Bất Diệt Thánh Linh

Chương 59

Một khúc phồn hoa thiên thu cảnh,

Đèn đuốc rực rỡ chiếu nguyệt minh.

Cổ kim bao nhiêu ly biệt hận,

Yên hoa tan hết ai đồng hành?

...

Đêm nay không gió không mây, tinh thần chiếu rọi, ánh trăng đặc biệt thanh minh.

Lại là một lần Trung Thu trăng tròn, khắp nhà đều thấy nụ cười.

Vân Phàm nâng Tiểu Hỏa Vân, yên lặng đứng ở trên vách núi, xa xa đứng nhìn . Thanh Đồng trấn trên không pháo hoa lúc sáng lúc tắt, phảng phất chập chùng lên xuống theo tâm tư của hắn. Hắn chưa bao giờ cảm thấy ánh trăng lạnh lùng đến thế, cũng chẳng bao giờ nghĩ tới, sau khi pháo hoa biến mất mọi thứ càng thêm vắng vẻ.

Có lẽ đây là lần Trung Thu cuối cùng hắn ở nơi này, trăng sáng tại quê nhà viên mãn vô cùng. Qua đêm nay, hắn sẽ rời khỏi nơi này, không biết tới khi nào mới có thể quay trở lại, có lẽ rất nhanh, có lẽ sẽ thật lâu sau.

"Ta năm nay đã mười lăm tuổi... Tương lai của ta sẽ thế nào đây? Thật sự xin lỗi, mẫu thân... Thật sự xin lỗi, Mục Mục..."

Vân Phàm trầm mặc ngắm sao, ánh sáng lấp lánh trên trời ôn nhu như ánh mắt của mẫu thân.

...

Một hồi lâu sao, Vân Phàm rút ra một thanh tiểu đao, dùng lực rất mạnh khắc sâu vào trên nham thạch.

"Hưu —— hưu —— hưu —— "

"Hô! Hô! Hô!"

Đao phong gào thét, vụn đá bắn ra.

Lại qua một hồi, trên thạch bích không bằng phẳng hiện ra bốn gương mặt quen thuộc, bọn họ mỉm cười, nương tựa lẫn nhau, tựa như đang kể lại một câu chuyện hạnh phúc.

Vân Phàm rất sợ! Sợ chính mình một ngày nào đó sẽ quên đi, quên đi chính mình, quên đi muội muội của mình, quên đi cha mẹ của mình. Cho nên hắn muốn đem bộ dáng của bọn họ đều khắc ở nơi này, hi vọng chính mình vĩnh viễn cũng sẽ không quên! Không thể quên!

...

"Vào đi."

"Xì! Xì! Xì!"

Núi rừng nơi xa, vang lên tiếng chim chóc kinh hãi bay tán loạn!

Vân Phàm khẽ kinh ngạc, đang chuẩn bị xem xem có chuyện gì, không ngờ sơn thể dưới chân khẽ rung động.

"Ong ong ~~~ "

"Chi chi!"

Tiểu Hỏa Vân từ trên người Vân Phàm nhảy lên, hướng nơi xa kêu vang sợ hãi.

Vân Phàm đem lỗ tai áp xuống mặt đất, chỉ nghe nổ vang trận trận càng lúc càng gần.

Tình hình như thế không phải là lần đầu tiên hắn thấy, trước khi thú loạn bộc phát ở táng thạch lĩnh, mọi chuyện cũng y như vậy.

Thú loạn ? ! Làm sao có thể! ?

Nơi này nằm trong biên cảnh, khắp nơi chỉ có hoang sơn dã lĩnh, làm sao có thể sinh ra thú loạn ?

Một tia dự cảm bất tường dâng lên trong lòng của Vân Phàm, hắn vội vàng nhìn phía nơi xa, một mảnh thú triều điên cuồng lao tới!

Mà phương hướng thú triều đánh tới... Chính là Thanh Mộc thôn!

