Bất Diệt Thánh Linh

Chương 5

“Tiểu huynh đệ Vân Phàm, cảm ơn ngươi! Liệt Nha của ta đương nhiên là rất tuyệt rồi!”

Vỗ nhẹ lên chân Liệt Nha khuyển, đại Hồ Tử cười nói: “Tiểu huynh đệ nói không sai! Không lợi hại thì sao, Liệt Nha là con tiên linh đầu tiên của ta, nó vĩnh viễn là bạn của ta! Huống chi hiện tại, nó vẫn còn ở thời kì sinh trưởng, đâu phải không có khả năng tiến hóa. Nói không chừng, sau này ta cũng có thể giúp Liệt Nha khuyển tăng cấp lên ba sao giống như mấy vị cung phụng trong Thương Minh. Đến lúc đó, ta muốn tiền có tiền, muốn người đẹp có người đẹp … He he he … ha ha ha!”

Đại Hồ Tử dường như đã nghĩ thông suốt cái gì, tinh thần trở nên cởi mở hẳn ra. Hắn đột nhiên đứng dậy thoải mái cười to làm đám người xung quanh ngơ ngác khó hiểu.

“Hồ Tử ca, người cười cái gì vậy?”

“Đúng rồi Hồ Tử ca, chẳng lẽ ngươi đang nghĩ đến cô gái nào? Huynh cười như thế, thực sự là rất hưng phấn đó nha!”

“Ta có thể làm chứng, lần trước ở Bách Hoa lâu, Hồ Tử ca cũng cười giống như thế này.”

“Thật sao? Hồ Tử ca thật là uy phong!”

“Ha ha ha …”

“Nghé con, biến đi! Đám khốn các ngươi, lúc bình thường, ăn của ca, xài của ca, vậy mà bây giờ dám truê chọc ca, các người có biết xấu hổ không thế? Ca vừa rồi gọi là giác ngộ, là giác ngộ đó, các ngươi có biết hay không?”

“Dạ dạ dạ, ngộ ra người đẹp.”

“Ha ha ha …”

Mọi người lại được một trận cười vang. Thấy thế, đại Hồ Tử cũng lười tiếp tục giải thích.



“Tiểu huynh đệ, có chút việc ta còn chưa rõ …”

Ra vẻ nghiêm túc, đại Hồ Tử nói: “Mọi người đều gọi ta là Hồ Tử ca, vì sao ngươi lại gọi ta là đại thúc, chẳng lẽ ta giống đại thúc lắm hay sao?”

“Không phải giống…”

Nghe được Vân Phàm nói mấy chữ này, tâm tình đại Hồ Tử cảm thấy sảng khoái hơn nhiều. Nhưng khi hắn nghe được mấy lời tiếp theo của Vân Phàm, cả người hắn lập tức cảm thấy có chút khó chịu.

“Không phải giống … Mà vốn chính là như vậy! Mộc gia gia từng nói: Người có râu càng nhiều thì tuổi càng lớn. Ngài nhìn ngài xem, râu ria nhiều như thế, ta đương nhiên phải gọi ngài là đại thúc. Nếu không để cho mấy người Mộc gia gia biết được, bọn họ sẽ nói ta không biết lễ phép.”

“Ách!”

Sự thẳng thắn của Vân Phàm làm cho đại Hồ Tử có chút chịu không nỗi. Dù hắn biết, đối phương chỉ đơn thuần làm theo lời dặn của trưởng bối, nhưng… Nhưng mà việc này hình như hơi quá một chút!

“…”

“Đại thúc bị sao thế, sao mặt người lại có chút đen thế? Chẳng lẽ ngài khó chịu ở chỗ nào?”

“Không, ta … ta không sao, ta tốt lắm.”

Nội tâm đại Hồ Tử có chút giãy dụa, hắn tiếp tục tranh cãi: “Tiểu huynh đệ, người nhìn đi... Ta là đàn ông đúng không? Ta một đại nam nhân, có râu không phải rất bình thường hay sao?”

“Đại thúc, người đương nhiên là đàn ông rồi, chẳng lẽ phụ nữ có thể mọc râu hay sao?”

Vân Phàm đưa mắt nhìn chằm chằm vào đại Hồ Tử, tỏ vẻ nghi ngờ: đối phương tại sao lại hỏi vấn đề kỳ quái này nhỉ, thật sự là quá … Ách, cái câu của Mộc gia gia nói như thế nào nhỉ? À! Đúng rồi, chính là quá không có văn hóa. Mấy điều này chính là thường thức cơ bản nhất đó nha.

“Được … Được rồi, coi như ta chưa nói gì cả, ngươi thích gọi thế nào thì cứ gọi như thế đấy, không cần quan tâm đến ta.”

Mặt đại Hồ Tử đầy nếp nhăn, hắn không còn sức đi bắt bẻ Vân Phàm. Thôi đi, mình đường đường là một Tiên Linh sư, không ngờ bị một thằng nhóc chưa đủ lông đủ cánh giáo dục một trận. Hơn nữa còn bị người ta khinh thường một phen, thật là ném mặt mũi tới tận bà ngoài rồi.

Xem ra, lần sau đi ra ngoài, nhất định phải xem hoàng lịch trước!



Cảnh đêm mông lung, trên bầu trời, vài ngôi sao lác đác hiện ra.

Trên một bãi đất trống trong rừng, có ánh lửa xuất hiện.



