Bất Diệt Thánh Linh

Chương 439

Thiên địa mờ mờ ảo ảo, áp ức càng thêm trầm trọng.

Lúc này, Hoắc Thiên Hùng cùng Diêm Địch mấy người như lâm đại địch, cảnh giác nhìn về phía trước, mồ hôi chảy như suối ở hai bên thái dương.

Mà phía trước của bọn hắn, chính là đám người của Thánh Địa do Khương Thừa Tổ cầm đầu.

Thấp thỏm, lo âu, sợ hãi, hối hận... đủ loại tâm tình phức tạp dâng lên trong lòng của đám võ giả này, nếu sớm biết như vậy, còn không bằng lúc trước đồng hành với Vân Phàm.

"Ha ha, chư vị tông sư khỏe chứ, không ngờ chúng ta lại gặp mặt nhanh như thế?"

Khương Thừa Tổ tiến lên một bước, ánh mắt đạm mạc nhìn Hoắc Thiên Hùng đám người: "Các ngươi không phải đi cùng tiểu tử họ Vân kia sao? Làm sao lại quay lại thế? Chẳng lẽ là bị đuổi ra sao? Hay là không chịu nổi ước thúc? Chuyện này không thể đâu, tiểu tử kia vốn ngốc nghếch, không giống một kẻ khắc bạc đâu."

Mặc dù trong lòng cừu hận, nhưng Khương Thừa Tổ cũng không phủ nhận nhân phẩm và tính cách của Vân Phàm.

Hoắc Thiên Hùng cùng Diêm Địch sắc mặt cực kỳ khó coi, không biết nên trả lời thế nào cho phải, mà những võ giả còn lại thì cúi thấp đầu, gương mặt càng thêm xấu hổ.

"Không tín nhiệm ư? Thật sự để cho nỗ lực của Vân Phàm tiểu tử kia lãng phí rồi!"

Khương Thừa Tổ tựa như nhìn thấu tâm can của Hoắc Thiên Hùng đám người, tiếc hận lắc đầu: "Nghe nói hắn vì tranh đoạt số mệnh cho võ đạo mà trả một cái giá không nhỏ, không ngờ cuối cùng vẫn không đổi được sự chân thành cùng tín nhiệm của các ngươi, đây chính nhân tính a, khó trách võ đạo suy bại thành như thế, bản thân đã yếu ớt lại còn nội đấu cắn xé lẫn nhau."

"Tiểu tử kia thật sự nghĩ mình là đấng cứu thế ư !"

Tiêu Dật Long ở bên cạnh chen lời, cười vô cùng khoái ý, hắn có thể tưởng tượng được khi võ đạo phân liệt, trong lòng Vân Phàm khẳng định đầy tức giận cùng bất đắc dĩ.

"Nói đi, các ngươi muốn chết thế nào? Tiêu mỗ bảo đảm sẽ thỏa mãn ước nguyện của các ngươi."

Tiêu Dật Long tế hồn bảo, khí thế dần dần dâng cao, ép cho Hoắc Thiên Hùng cùng Diêm Địch cả đám đều không thở nổi.

"Ngươi... Các ngươi không được làm loạn! ? Hoàng tộc lúc trước đã nói không được nội đấu!"

Chúng võ giả tâm thần căng thẳng , theo bản năng giơ lên binh khí che chắn trước người. Bọn họ cũng không phải hèn yếu, nhưng Thánh Địa luôn giữ hình tượng cường đại để cho bọn họ cảm thấy tuyệt vọng, cho nên ngay cả ý niệm phản kháng cũng không có được.

Tiêu Dật Long liếc nhìn Hoắc Thiên Hùng đám người đầy khinh thường, cười nhạo nói: "Hoàng tộc là cái rắm a, bọn ngu ngốc các ngươi lại muốn đem hoàng tộc ra dọa Thánh Địa. Xem ra các ngươi thật sự không muốn chết thoải mái rồi!"

