Bất Diệt Thánh Linh

Chương 53

Dòng suối nhỏ trên Cửu Phong nhuộm lên màu máu.

Chỉ trong nửa canh giờ ngắn ngủi, mấy trăm sơn phỉ bị diệt, hai vị đầu lĩnh cũng tiêu vong.

Phía sau một đống nham thạch trên sườn núi, ba bóng người lẩn trốn ở đó đã lâu, cơ hồ tận mắt chứng kiến mọi chuyện xảy ra bên dòng suối, bao gồm cuối cùng Vân Phàm ngã trong vũng máu, được Hỏa Vân ôm lấy rời đi.

"A... A Đại, ta... chúng ta còn muốn làm sơn phỉ nữa hay không?"

Tiếng nói của A Nhị mang theo run rẩy, hiển nhiên vẫn còn đang đắm chìm trong tâm trạng hãi hùng.

"..."

A Đại im lặng không nói, nhìn xa xa thi thể la liệt khắp nơi cùng với máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, trong lòng hắn cũng cảm thấy trầm xuống. Đó là vài trăm mạng người, không phải là dã thú, lại càng không phải khúc gỗ, nói biến mất là biến mất, có thể không rung động hay sao! Mặc dù A Đại từng nghĩ tới việc sẽ làm sơn phỉ, nghĩ tới tương lai sẽ phải giết người, nhưng đến khi chân thật chứng kiến cảnh tượng thảm thiết như thế, hắn cảm giác suy nghĩ của mình thật quá thơ ngây.

"Ta... Ta cảm thấy, chúng ta không làm sơn phỉ được!"

Giọng nói yếu ớt của Tiểu Tam mang theo ý vị nghẹn ngào, khóe mắt còn vương nước mắt.

Mọi chuyện vừa xảy ra bọn họ đều chứng kiến rõ ràng, một vị thiếu niên, vì cứu "con khỉ nhỏ " kia, không quản gian nguy tranh đấu cùng gần ngàn tên sơn phỉ, cuối cùng bị trọng thương. Dù vậy, hắn vẫn kiên cường không bỏ cuộc... Cuối cùng, con khỉ nhỏ kia được cứu rồi, nhưng thiếu niên này sinh tử không rõ ra sao.

Giết người vốn là chuyện vô cùng tàn khốc, nhưng ba người bọn họ không cảm thấy thiếu niên kia giết người có điểm gì không đúng, ngược lại chỉ cảm thấy vô cùng bội phục. Bội phục vì hắn trọng tình trọng nghĩa, bội phục vì hắn có thực lực cường đại, càng bội phục vì hắn kiên cường bền bỉ!

"Gia gia nãi nãi nhà nó, vì sao năm nay đến làm sơn phỉ cũng khó khăn như vậy chứ!"

A Đại cảm khái một câu, ngồi bệt trên mặt đất khẽ thở dài .

A Nhị suy nghĩ một hồi, nhíu mày nói: "Không làm sơn tặc vậy thì làm cái gì đây? Chúng ta không có gì cả, hiện tại lộ phí cũng đã dùng hết, không có gì để ăn..."

"Ai nói không có chứ?"

A Đại ánh mắt sáng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bên dòng suối, nơi đó trừ thi thể đầy đất cũng chẳng có gì.

"A!" A Nhị sắc mặt xanh lét, lắp bắp nói " "A, A Đại, chẳng lẽ ngươi muốn ăn thịt người hay sao! ? Ngươi... Ngươi thật đáng kinh tởm!"

"Ọe —— "

Tiểu Tam nghe hắn nói vậy sắc mặt tái nhợt, không kìm nén nổi nữa nôn ọe đầy đất.

"Ba !"

A Đại tát cho A Nhị một cái, tức giận nói: "Ăn thịt người cái gì, chúng ta đến kiểm tra thi thể... Ngươi xem đám sơn phỉ kia, dù sao đều đã chết hết, trên người còn tiền cũng không có tác dụng, chẳng bằng để cho chúng ta sử dụng, có lộ phí chúng ta có thể tiếp tục lên đường ... Đến lúc đó, chúng ta sẽ tới biên cảnh làm quân nhân, dựa vào trí thông minh tài trí của chúng ta, một ngày nào đó có thể trở thành nổi bật."

