Bất Diệt Thánh Linh

Chương 460

Từ tuyệt vọng đến hi vọng, rồi trở thành thất vọng.

Cảm xúc của Khương Vô Tà mãnh liệt dị thường, khi hắn tỉnh táo lại, khóe miệng hóa thành khổ sở.

Chẳng lẽ đây là số mệnh hay sao? Có quyền thế cao cao tại thượng, nhưng lại phải thừa nhận sự không trọn vẹn về thân thể!

Hồi Quang tiên thuật! Hồi Quang tiên thuật!

Nhìn Vân Phàm kiên trì, Khương Vô Tà không khỏi cảm thấy ấm áp, ít nhất giờ khắc này, có một người xa lạ đang cố gắng trợ giúp chính mình.

"Coi như xong, Vân Phàm huynh đệ."

Khương Vô Tà đột nhiên mở miệng, giọng nói trở nên ôn hòa , cách xưng hô đối với Vân Phàm cũng thay đổi. Hắn ở trên người của đối phương, cảm nhận được sự chân thành thuần túy hiếm có, không có chút tạp chất. Nếu chính mình thật sự không thoát khỏi được, có một người bằng hữu như vậy cùng ở nơi này, nói không chừng cuộc sống sẽ tốt hơn một chút.

"..."

Vân Phàm trầm mặc nhìn Khương Vô Tà, không khỏi dừng động tác trong tay.

Khương Vô Tà thở dài nói: "Vô luận như thế nào, ta cũng rất cảm tạ Vân Phàm huynh đệ, cám ơn sự trợ giúp của ngươi."

Khôi phục tâm thái bình thường, Khương Vô Tà ăn nói tự nhiên đại khí.

Vân Phàm lắc đầu, một đoàn quang vụ lại ngưng tụ trong lòng bàn tay, chỉ là lần này, hắn không có lập tức thi triển, mà tiếp tục ngưng luyện. Ý nghĩ của hắn cho tới bây giờ cũng rất đơn giản trực tiếp, cố hết khả năng, làm hết sức... Nếu tiên thuật không được, vậy thì sử dụng thần thông để thử.

Thần thông Hồi Quang!

Thủ ấn biến ảo, ngưng tụ thần quang.

Chỉ một lát sau phu, cơ hồ rút sạch tiên linh khí trong phong linh hoàn của Vân Phàm, thậm chí một phần lớn thần hồn lực.

"Vân Phàm huynh đệ, ngươi..."

Khương Vô Tà đang muốn mở miệng, một đạo quang đoàn dung nhập vào trong cơ thể của mình, trong tia sáng lộ ra một tia vàng óng ánh.

Thần thông nhập vào cơ thể, tinh khiết sung mãn, giống như tắm rửa dưới ánh mặt trời.

"Ha! ?"

Bỗng nhiên, Khương Vô Tà cảm giác được hai chân của mình truyền đến cảm giác nhức mỏi, không phải là cảm thấy, mà là cảm thụ chân thực thật sự!

Nhức mỏi, đau nhói, nóng rực...

Các loại cảm giác kích thích thần kinh của Khương Vô Tà, mặc dù rất khó chịu, nhưng trong lòng hắn vô cùng kích động.

"Sao... Như thế nào?"

Vân Phàm suy yếu thở hổn hển, vừa rồi thi triển hiển nhiên hao phí không ít tâm lực của hắn.

Khương Vô Tà thân thể khẽ giật giật, hai chân vẫn không cách nào nhúc nhích, nhưng cảm giác huyết mạch tương liên đột nhiên dâng lên, chân của hắn thực sự có tri giác! Rốt cục đã có tri giác!

"Có hiệu quả, đa tạ Vân Phàm huynh đệ."

Nhìn thấy bộ dáng yếu ớt của Vân Phàm, Khương Vô Tà yên lặng cảm động , ngay cả chính hắn cũng từ bỏ hi vọng, nhưng thiếu niên trước mắt không bỏ cuộc, đây không chỉ là tiện tay mà thôi rồi, mà là ân đức tái tạo!

"Hữu hiệu là được, tiếp tục thôi."

Vân Phàm gật đầu, gọi Tiểu Ngu đến bên cạnh, tiếp tục thi triển thần thông.

Lần này có Tiểu Ngu phụ trợ, tốc độ thi triển thần thông nhanh hơn rất nhiều, hơn nữa Tiểu Ngu cũng có thể thi triển thần thông, hiệu quả hai bút cùng vẽ , xương cốt vỡ vụn trên chân Khương Vô Tà dần dần khép lại, da thịt khô héo một lần nữa sinh trưởng.

...

Trị liệu lần này kéo dài thời gian suốt một ngày.

Khi Khương Vô Tà có thể đứng lên được, Vân Phàm cùng Tiểu Ngu cũng đã mệt mỏi vô cùng.

"Chân của ta... Chân của ta..."

Khương Vô Tà vịn cây khô đứng thẳng lên, hắn đã đứng như vậy một canh giờ, nhưng hắn không hề cảm thấy mỏi mệt.

Ba năm ngồi yên cạnh thân cây, Khương Vô Tà thường xuyên ảo tưởng tới việc đi đứng khôi phục, có thể tự do đi lại, nhưng khi hắn trải qua vô số trắc trở, chân chính có thể đứng dậy, trong lòng trào dâng một loại cảm xúc phức tạp.

Có oán có hận, có vui có buồn, thiên ngôn vạn ngữ, hóa thành cảm khái vô hạn!

