người tránh né lôi đình chắc chắn không quá khó khăn.

Hơn nữa lôi thiền trưởng thành cần có lôi đình, mặc dù chúng võ giả không muốn đồng hành, Vân Phàm cũng phải hướng luyện lôi vực đi một chuyến.

". . ."

Trong chốc lát, võ giả hai mặt nhìn nhau, sau đó trầm mặc.

"Ta nguyện ý đi theo Vân Phàm tông sư."

Người đầu tiên tỏ thái độ chính là Túc Không, mặc dù hắn cũng không biết rõ Vân Phàm người này, nhưng trải qua khoảng thời gian này chung đụng, hắn cảm giác đối phương là một người đáng tin cậy.

"Ta tin tưởng Vân Phàm tông sư, tính thêm Tịch Nhạc Thần ta một cái."

"Ta Tần thái cũng đi!"

"Còn có ta Qua Nhĩ Mạc."

Có Túc Không cùng sáu vị đại tông sư ủng hộ, võ giả còn lại tự nhiên không nói thêm cái gì, vội vã gật đầu đồng ý. Một mình làm việc rõ ràng không khôn ngoan , còn không bằng cùng xông vào một lần, nói không chừng thật có thể đạt được cơ duyên .

. . .

Chọn xong phương hướng, một đám võ giả được Vân Phàm cùng Túc Không mấy đại tông sư suất lĩnh, đi tới luyện lôi vực phía nam.

Nhưng ở bên kia phế tích chi thành, người của Thánh Địa cùng tiên đạo thế lực cũng gặp được chuyện làm họ nhức đầu.

Khương Thừa Tổ đám người vừa đi ra khỏi phạm vi phế tích, một cỗ uy áp khổng lồ từ trên trời giáng xuống, làm cho người ta cảm giác hít thở không thông. Hơn nữa khi bọn hắn tế ra phi chu định lên đường, không ngờ tất cả phi hành linh bảo đều mất đi tác dụng, cho dù tiên đạo đại năng cũng không thể ngự không mà đi, tựa hồ rất khó mượn thiên địa lực lượng.

"Khó trách cảm giác rất đè nén, xem ra động thiên bí cảnh này có rất nhiều cổ quái."

Nam Cung Tầm không nhịn được nói thầm một câu, Khương Thừa Tổ không khỏi khẽ cau mày.

Không thể nào phi hành lên đường cũng không sao, bọn họ còn có thủ đoạn riêng, nhưng không thể khống chế thiên địa lực lượng, thực lực của bọn họ chắc chắn sẽ suy giảm, so với cửu tinh cường giả cũng chẳng mạnh hơn bao nhiêu.

Lúc này, một đạo thân ảnh từ trong phế tích chi thành đi ra, nhanh chóng chạy về phía Khương Thừa Tổ đám người.

"Hồi bẩm chư vị đại nhân, võ đạo nhất phương đã lên đường, đi về phía nam."

Nghe được người kia hồi báo, mọi người cảm thấy kinh ngạc.

"Không ngờ bọn họ lại đi luyện lôi vực, không biết nên nói bọn họ quá lớn mật, hay là không tự lượng sức đây."

Tiêu Dật Long châm biếm mấy câu, không ít tiên sĩ hùa theo phụ họa.

"Tô sư huynh, ngươi thấy thế nào?"

"Ách! ?"

Đột nhiên nghe Khương Thừa Tổ hỏi chính mình, Tô Vô Kế hiển nhiên sửng sờ một chút, sau đó phỏng đoán nói: "Đối phương biết rất rõ ràng luyện lôi vực là hung hiểm nhất, nhưng lại quyết định đi nơi đó, một là Vân Phàm người này tham lam quá mức, hai là hắn có thủ đoạn có thể đối phó được. Nhưng dựa theo biểu hiện của Vân Phàm người này mà đánh giá, hắn không giống như người tham lam."

"Tô sư huynh nói đúng lắm . . ."

Khương Thừa Tổ cười phụ họa một câu, sau đó nói: "Nếu tiểu tặc kia đi luyện lôi vực, như vậy chúng ta đi theo hắn đi, nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn. "

"Không được."

Tiêu Dật Long vội vàng phản bác: "Nơi đó quá mức hung hiểm, võ giả muốn đi theo Vân Phàm tiểu tặc tự sát là chuyện của chúng, chúng ta không cần đi mạo hiểm."

Khương Thừa Tổ nhìn đối phương một cái thật sâu, mặt không chút thay đổi nói: "Võ giả cũng đi được, vì cái gì chúng ta đi không được? Chẳng lẽ thủ đoạn tự vệ của chúng ta còn không bằng võ giả? Hơn nữa ta cũng không định để cho toàn bộ mọi người đi theo, chúng ta có thể chia làm hai đội, tiên đạo thế lực do Cổ Dịch tiền bối dẫn dắt, mấy người chúng ta sẽ đi theo phía sau võ giả. . ."

"Cái này gọi là bọ ngựa bắt ve, nếu quả thật gặp phải nguy hiểm, cùng lắm thì lui lại, nhưng nếu có ích lợi gì mà nói, có thể dễ dàng giết người cướp của, ha ha."

Khương Thừa Tổ khóe miệng lộ ra nụ cười tà dị, mọi người chung quanh không nhịn được rùng mình một cái.

Có thể đem chuyện giết người cướp nói ra lẽ thẳng khí hùng đến thế, sợ rằng chỉ có yêu nghiệt như Khương Thừa Tổ này.
Bình Luận (0)
Comment