"Làm quân nhân? Thông minh tài trí? Nổi bật?"

A Nhị hoàn toàn ngây ngốc, hoàn toàn không hề vì lý tưởng tươi đẹp đó mà vui sướng.

Chỉ có Tiểu Tam tò mò hỏi: "A Đại, một ngày nào đó là đến bao giờ?"

"Ặc!"

A Đại chăm chú suy nghĩ một hồi, tựa hồ trong lòng cũng không dám chắc, đành phải lừa gạt nói: "Dù sao chính là một ngày nào đó... Đến lúc đó, chỉ cần chúng ta cố gắng giết địch, không bao lâu có thể lên làm tiểu đội trưởng, tấn chức đại đội trưởng, làm tới đại tướng quân, nhất thống biên cảnh, cưới vợ nhà giàu, từ đó trở thành bá chủ một phương được vạn người kính ngưỡng!"

"Phải, làm tới đại tướng quân!"

"Còn muốn cưới vợ nhà giàu!"

"Đúng, chúng ta trở thành bá chủ một phương được vạn người kính ngưỡng!"

Mang theo ước mơ tươi sáng đối với tương lai, ba thiếu niên u mê dũng cảm bước ra bước đầu tiên của bọn họ... bắt đầu kiểm tra thi thể.

...

————————————

Hai canh giờ trôi qua, thiên không lúc hoàng hôn tựa như một tấm màn màu đỏ, chỉ thấy ánh lên nét cô tịch lạnh lùng.

Lúc này, vô số sơn phỉ đang tiến về khe núi, khi bọn hắn thấy cảnh tượng thi thể la liệt khắp nơi, mọi người cảm thấy lạnh sống lưng, trong mắt tràn đầy sợ hãi!

Cầm đầu chính là năm vị thủ lĩnh còn lại của Cửu Phong sơn, bọn họ thấy cảnh tượng như thế, cũng thấy sợ hãi không thôi, sắc mặt càng thêm âm trầm.

"Người đâu?"

"Xem bộ dáng đã chạy mất rồi..."

"Tam ca, lão Đại cùng lão Cửu đều chết rồi! Chúng ta nên làm gì bây giờ?"

"Đúng vậy Tam ca, tiểu tử kia tuyệt đối là một kẻ khó chơi, chẳng trách Sài gia nguyện ý dùng nhiều tiền để truy nã hắn như thế!"

Hôm nay đại đầu lĩnh cùng Nhị đầu lĩnh đều đã chết, Tam đầu lĩnh dĩ nhiên trở thành đại trại chủ của Cửu Phong sơn.

"Việc này sao..."

Thấy mấy vị đầu lĩnh đều nhìn chính mình, Tam đầu lĩnh trong lòng dâng lên khoái cảm vì được nắm đại quyền: "Chúng ta hiện tại cũng không biết tiểu tử kia hiện tại thế nào, ngay cả lão Đại cùng lão Cửu đều chết trong tay hắn, chúng ta đuổi theo chưa chắc đã làm gì được!"

Dừng một hồi, Tam đầu lĩnh nói rất chắc chắn: "Bởi vậy chúng ta không cần đuổi theo, chỉ cần đem tin tức truyền ra... Ta nghĩ, mấy vị hàng xóm chung quanh đây sẽ có không ít người hứng thú ."

Nghe thấy ý kiến của Tam đầu lĩnh, nhất thời ánh mắt của mọi người sáng lên.

"Phải, như vậy là tốt nhất, đến lúc đó chờ bọn hắn tranh đấu , chúng ta làm ngư ông thủ lợi."

"Hắc hắc hắc! Tam ca, vậy chúng ta bây giờ nên trở về sơn trại sao?"

"Đúng vậy đúng vậy, lần này Cửu Phong sơn chúng ta nguyên khí tổn thương nặng nề, còn cần trở về sắp xếp lại một phen."

