Bất Diệt Thánh Linh

Chương 47

"Người đâu! ?"

"Bẩm... bẩm đại đầu lĩnh, Nhị đầu lĩnh chết rồi, còn tiểu tử kia đã chạy... chạy mất rồi!"

"Chạy mất rồi? !"

Đại đầu lĩnh vung trường đao trong tay, đầu của của tên sơn phỉ vừa trả lời hắn liền văng đi, lăn lông lốc trên mặt đất.

"..."

Một nỗi sợ hãi vô hình bao trùm lên tâm chí của cả đám sơn phỉ, tất cả mọi người cúi đầu run sợ.

"Hơn ba trăm người, lại không thể cản được một tên tiểu tử! Ta để các ngươi sống có ích lợi gì?"

Giọng nói của đại đầu lĩnh rất thờ ơ, nhưng lại ẩn chứa lãnh lẽo vô tình.

Cảm nhận được sát ý của lão Đại, ngay cả lão Cửu tâm tư xảo trá cũng khẽ rùng mình, căn bản không dám mở miệng khuyên can . Miếng thịt ngon lành đã đến bên miệng lại còn bay mất, đổi lại bất cứ người nào cũng sẽ không cam lòng như vậy.

Chỉ nghe lão Cửu thấp giọng nói: "Lão Đại, dã tiểu tử kia mới đến nơi này, nhất định không quen thuộc địa thế nơi đây. Hay là chúng ta thử lục soát khắp núi, nói không chừng tên tiểu tử kia chưa chạy khỏi được đâu. Đến lúc đó, chỉ cần chúng ta kêu thêm mấy đầu lĩnh khác cùng ra tay, nhất định có thể bắt được tiểu tử này!"

"Nga!"

Đại đầu lĩnh ánh mắt bỗng sáng ngời, sát ý trên người giảm đi không ít: "Chuyện này đã vậy rồi, cứ làm như ngươi nói đi, lão Cửu đi an bài mọi chuyện! Lần này không cần hạ thủ lưu tình, sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Còn có đám thủ hạ của lão Nhị, đều do ngươi quản lý..."

Dừng một lát, đại đầu lĩnh lạnh lùng liếc nhìn đám sơn phỉ thủ hạ của lão Nhị nói: "Lão tử cho các ngươi thêm một cơ hội, nếu lần này còn để hắn chạy thoát, hắc hắc hắc..."

Nhìn nét tàn nhẫn trên khóe môi của đại đầu lĩnh, cả đám sơn phỉ trong lòng khẽ run lên.

"Lão Đại, thi thể Nhị ca xử lý thế nào?"

Nghe thấy lão Cửu hỏi, đại đầu lĩnh chân mày hơi nhíu lại: "Dù sao cũng đã từng là huynh đệ, đưa về trong núi an táng, mà nữ nhân của hắn... thì để cho huynh đệ các ngươi hỗ trợ chăm sóc đi ."

Hỗ trợ chăm sóc, hiểu được ý tứ của đại đầu lĩnh, không ít sơn phỉ trong mắt ánh lên hâm mộ.

Mà lão Cửu trong lòng cảm thấy run lên. Nếu chính mình chết đi, đám nữ nhân của mình có phải cũng sẽ được các huynh đệ khác “chăm sóc” tử tế hay không?

Không dám suy nghĩ nhiều, lão Cửu tranh thủ tổ chức đội ngũ, lục soát khắp núi.

...

————————————
Trên lâm đ*o trong Cửu Phong sơn, ba thiếu niên quần áo rách nát, đi trên đường không có mục đích. Nhìn bề ngoài của bọn họ, đứa lớn hơn chỉ khoảng mười bốn mười lăm, mà hai đứa nhỏ tuổi hơn chỉ khoảng mười một mười hai.

"A Đại, không phải nói ngươi ngói sơn phỉ trong Cửu Phong sơn rất nhiều hay sao? Vì sao chúng ta đi đã nửa ngày mà không gặp tên nào?"

"A Nhị, ngươi yên tâm đi! Nhất định sơn phỉ sẽ xuất hiện thôi. Ta đã tự mình lẻn vào Thúy Hồng lâu, mạo hiểm tính mạng mới thăm dò được tin tức này đấy."