"Chờ một chút."

Một thanh âm vang lên cản trở Tiêu Dật Long, chính là Khương Thừa Tổ: "Tiêu sư đệ cần gì sát khí nặng như vậy, viên đá dò đường tốt như thế, giết thì quá đáng tiếc rồi."

Trong mắt Tiêu Dật Long chợt lóe lên vẻ bất mãn rồi biến mất, lạnh lùng nói: "Khương sư huynh đúng là người nhân từ, nhưng nếu dẫn bọn hắn đi cùng mà nói, vạn nhất bọn chúng âm thầm mật báo. Hoặc làm bại lộ hành tung của chúng ta, Khương sư huynh dự định thế nào?"

"Yên tâm đi. Bọn họ sẽ không làm thế."

Khương Thừa Tổ cười cười lạnh lẽo, đi tới chỗ của Hoắc Thiên Hùng.

"Ngươi... Ngươi muốn làm gì! ?"

Nhìn Khương Thừa Tổ tới gần, Hoắc Thiên Hùng cùng Diêm Địch đám người chuẩn bị chạy trốn, nhưng phát hiện thân thể của mình khó có thể khống chế, hai chân tựa như dính trên mặt đất, căn bản không thể nào nhúc nhích được.

"Ma đạo từng có thủ thuật luyện chế con rối, tiên đạo tự nhiên không kém hơn ma đạo, đã thật lâu không sử dụng nô ấn thuật rồi, hiện tại tu vi đột phá. Cũng vừa lúc thử xem uy lực của nó thế nào."

Trong lúc nói chuyện, Khương Thừa Tổ đã tới trước mặt Hoắc Thiên Hùng, một đạo thủ ấn đặt tại mi tâm, một đạo văn ấn cổ xưa thẩm thấu tới mi tâm, dung nhập vào trong linh hồn của hắn.

"Xuy!"

Khế ước cổ xưa, trói buộc linh hồn.

Hoắc Thiên Hùng cảm giác trong đầu thoáng hiện lên vô số ký hiệu, từ sợ hãi đến mơ hồ, t ừ sợ hãi đến hàng phục, trong lòng không hề còn một tia chống cự.

"Bái kiến chủ nhân."

Hoắc Thiên Hùng quỳ xuống đất, dập đầu ba cái, trong mắt tràn đầy kích động và cuồng nhiệt.

Nhìn tới cảnh này, vô luận là đám võ giả còn lại hay là người trong Thánh Địa, đáy lòng dâng lên một tia sợ hãi.

Làm người đứng đầu Huyền Minh vũ viện của Bạch Hổ thành, mọi người biết rõ Hoắc Thiên Hùng tuyệt đối không phải loại người nhu nhược, không biết Khương Thừa Tổ đã thi triển loại yêu pháp gì, làm cho một vị võ đạo tông sư kiêu ngạo biến thành nô bộc trung thành nhất của mình.

Thủ đoạn như thế chỉ nghĩ thôi đã thấy rét run.

"Ngươi... Ngươi đã làm gì hắn! ?"

Diêm Địch trong lòng lan tỏa sợ hãi, nói chuyện cũng không lưu loát. Hắn đã gặp qua vô số thủ đoạn tà ác, tu sĩ tà ác, nhưng chưa từng gặp qua người đáng sợ như Khương Thừa Tổ, chưa gặp qua thủ đoạn khủng bố đến thế.

"Người bị ta thi triển nô ấn, linh hồn bị trói buộc, đời đời kiếp kiếp làm nô bộc, nếu ta siêu thoát , ban thưởng cho các ngươi sinh mệnh vĩnh hằng, nếu như ta có làm sao, kẻ nô bộc sẽ trọn đời không thể siêu sinh."

"Cái gì! ?"

Diêm Địch cùng cả đám võ giả sợ mất cả linh hồn, ngay cả sống lâu thành tinh như Nam Cung Tầm cũng có chút không đành lòng .