Lúc này, Khương Vô Tà không khỏi nghĩ lên phụ thân thường cùng mình nói một câu, bất kỳ trắc trở nào cũng sẽ thành viên đá dưới chân giúp mình đi tới trưởng thành, muốn đạt được thành tựu cao hơn, cần càng ma luyện nhiều hơn.

Bây giờ nghĩ lại, Khương Vô Tà đã có thể hiểu được hàm nghĩa của những lời này.

Nếu không tiến vào động thiên bí cảnh, nếu không có lôi vực hành trình, nếu không bị người lừa gạt ngã xuống lôi uyên, nếu là không có ba năm suy ngẫm cùng cảm ngộ, nếu không có tức giận sau khi tuyệt vọng... Mình tuyệt đối sẽ không có tâm cảnh cùng thành tựu như hôm nay.

...

"Vân Phàm huynh đệ, cám ơn ngươi."

Khương Vô Tà vẻ mặt vẫn lạnh như băng, nhưng trong mắt lộ ra thành tâm.

Vân Phàm chỉ khẽ gật đầu, đột nhiên hỏi: "Một người ở chỗ này có cảm giác thế nào?"

"Cô độc! Vô cùng vô tận cô độc!"

Khương Vô Tà không chút lựa chọn nói ra cảm thụ của mình, trong mắt hiện lên sự khiếp sợ. Hiện tại hồi tưởng lại, hắn cũng cảm thấy khó có thể tin, chính mình lại có thể ở chỗ như thế tận ba năm, hơn nữa không bị phát điên.

"Cô độc sao..."

Vân Phàm ánh mắt xa xăm, lộ ra mấy phần hồi ức, hắn cũng từng ở trong bóng tối vượt qua trăm năm cô độc, cho nên hắn có thể nhận thức cảm thụ của Khương Vô Tà .

Khương Vô Tà chú ý tới tâm tình biến hóa của Vân Phàm, không khỏi tò mò vài phần: "Xem ra Vân Phàm huynh đệ cũng là người có nhiều chuyện khó nói."

"..."

Vân Phàm nhẹ nhàng cúi đầu, lẳng lặng nhìn mặt đất không biết suy nghĩ cái gì.

Thở ra một hơi dài, Khương Vô Tà thản nhiên nói: "Vân Phàm huynh đệ, có hứng thú nghe ta dài dòng vài câu hay không? Ở địa phương này đã lâu rồi, đột nhiên rất muốn trò chuyện cùng người khác."

"..."

Vân Phàm không đáp, cũng không biết có nghe thấy hay không.

Khương Vô Tà cũng không thèm để ý, tự mình kể lại câu chuyện của mình.

...

Khương Vô Tà vốn là Thái tử của hoàng tộc, thiên phú siêu tuyệt, tính tình cao ngạo, từng ở tiên vũ đại hội lần trước biểu lộ thực lực tuyệt đối, chấn áp tất cả tu sĩ, giữ vững ngôi vị đầu.

Nhưng mà hắn nhất định cự tuyệt lời mời của Thánh Địa, tham dự thí luyện trong Thánh Địa, ngược lại sau khi tiên vũ đại hội kết thúc, trực tiếp tiến vào hoàng tộc động thiên bí cảnh, tìm kiếm cơ hội đột phá cảnh giới Thần Hải.

Năm đầu tiên, Khương Vô Tà tới cực viêm vực; năm thứ hai, hắn ở cực hàn vực; năm thứ ba lịch lãm trong cuồng phong vực; năm thứ năm đi tới luyện lôi vực.

Hắn đã đi khắp các góc của tứ đại hiểm địa, địa phương càng nguy hiểm, hắn càng muốn tới khiêu chiến, nhiều lần hiểm tử hoàn sinh.

Vốn dĩ chuyến đi này coi như tương đối thuận lợi, thực lực của Khương Vô Tà cũng bên trong lần lịch lãm này vững vàng tăng lên độ cao mới, ngưng tụ Thần Hải hư ảnh, trở thành nửa bước đại năng.

Nhưng tất cả mọi chuyện phát sanh biến hóa sau khi những người thí luyện khác xuất hiện.

Ở năm thứ sáu, những người thí luyện khác cùng trưởng bối hoàng tộc đột nhiên tìm tới hắn, nói phát hiện ra một chỗ tuyệt địa vô cùng hung hiểm, hẳn là thượng cổ di tích lưu lại sau thời tiên ma đại chiến, muốn mời hắn cùng đi tìm hiểu bí mật.

Nghe được tin tức như thế, với tính cách của Khương Vô Tà tự nhiên cảm thấy rất hứng thú, lúc ấy hắn ỷ vào tu vi không tầm thường, thân phận cao quý, tự tin cường đại, cũng không quá mức hoài nghi động cơ của mọi người...

Kết quả, Khương Vô Tà bị tộc nhân lừa gạt đến tuyệt cảnh, sau đó vô tình đánh xuống lôi uyên.

Vô tận lôi uyên, sâu không thấy đáy.

Nếu không phải trên người Khương Vô Tà có một món phòng ngự chí bảo của hoàng tộc bảo vệ, sợ rằng hắn đã táng thân ở nơi đây.

Cứ như vậy, hắn ở trong huyệt động không một ánh mặt trời đã ba năm.

Trên thực tế, đây là năm thứ chín Khương Vô Tà tiến vào động thiên bí cảnh.
Bình Luận (0)
Comment