Bất Diệt Thánh Linh

Chương 488

Tà Thần thấy Vân Phàm không ý rời đi, nhất thời bộ lông lóe sáng!

"Vân Phàm tiểu tử, không phải ngươi nghĩ tự mình đi phong ấn vết nứt thâm uyên này đấy chứ! ?"

". . ."

"Ngươi. . . Tiểu tử ngươi nghĩ ngươi là ai vậy? Viễn cổ đại thần sao? Hay là chúa cứu thế? Thâm uyên lớn như thế để một mình ngươi có thể phong ấn đấy sao? Đừng nằm mơ nữa! Nhanh nhanh rời khỏi nơi này!"

Tà Thần hoảng sợ đến cực độ, nếu không phải tánh mạng của mình cùng Vân Phàm tương liên, sợ rằng hắn là người đầu tiên nhanh chân bỏ chạy.

Chỉ thấy Vân Phàm sắc mặt trầm tĩnh nói: "Tà Thần tiền bối, có biện pháp nào phong ấn địa phương này lại hay không? Dù sao phong ấn nơi này chưa hoàn toàn hỏng mất, hẳn là còn có cơ hội để chữa trị."

"Không có! Hoàn toàn không có!"

Tà Thần tức giận ngồi bệt xuống dưới đất, nhìn cũng không thèm nhìn Vân Phàm.

Trầm mặc trong chốc lát, Vân Phàm ánh mắt bình tĩnh nói: "Tà Thần tiền bối, ta không phải đại thần chuyển thế, cũng không phải chúa cứu thế, nhưng ta thật sự không hi vọng chứng kiến tai nạn phát sinh. . ."

"Hừ hừ! Ngươi không phải không thích thế đạo này sao? Hủy diệt thì cứ hủy diệt, có quan hệ gì tới ngươi!"

"Ta không thích thế đạo này, chỉ cảm thấy có đôi lúc nhìn không thấy hi vọng, không có công bằng. . . Nhưng mà, thân nhân cùng bằng hữu của ta còn muốn sinh tồn trên phiến đại lục này, ta hi vọng có thể chứng kiến bọn họ sống thật tốt. Ta cố gắng để cho mình trở nên mạnh mẽ, chính là vì có thể bảo vệ những người mà ta muốn bảo vệ, nếu như phiến đại lục này biến thành địa ngục, thân nhân bằng hữu của ta cũng mất đi, ta có trở thành chí tôn cái thế lại có ý nghĩa gì chứ?"

Ở trong bóng tối cô độc trầm tĩnh trăm năm, Vân Phàm không chỉ dựa vào ý chí kiên cường, còn là dựa vào mong đợi cùng hi vọng. Nếu không cho dù trường sanh bất lão thì như thế nào, bất quá là một cái xác không hồn mà thôi.

"Hừ, nội tâm con người thật là phức tạp!"

Tà Thần trầm ngâm chốc lát, sau đó nói: "Biện pháp không phải không có, nhưng không biết hiệu quả như thế nào."

"Biện pháp gì? !"

"Ngươi thử một lần xem, để cho lôi thiền đem lôi đình trong luyện ngục dẫn dắt ra ngoài, bố trí lôi võng, sau đó đem trấn quốc kim đỉnh dung nhập vào tế đàn, xem xem có thể trấn áp hỗn loạn hay không."

Dứt lời, Tà Thần không cần phải nhiều lời nữa, trong mắt phải hiện lên một tia phức tạp.

Trong lúc bất tri bất giác, Tà Thần phát hiện mình đã thay đổi rất nhiều, biến hóa như thế bắt đầu từ khi biết Vân Phàm. Không thể nói tốt, cũng không thể nói xấu, chẳng qua nó cảm thấy chính mình càng ngày càng không giống một vị tà linh vương .

. . .

Kế tiếp, Vân Phàm dựa theo Tà Thần chỉ điểm, để cho lôi thiền thử câu thông lôi đình trong luyện ngục lôi lung, như muốn dẫn dắt nó ra ngoài.

Mà lôi thiền cũng không có làm cho Vân Phàm thất vọng, sau nhiều lần cố gắng, rốt cục đem lôi đình luyện ngục trong lôi lung dẫn động ra, không chỉ có như thế, nó lại càng dẫn động lôi đình trên chín tầng trời, đem nơi đây hoàn toàn ngăn cách. Lần này đừng nói yêu ma rồi, trừ Vân Phàm ra, sợ rằng tiên đạo Đại Tôn cũng khó có thể vượt qua nơi đây.

Duy nhất để cho Vân Phàm lo lắng chính là lôi thiền phảng phất cùng hắn mất đi nào đó liên lạc, quanh quẩn ở giữa không trung, du tẩu nhẹ nhàng, hoan khoái tự tại, tựa như cá gặp nước .

Vân Phàm không quá mức để ý, sau đó đem trấn quốc kim đỉnh trong phá không ấn phù lấy ra, sau đó đặt vào vị trí trung tâm.

Đặt xuống kim đỉnh trong nháy mắt, tế đàn rung động dần dần bình tĩnh lại, tử khí tán dật giữa không trung giống như tìm được nơi trú ngụ, vội vàng tràn vào trong kim đỉnh.

"Ong ong ông ~~~ "

Vân Phàm dùng ý niệm tiếp xúc kim đỉnh, đang chuẩn bị đem tử khí trong kim đỉnh một lần nữa dung nhập vào tế đàn, không ngờ một đạo minh hỏa từ mi tâm của Vân Phàm chui ra, trực tiếp đầu nhập vào kim đỉnh, đem quốc vận tử khí tích lũy trăm năm trong kim đỉnh cắn nuốt toàn bộ.