Nghe thấy A Đại khẳng định, A Nhị lộ ra nét khinh thường nói: "A Đại, chẳng phải là ngươi mạo hiểm tính mạng đi nhìn trộm Trân di tắm hay sao! Nếu không làm sao lại bị người ta đuổi đánh?"

A Đại nghe thế mặt khẽ đỏ lên, ra vẻ oán giận nói: "Đi đi đi, tên tiểu hài tử xấu xa nhà ngươi nghĩ linh tinh gì đó, đấy là ta tự mình đi vào hang hổ!"

"A Đại, tuy ta chưa từng đọc sách, nhưng ngươi đừng hòng lừa được ta!"

"Lừa ngươi cái rắm, ngươi có cái quái gì đáng để ta lừa!"

A Đại càng thêm kích động, vội vàng quay qua thiếu niên nhỏ tuổi còn lại nói: "Tiểu Tam, ngươi phải tin tưởng ca ca, đừng nghe A Nhị nói hươu nói vượn nhé."

"Nga!"

Tiểu Tam xấu hổ gật đầu, nhưng bộ dạng hoàn toàn không tin tưởng.

...

"Quên đi, nói chuyện với hai đứa nhóc còn chưa mọc hết lông như các ngươi, thật sự không có ý nghĩa."

A Đại quyết đoán không thèm giải thích nhiều nữa, chuyển sang chủ đề khác: "Hai người các ngươi, có nhớ rõ nếu gặp được đầu lĩnh sơn phỉ thì sẽ nói thế nào chứ?"

"Vâng!"

A Nhị và Tiểu Tam đều gật đầu lia lịa.

"Tốt lắm, chúng ta tập lại một lần nữa... để tránh cho lúc ấy gặp được đầu lĩnh lại không lễ phép!"

Dứt lời, A Đại thân thể trầm xuống, mạnh mẽ nhảy một bước dài: "Ta tên là A Đại, đại trong lực đại vô cùng, có thể chịu đựng khổ cực vất vả."

Tiếp theo, thiếu niên A Nhị cũng tiến lên một bước: "Ta tên là A Nhị, nhị trong độc nhất vô nhị, tâm tư linh xảo nhất."

Cuối cùng, một thanh âm yếu ớt truyền đến: "Ta... Ta tên là Tiểu Tam, ặc... A Đại, có thể không gọi là Tiểu Tam được không?"

"Tiểu Tam thì sao, Tiểu Tam rất dễ nhớ mà!"

A Đại thờ ơ khuyên nhủ: "Thật ra tên là gì không quan trọng lắm, quan trọng nhất là để đầu lĩnh sơn phỉ nhớ rõ tới ngươi... Tiểu Tam Tiểu Tam, ngươi xem kêu thuận miệng như thế! Chúng ta ba người sau này trở nên nổi bật, muốn đổi tên thế nào chẳng được... Tam đại vương, thế nào, tên này rất khí phách đúng không!"

"Nha."

Tiểu Tam xấu hổ , đỏ mặt nói: "Ta tên là Tiểu Tam, tam trong bính mệnh tam lang, ta không có bản lĩnh gì, chính là... chính là hay ngẩn người hay mơ mộng, không sợ bị đánh không sợ đau đớn!"

"Được, nói rất hay!"

A Đại hài lòng vỗ vỗ vai của hai người, cười ha hả nói: "Các ngươi có biết hiếm thấy nhất trên thế gian này là cái gì không?"

"Là cái gì?"

"Là nhân tài! Nhân tài chính là hiếm thấy nhất! Cho nên nếu đầu lĩnh sơn phỉ gặp được chúng ta, nhất định sẽ trọng dụng chúng ta."

"Nhưng... chúng ta chính là nhân tài ư?"

"Đương nhiên! Ta đã tìm Vương hạt tử xem tướng cho mình , hắn nói sau này chúng ta nhất định trở thành đại nhân vật uy chấn bát phương ."

"Nhưng làm sơn phỉ không thể trở thành đại nhân vật được."