"Không... Không! Sẽ không đâu ! Sẽ không đâu ..."

Vân Phàm cảm thấy dựng tóc gáy, trong đầu hỗn loạn.

"Không! Ta không thể mất bình tĩnh được, ta phải đi cứu bọn họ, cứu bọn họ! Nhanh —— "

Vân Phàm "oành" một tiếng biến mất khỏi nơi này, dùng tốc độ mắt thường khó phân biệt chạy về chân núi, hiện tại trong đầu hắn chỉ có một ý niệm, đó chính là cứu người! Hắn muốn tới cứu người! Cho dù cứu không được, hắn cũng muốn chết ở nơi đây!

"Chi chi!"

Tiểu Hỏa Vân khẩn trương, thật nhanh đuổi theo Vân Phàm.

...

————————————
"Trù thu —— "

"Xì! Xì! Xì!"

Núi rừng dị thường tự nhiên kinh động thôn dân trong Thanh Mộc thôn, không ít thợ săn cùng lão nhân kinh nghiệm phong phú, trước tiên đem người chung quanh tập hợp cùng nhau, chuẩn bị tùy thời ứng đối tình huống đột ngột phát sinh.

May hôm nay trăng tròn, mọi người đang vui vẻ đoàn tụ, không đi ngủ sớm như ngày thường nên cũng dễ sắp xếp hơn.

"Lão Mộc, chuyện gì xảy ra vậy!"

"Đúng vậy, Thanh Mộc thôn chúng ta mặc dù gần sát núi rừng, nhưng chưa từng xuất hiện động tĩnh lớn như thế bao giờ!"

"Có phải trong rừng có cao thủ đánh nhau không?"

...

Mọi người ngươi một câu ta một câu, làm lão thông trưởng không biết nên trả lời ra sao.

Vừa lúc đó, núi rừng xa xa nghe đến tiếng dã thú gào thét... Không phải một con, mà là một bầy.

Chim chóc bay loạn! Vạn thú lao nhanh!

Mấy vị lão giả chợt biến sắc, nhìn nhau trên mặt đầy kinh hãi!

Không! Chắc chắn không thể nhớ lầm , bọn họ đều là lão binh, trên chiến trường đụng độ thú triều chẳng biết bao nhiêu lần, bao nhiêu huynh đệ tình thâm chết ở trong thú loạn, bọn họ làm sao có thể quên được chứ! ? Làm sao có thể nhớ lầm được chứ! ?

Thú triều! Nhất định là thú triều rồi!

"Mọi người chạy mau, mau chạy sang phía bên kia núi! Nhanh lên —— "

Lão thôn trưởng mạnh mẽ điên cuồng hét lên, vội vàng ôm lấy Tiểu Vân Mục, chạy về phía bên kia sơn lĩnh.

Cùng lúc đó, mấy lão giả cùng thợ săn khác cũng không giải thích nhiều, không kịp mang theo bất kỳ vật gì, chạy theo lão thôn trưởng.

Thấy tình huống như thế, thôn dân không kịp nghĩ nhiều, vội vàng hấp tấp đi theo.

...

————————————
Vạn thú lao tới, âm thanh rung trời, xu thế lở đất .

Một đường đạp bằng tất cả, một đường giết hết tất cả, phàm là sinh linh có sinh mệnh khí tức hết thảy đều bị san bằng.

Thôn trang rào chắn dưới lực lượng của thú triều nhanh chóng tan thành mây khói, phòng ốc bằng gỗ như đậu phụ ầm ầm sụp đổ, không có bất kỳ người nào có thể ngăn chặn bước tiến của thú triều!

"A! Không —— "

"Cứu mạng! Cứu mạng!"

"Chạy! Chạy mau!"

"Không —— "

...

Trong thôn trang truyền đến kêu thảm thiết cùng gào thét thê lương , tất cả những thôn dân phản ứng không kịp đều táng thân trong thú triều. Mà thôn dân hành động bất tiện cũng bị thú triều đuổi kịp, cuối cùng hài cốt cũng không còn!