“Các anh em, chúng ta đi đường liên tục vài ngày, ta biết mọi người đều rất mệt mỏi. Vì thế, tối này thay nhau nghỉ ngơi một đêm, sáng mai chúng ta sẽ đi tiếp. Thế nhưng, còn một đoạn đường cuối cùng này, mọi người phải đề tỉnh tinh thần, ngàn lần vạn lần không được để lật thuyền vào phút cuối, tất cả nghe rõ rồi chứ.”

“Nghe rõ rồi!”

“Không vấn đề gì, Hồ Tử ca cứ yên tâm.”

“Hồ Tử ca yên tâm.”



“Thử, người đi dàn xếp Lục Hành quy(rùa đi trên cạn), tiện thể cho chúng ăn.”

“Rõ rồi, Hồ Tử ca.”

“Ngưu nhị, người mang theo vài người đi xung quanh bố trí cảnh giới, không được sơ suất.”

“Hồ Tử ca yên tâm, ta đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.”



Đừng nhìn bình thường, đại Hồ Tử cười cười nói nói, nhưng khi nói đến chuyện nghiêm túc, hắn như biến thành người khác. Mà người khác cũng cẩn thận từng li từng tí chấp thành nhiệm vụ hắn giao. Hiển nhiên, mấy người này cực kỳ tin tưởng đại Hồ Tử.

Trong lúc mọi người bận rộn, Vân Phàm cũng không nhàn rỗi. Sau khi nhóm xong đống lửa, hắn đi thông báo một tiếng với đại Hồ Tử rồi lập tức chạy vào sâu trong rừng rậm.

Rừng rậm tối như mực cũng không làm khó được Vân Phàm. Qua một lúc, hắn đã kéo ba con heo trở lại nơi dừng chân … Tiếp đó hắn đi tới con suối nhỏ bên cạnh, cắt rửa làm sạch ba con heo, sau đó toàn bộ đem lên nướng. Cả quá trình lưu loát trôi chảy làm đại Hồ Tử sững sờ.



“Tách tách …”

Lửa cháy càng ngày càng lớn, ba con heo bắt đầu chuyển sang màu vàng tươi.

Khi thịt được nướng chín, mùi thơm ngào ngạt tỏa ra, cả đám người lập tức bỏ lương khô trong tay qua một bên. Có thịt quay, ai còn ăn mấy cái thứ vừa nguội vừa cứng như thế chứ!

Quả nhiên là nghề nghiệp gì cũng cần có chuyên môn.

Nhìn Vân Phàm nhà người ta xem, thế này mới gọi là chuyên nghiệp, vậy mới gọi là tay nghề. Thật sự là không thể không khen mà!

Kết quả, một đám người vây quanh đống lửa, cùng ăn thịt, cùng trò chuyện, thỉnh thoảng còn thốt lên vài tiếng cười nhỏ. Đây chính là cuộc sống của bọn họ.



Ăn uống xong, mọi người tán đi.

Đại Hồ Tử chuẩn bị nằm xuống đất thì thấy Vân Phàm đã trèo lên ngọn cây đại thụ bên cạnh. Sau đó lấy một tượng gỗ chưa khắc xong từ trong lòng ra, chăm chú điêu khắc, thỉnh hoảng hắn còn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.

“Tiểu Phàm huynh đệ, người trèo lên cây làm gì thế?”

“Hở! Ta thích nơi cao, ở đây, ta có thể nhìn thấy những ngôi sao.”

“Ách … không phải mấy ngôi sao thôi sao, có cái gì đâu mà nhìn chứ?”

“Lúc mẹ ta qua đời có nói, bà cùng ba sẽ giống như những ngôi sao trên trời, ngắm nhìn ta với muội muội. Vì vậy, ta cũng phải thường xuyên nhìn bọn họ.”

“…”

Đại Hồ Tử đột nhiên im lặng, trong lúc nhất thời, hắn cũng không biết nên nói cái gì.



Bên dưới bầu trời sao dường như có hai thế giới khác nhau.

Lúc này, trong một ngôi làng nhỏ cách Vân Phàm cả vạn dặm, hai bóng người, một lớn, một nhỏ, đang ngồi trong sân lẳng lặng nhìn ngôi sao trên bầu trời xa xăm.

“Thôn trưởng gia gia, ngài nói ca ca bây giờ đến chỗ nào rồi ạ?

“Ta cũng không biết, ta nghĩ là hắn sắp đến nơi rồi, anh người đi khá nhanh.”

“Vậy, ca ca sẽ không lạc đường phải không ạ? Gia gia, không phải ngài nói, thế giới bên ngoài rất lớn hay sao.”

“Nha đầu ngốc, anh ngươi là thơ săn giỏi nhất làng chúng ta, làm sao có thể lạc đường được chứ. Yên tâm đi.”

“À, vậy có thế gặp nguy hiểm hay không ạ? Gia gia, người nói thế giới bên ngoài rất nguy hiểm mà.”

“Ngốc nha đầu, anh người lợi hại như vậy, đương nhiên là không gặp nguy hiểm rồi!”

“Đúng rồi, ca ca rất lợi hại … Gia gia, lúc này ca ca có giống chúng ta, cũng ngắm sao trên bầu trời hay không?”

“Ừ, hẳn là thế, anh ngươi thích nhất là ngắm sao.”

“Khanh khách, khanh khách, Mục Mục cũng đang ngắm sao, thật là tuyệt!”
Bình Luận (0)
Comment