Tâm Vô Lệ liếc nhìn Khương Thừa Tổ một cái, mặt không chút thay đổi.

Tô Vô Kế cùng Nguyễn Tâm Oánh nhíu nhíu mày, trên mặt có một tia kiêng kỵ.

Mà ngược lại Tiêu Dật Long không hề biến sắc, ngược lại còn có chút khinh thường.

"Không! Đừng nô dịch chúng ta! Chúng ta thà chết còn hơn! Ngươi giết chúng ta đi! Giết chúng ta đi!"

Diêm Địch hét lên điên cuồng, toàn thân nổi gân xanh, ra sức giãy dụa, đáng tiếc không một chút tác dụng.

Khương Thừa Tổ vừa thi triển nô ấn, vừa đàm tiếu nói: "Tầm nhìn của các ngươi quá thấp, còn không rõ ích lợi của việc làm nô, không cách nào nhận thức vĩnh sinh cực lạc... Cho nên, đừng cố kháng cự, hãy hưởng thụ đi!"

"Xuy!"

Trong tiếng chửi bậy ầm ĩ, từng đạo nô ấn dung nhập vào mi tâm của chúng võ giả.

Vốn dĩ là một đám võ giả tức giận, tâm tình dần dần bình phục, nhanh chóng quỳ xuống khấu đầu, trong mắt lộ ra cuồng nhiệt cùng kích động giống như Hoắc Thiên Hùng.

...

Tiếp tục lên đường, người của Thánh Địa đều trầm mặc.

Tô Vô Kế cùng Tiêu Dật Long đám người thỉnh thoảng liếc liếc nhìn Khương Thừa Tổ, sau đó nhìn Hoắc Thiên Hùng cùng Diêm Địch, trong lòng không biết suy nghĩ điều gì.

...

...

"Răng rắc!"

"Ùng ùng —— "

Sấm sét vang dội, kinh sợ tâm thần.

Đứng ở biên giới của luyện lôi vực, thấy lôi đình cuồn cuộn vô cùng vô tận, Khương Thừa Tổ mấy người đồng thời sững sờ, trong lòng tràn đầy rung động.

Khó trách người của hoàng tộc nói nơi đây là chỗ hung hiểm nhất, đừng nói người bình thường, cho dù là tiên đạo đại năng cũng khó mà vượt qua nổi!

"Đây rốt cuộc là địa phương quỷ quái gì!"

Một tiếng gầm nhẹ, Tiêu Dật Long không nhịn được oán hận: "Khương sư huynh, ngươi không phải nói đám võ giả kia làm được ư? Lôi đình dày đặc như thế, nếu theo bọn chúng đi vào, sợ rằng sẽ bị xay thành thịt nát! Hừ!"

Khương Thừa Tổ suy nghĩ một lát, không giận ngược lại cười nói: "Không nghĩ Vân Phàm tiểu tử kia có thể vượt qua được khu vực lôi đình khủng bố đến thế! Nhưng càng như vậy, càng nói rõ trên người hắn có bí mật lớn... Người ta vẫn có câu, cầu phú quý trong nguy hiểm, nếu ngươi sợ thì quay về đi, ta sẽ không bẩm báo chuyện này với Thánh chủ. "

"Ngươi..."

Tiêu Dật Long đang muốn cãi lại, Tâm Vô Lệ lạnh lùng mở miệng nói: "Các ngươi cãi nhau đủ chưa! Hiện tại người còn chưa nhìn thấy, các ngươi đã bắt đầu đấu tranh nội bộ rồi?"

"Sư tỷ nói rất đúng, là do sư đệ nôn nóng quá."

Tiêu Dật Long vội vàng nhận sai, chẳng qua ánh mắt lộ ra một tia thô bạo.

Khương Thừa Tổ cười nhún vai, hiển nhiên cũng không thèm để ý.
Bình Luận (0)
Comment