Thấy chúng đầu lĩnh vẻ mặt hưng phấn, Tam đầu lĩnh tự nhiên sẽ không cắt đứt, ra vẻ suy nghĩ một chút nói: "Các huynh đệ nói có lý, nếu lão Đại và lão Cửu đều chết rồi, vậy người và vật của bọn họ đều do chúng ta thu xếp... Đi, trở về sơn trại mấy huynh đệ chúng ta sẽ tính toán lại kỹ càng."

Dứt lời, dưới sự hướng dẫn của mấy vị đầu lĩnh, đám sơn phỉ lại chậm chậm rời đi.

Về phần thi thể trên mặt đất, không một ai thèm quan tâm.

...

————————————

Trong động quật ướt át, một luồng quang mang từ trên đỉnh đầu chiếu xuống.

"Chi chi!"

"Chi chi! Chi chi!"

Tiểu Hỏa Vân đã khôi phục ngoại hình như trước, lẳng lặng thủ hộ bên cạnh Vân Phàm, thỉnh thoảng kêu to mấy tiếng, hi vọng đối phương có thể trả lời.

Chỉ tiếc Vân Phàm nhắm nghiền hai mắt, cau mày, trên mặt đầy nét thống khổ.

Đây là lần đầu tiên Vân Phàm bị thương nghiêm trọng đến vậy, trên người giống như không có một địa phương nào hoàn hảo , thậm chí xương ngực đã vỡ vụn rồi. Nếu không phải hắn có ý chí bền bỉ, lúc này chỉ sợ đã đau đớn mà chết.

"Chi chi! Chi chi!"

Nhìn thấy Vân Phàm đau đớn thống khổ như vậy, Tiểu Hỏa Vân ở bên cạnh cảm thấy cuống quýt nhưng chẳng thể làm gì, đành phải đập phá khắp nơi, phát tiết phẫn nộ trong lòng!

...

Thời gian trôi qua từng chút một, thống khổ trên mặt Vân Phàm càng ngày càng đậm hơn, hắn cắn chặt hàm răng cố không gào thét, thanh âm thở dốc càng ngày càng nặng.

"Hộc ~~~ hộc ~~~ hộc ~~~ "

Mỗi một lần hô hấp, mi tâm Vân Phàm ẩn hiện ra một đạo huyết ấn, phảng phất như nối liền với tính mạng của hắn, chợt minh chợt diệt... chợt minh chợt diệt...

Tiểu Hỏa Vân giống như nhìn thấy Vân Phàm dị thường, vội vàng lại gần cẩn thận tra xét, con ngươi đen bóng lộ ra một tia cơ trí.

"Chi chi!"

Chạy quanh Vân Phàm mấy vòng liền, Tiểu Hỏa Vân đột nhiên ngừng lại, bởi vì nó phát hiện môi của Vân Phàm dần dần khô nứt, toàn thân khí tức càng thêm yếu ớt .

"Chi chi! Chi!"

Giống như nghĩ đến điều gì, tiểu tử nhảy đến bên cạnh Vân Phàm, chợt đâm rách bàn tay của mình, đem máu của mình đưa đến khóe miệng Vân Phàm. Nó không biết mình làm thế là đúng hay sai, nhưng nó biết mình phải làm gì đó!

"Ách!"

Vân Phàm nhẹ nhàng than nhẹ một tiếng, theo bản năng hút vào máu tươi trên khóe miệng, mùi máu tanh làm hắn khó chịu vô cùng.

Máu vào trong miệng, nhất thời hóa thành một cỗ lực lượng cuồng bạo , đánh thẳng vào thân thể của Vân Phàm.

"Rống —— "

Vân Phàm trong miệng phát ra một tiếng gào thét như dã thú, mi tâm huyết ấn trong nháy mắt thắp sáng, từng đạo huyết văn màu đen bắt đầu từ trên mi tâm lan ra, bao phủ khắp cơ thể của Vân Phàm .
Bình Luận (0)
Comment