Tàn khốc! Lạnh lùng! Hung ác!

Quần thú giết sạch thôn trang, cũng không ngừng nghỉ, mà là cảm ứng được sinh mệnh khí tức, chia làm hai nhóm tiếp tục đuổi giết. Một nhóm hướng về phía Thanh Đồng tiểu trấn, một nhóm thì đuổi theo lão thôn trưởng đám người.

...

————————————
Nhanh! Nhanh lên một chút! Nhanh lên nữa!

Vân Phàm đầu đầy mồ hôi, trong lòng cấp bách, sợ hãi, tức giận mọi loại cảm xúc tràn ngập trong lòng. Hắn hiện tại đã không còn thời gian để lo gì khác, hắn chỉ hi vọng chính mình có thể nhanh hơn, hận không có một đôi cánh để bay tới đó.

...

Thôn trang càng lúc càng gần, càng lúc càng gần.

Tiếng kêu thảm thiết thê lương dần dần biến mất, thú triều cũng chuyển sang mục tiêu khác, lưu lại một mảnh phế tích hỗn độn.

Yên lặng! Yên lặng đến đáng sợ!

Thôn trang hoàn toàn tĩnh mịch, không có nửa điểm sinh mệnh khí tức!

"Muộn rồi... Đã muộn rồi! Ta tới muộn..."

Vân Phàm chạy tới cửa thôn, đứng lặng người ở nơi đó, thân thể cảm thấy lạnh lẽo như băng, vô tận hối hận và tự trách dâng lên trong lòng.

"Chi chi! Chi chi!"

Tiểu Hỏa Vân đến sau, thấy cảnh tượng như thế, tức giận vỗ ngực của mình!

Tiểu tử la hét đánh thức Vân Phàm, hắn không còn kịp bi thống nữa, lần nữa căng chân chạy vào trong thôn.

...

Một đường chạy tới, Vân Phàm giống như đi vào địa ngục sâm la, máu tươi đầy đất, mảnh vụn thi thể, bạch cốt âm trầm.

Muội muội không sao , nhất định không sao !

Cha mẹ, các ngươi phải phù hộ cho muội muội! Phải phù hộ mọi người!

"A!"

Vân Phàm trở về trong nhà, nơi này đã thành phế tích, hắn đạp bay cánh cửa lỏng lẻo, không hề do dự bước vào bên trong.

"Chi chi!"

Tiểu Hỏa Vân cũng không chậm, trong không gian nhỏ hẹp, tác dụng của nó càng thêm rõ ràng.

...

"Mục Mục —— Mục Mục —— "

Vân Phàm vừa tìm kiếm, vừa gào thét, nhưng không có ai trả lời hắn.

Phụ cận không có máu tươi, không có hỗn loạn, hiển nhiên Vân Mục không có ở nhà.

"Đúng rồi! Tối nay trăng tròn, Mục Mục hẳn là tới chỗ của Mộc gia gia..."

Vừa nghĩ vậy, Vân Phàm nhảy ra ngoài, đang chuẩn bị rời đi.

Lúc này, Tiểu Hỏa Vân cũng chui ra, trong tay cầm theo bốn mộc nhân nho nhỏ.

"Đây là..."

Nhận lấy bốn mộc nhân nhỏ vô cùng quen thuộc, Vân Phàm hai tay khẽ run, trong mắt hiện lên chua xót. Không có ai biết, bốn mộc nhân nho nhỏ này, chất chứa bao nhiêu tình cảm cùng hi vọng của hắn, đây vẫn là niệm tưởng mà hắn luôn thủ vững trong lòng.

"Mục Mục, sẽ không sao !"

Vân Phàm lau mặt, tiện tay đem mộc nhân thả vào Càn Khôn Trạc, sau đó mang theo Tiểu Hỏa Vân chạy tới chỗ của lão thôn trưởng!
Bình Luận (0)
Comment