"Ai nói thế! Chúng ta làm sơn phỉ, cướp của người giàu giúp người nghèo khó, không bao lâu có thể lên làm tiểu đầu mục, tấn chức đại đầu mục, đánh bại đại đầu lĩnh, nhất thống Cửu Phong sơn, cưới vợ con nhà phú gia, từ đó trở thành bá chủ một phương vạn người kính ngưỡng!"

"..."

Nghe A Đại hùng tâm tráng khí, A Nhị cùng Tiểu Tam chỉ biết im lặng bỏ đi .

...

————————————
Sơn lâm ban đêm lạnh lẽo phi thường.

Vân Phàm lẳng lặng ẩn thân trên đỉnh một cây đại thụ, dùng lá cây xanh tốt để che giấu chính mình.

Cửu Phong sơn nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng mà muốn ở trong ngọn núi mờ mịt này tìm một người sống, tuyệt không phải chuyện dễ dàng, hơn nữa người kia còn là một thợ săn xuất sắc nữa.

Nếu không phải nghĩ tới Tiểu Hỏa Vân còn chưa tỉnh lại, Vân Phàm đã sớm ẩn vào bóng đêm mà rời khỏi nơi này.

...

Cùng lúc bình thường không giống, dĩ vãng Vân Phàm ngắm sao ở trên trời, luôn luôn nở nụ cười xuất phát từ nội tâm. Nhưng giờ khắc này, tay hắn nắm lấy tượng gỗ, tâm tình trầm trọng , không có nửa điểm tâm tình vui vẻ.

"Phụ thân mẫu thân, ta lại giết người, giết rất nhiều rất nhiều người xấu... Ta thật sự không muốn giết người, nhưng bọn hắn muốn giết ta, ta không thể chết ở nơi này... Muội muội còn đang ở nhà chờ ta trở lại, ta cũng đã đáp ứng Hồ đại ca bọn họ, sẽ đi tìm bọn hắn, ta còn đáp ứng Thiển Y tiểu thư muốn tới Thánh Địa... Ta còn phải kiếm rất nhiều tiền, ta còn rất nhiều chuyện chưa làm, cho nên ta không thể chết như vậy được."

"Thật xin lỗi mẫu thân, ta lại suy nghĩ linh tinh rồi, hiện tại ta thấy không vui... hôm nay ta đã giết nhiều người như vậy, ta cảm giác tay mình có rửa mãi cũng không sạch được ... Ta chỉ muốn sống, ta chỉ muốn sống thật vui vẻ... thật vui vẻ thật vui vẻ..."

...

Miệng khẽ lẩm bẩm, Vân Phàm chậm rãi nhắm mắt.

Hắn giống như mơ một giấc mơ dài, trong giấc mơ có rất nhiều người, còn có rất nhiều chuyện phát sinh. Có cười vui có nước mắt, có bi thương có thống khổ, còn có một nụ cười quen thuộc dần dần tan biến, một bóng lưng quen thuộc dần dần rời xa.

Nụ cười của ai?

Bóng lưng của người nào?

Khi Vân Phàm từ trong giấc mơ giật mình tỉnh lại, sắc trời đã có tia sáng rồi.

Màn đêm hắc ám trước ánh bình minh, mờ ảo và trầm thấp, giống hệt như tâm tình của Vân Phàm lúc này.

Trầm mặc một hồi lâu, Vân Phàm nhảy xuống dưới tàng cây, từ trong lòng ngực lấy ra tượng gỗ điêu khắc bản thân, khuôn mặt tươi cười quen thuộc ấy , tựa như trở nên xa lạ.

Ngay sau đó, hắn đào sâu xuống đất, đem tượng gỗ mai táng bên dưới... Đồng thời, hắn cũng chôn cất nụ cười của mình, chôn cất ngây thơ của mình, cũng như chôn cất một mảnh tươi sáng trong lòng.

Cô sơn hàn yên tẫn thương lương,

Bất kiến sinh tử lưỡng mang mang.

U u phương thảo khô vinh diệp,

Thanh thanh hoàng thổ hoa biên tàng.
Bình Luận (0)
Comment