"Cái gì! ?"

Vân Phàm cùng Tà Thần đồng thời cả kinh, đạo minh hỏa kia không phải là thứ gì khác, chính là văn minh hỏa chủng có ý thức của mình —— "Hoàng" .

Kế hoạch biến hóa quá nhanh, không ai ngờ được mọi chuyện lại đột nhiên như vậy. Quốc vận tử khí chính là khí vận vạn dân tụ tập, mà văn minh hỏa chủng chất chứa vạn dân tín ngưỡng, bản chất vốn dĩ đồng nguyên. . . Đối với "Hoàng" mà nói, không có gì bổ dưỡng hơn thứ này.

"Bây giờ nên làm gì?"

Đang trong lúc Vân Phàm không biết phải làm sao, ngọn lửa văn minh đột nhiên rực rỡ, quang minh chiếu sáng cả thâm uyên chi địa.

Nơi quang minh có thể chiếu tới, vô số yêu ma hóa thành tro bụi, so với hàng vạn hàng nghìn lôi đình còn kinh khủng hơn nhiều!

Cùng lúc đó, phong ấn trên tế đàn dần dần phát sáng, tốc độ cực nhanh, vượt xa trạng thái tu bổ khi trước.

. . .

————————————

Tranh Hoàng đại điện, trận trận ba động.

Không lâu sau, thân ảnh mọi người xuất hiện trong tiếp dẫn cổ trận, sau đó nhìn lẫn nhau một chút, vẻ mặt trầm thấp đi đến bên ngoài trận.

Vốn dĩ chẳng qua là tranh đấu giữa tiên vũ, nhưng bây giờ trở thành bộ dáng này, tử thương thảm trọng, phong ấn bị phá, vô cùng vô tận yêu ma từ trong thâm uyên xông ra, một cuộc tai nạn trước nay chưa từng có sắp ập tới.

"Túc Không, bên trong đã xảy ra chuyện gì? Các ngươi làm sao vậy? Tại sao không thấy Vân Phàm tiểu tử kia ra ngoài?"

Đậu Xuất bước nhanh tiến tới kéo Túc Không, liên tiếp đặt câu hỏi, trong mắt đầy vẻ lo lắng.

Sinh mệnh ấn ký của Vân Phàm còn đang tồn tại, nhưng lại không theo mọi người cùng đi ra , làm sao Đậu Xuất có thể không nóng nảy được.

"Đậu lão tiền bối, bên trong. . ."

Túc Không đang muốn mở miệng chuyện đã xảy ra trong động thiên bí cảnh, không ngờ Khương Thừa Tổ đã mở miệng nói trước: "Bên trong bí cảnh phong ấn đã bị yêu ma phá hủy hoàn toàn, đã không có cách nào tu bổ, hiện tại vô số yêu ma đã lao lên tế đàn, kính xin Thái Tổ lập tức đóng cửa tiếp dẫn đại trận, sau đó đem động thiên bí cảnh phong kín, để chúng ta báo cho Thánh chủ tới xử lý chuyện này, nếu không chậm trễ sợ sinh ra biến cố."

"Cái gì! ?"

"Không được —— "

Võ đạo nhất phương mọi người đồng loạt phản đối, hơn nữa còn đứng quanh đại trận, bộ dáng liều chết bảo vệ trận này .

Túc Không cũng vội vàng giải thích: "Khương Thái Tổ, đừng nghe lời của Khương Thừa Tổ, Thánh Địa lòng lang dạ sói, đổi trắng thay đen, rõ ràng là bọn họ muốn cưỡng đoạt trấn quốc kim đỉnh, cuối cùng yêu ma nhân cơ hội ra tay, hơn nữa người phá vỡ phong ấn không phải ai khác, đúng là một vị đệ tử Thánh Địa tên là Tiêu Dật Long ."

"Láo xược! ?"

Tâm Vô Lệ uy thế tăng mạnh, hướng võ đạo áp tới: "Chuyện của Thánh Địa ta, tự có Thánh Địa giải quyết, vị đệ tử nhập ma kia đã sớm bị yêu ma xâm lấn thần trí, căn bản không thể coi là người của Thánh Địa, đừng vội ngậm máu phun người!"

"Hừ!"

Túc Không cùng các võ giả cũng không yếu thế, tay cầm thần binh, đem ý chí ngưng tụ trở thành tường cao, chống đỡ tiên đạo đại năng uy áp.

"Ách! ? Chuyện này. . . Rốt cuộc là sao! ?"

Khương Công Vọng không hiểu ra sao, không biết nên nghe ai , càng không biết động thiên bí cảnh cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.

"Đủ rồi!"

Một tiếng quát vang, Đậu Xuất phục hồi tinh thần lại nói: "Lão đầu tử còn chưa chết đâu, các ngươi lại dám to gan lớn mật ức hiếp người trong võ đạo, thật sựn nghĩ đến Thánh Địa các ngươi có thể dùng thúng úp voi hay sao!"

Trong khi nói chuyện, Đậu Xuất ý chí cuồng bạo, nhanh chóng lao tới Khương Thừa Tổ đám người.

Thấy cảnh tượng này, Lãnh thị huynh muội cũng không khách khí, vội vàng xuất thủ ngăn cản Đậu Xuất, đại chiến hỗn loạn cực kỳ căng thẳng.
Bình Luận (0)
Comment