Bất Diệt Thánh Linh

Chương 77

Cát vàng cuồn cuộn, mây bay che trời.

Chỉ chớp mắt đã ba ngày trôi đi, chuyện Vân Phàm trú lưu trong sát đấu trường dần dần truyền bá, người khiêu chiến nối liền không dứt, nhưng cho tới hiện tại Vân Phàm vẫn chưa từng thất bại, cả sát đấu trường phảng phất rơi vào không khí hào hứng cuồng nhiệt.

...

Đêm này, lão quỷ lại xuất hiện trước mặt Vân Phàm, tâm tình có chút không vui!

"Tiểu tử, vì sao ngươi không giết đám người khiêu chiến kia?"

"Vì sao ta phải giết bọn họ?"

"Nơi đây là sát đấu trường, sinh tử sát đấu, không phải ngươi chết chính là ta vong, cho dù ngươi hạ thủ lưu tình, người khác cũng không cảm kích ngươi đâu."

"Ta không muốn giết người."

"Ngươi, ngươi có tin lão phu ăn thịt ngươi không!"

"..."

Thấy Vân Phàm cố chấp như thế, lão quỷ nhất thời nổi trận lôi đình, nhưng hắn không thể nào phát tiết. Chân thân của hắn bị trấn áp ở dưới đài sinh tử, bình thời chỉ có thể hiển hóa một luồng tàn hồn, cho nên thân thể hư ảnh, căn bản không có thủ đoạn công kích.

...

Trầm mặc một hồi, lúc này Vân Phàm mới dò hỏi: "Quỷ tiền bối, tại sao ngươi lại bị trấn áp ở chỗ này? Ngươi nói trấn hồn đài chính là đài sinh tử này sao?"

"Hừ! Biết quá nhiều cũng không tốt cho ngươi đâu!"

Lão quỷ tâm tình không tốt, tự nhiên sẽ không nể mặt Vân Phàm, hồi sau nghĩ lại, hắn mới lên tiếng nói: "Tiểu tử ngốc, ngươi hỏi tại sao lão phu lại ở chỗ này sao? Kiệt kiệt kiệt kiệt ~~~ nói cho ngươi biết cũng không sao, lão phu năm đó đánh giết hung mãnh, liền bị mấy lão quái của Thánh Địa theo dõi, chỉ tiếc, bọn họ không diệt được lão phu, vì vậy liều chết giam cầm lão phu ở nơi này..."

Dừng một chốc, lão quỷ ngôn ngữ lộ ra mấy phần lạnh lẽo: "Nhưng lão phu cũng không phải là đèn đã cạn dầu, cố ý sai người cải biến nơi đây thành một cái sát đấu trường, để cho người trên trấn hồn đài sinh tử chém giết, dùng sinh hồn huyết cung cấp năng lượng nuôi dưỡng lão phu, hơn một nghìn năm rồi, chưa bao giờ gián đoạn. Ai ngờ cuối cùng tên tiểu tử ngốc nhà ngươi xuất hiện, làm nháo loạn hết kế hoạch của lão phu."

"..."

Vân Phàm quả nhiên cảm thấy giật mình, hắn cũng không phải kinh ngạc vì lai lịch của lão quỷ, mà là vì lý do lão quỷ nổi giận, thì ra chính mình đã xen vào kế hoạch của đối phương.

Lại nghe lão quỷ nói tiếp: "Nhưng mà chuyện này cũng không ảnh hưởng lắm, cấm chế của trấn hồn đài đã càng ngày càng yếu hơn, mặc dù không hấp thực sinh hồn huyết, không bao lâu nữa, lão phu cũng có thể thấy ánh mặt trời, trọng chấn hùng phong, dựng lại huy hoàng... Đến lúc đó, lão phu nhất định phải trở về Thánh Địa, dẫm nát nơi đó dưới chân mình!"

"Nha."

Vân Phàm gật đầu, không tỏ thái độ gì, tựa như mọi chuyện mà đối phương nói không hề liên quan tới mình.

"Di? !"

Lão quỷ đối với thái độ của Vân Phàm cảm thấy có chút kinh ngạc: "Tiểu tử, sao ngươi không kinh hãi? Không sợ sao?"

"Chỉ có chút giật mình, sao lại phải sợ?"

Vân Phàm thản nhiên hỏi vậy, lão quỷ ngược lại cảm thấy vô cùng khó hiểu: "Chuyện kia... Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy lão phu rất tà ác sao? Uống sinh hồn huyết, còn là quỷ hồn thân, người trong tiên đạo không phải luôn luôn hô khẩu hiệu trừ ma vệ đạo sao? Ngươi phải cảm thấy tức giận mới đúng!"

"Trừ ma vệ đạo?"

Đối với khẩu hiệu này, Vân Phàm chính là lần đầu tiên nghe thấy. Hắn không biết ma là gì, nếu quả thật đem ra so sánh, hắn cảm thấy Sài Thiệu Kiệt đám người mới giống yêu ma. Vì bản thân tư oán, tổn hại cuộc sống của người khác, lạm sát người vô tội, quả thực không còn nhân tính.

Cho nên Vân Phàm lắc đầu nói: "Ta không biết tiền bối trước đây là ai, cho nên không có gì tức giận . Về chuyện tiền bối uống máu mà sống, đây chẳng qua là phương thức sinh tồn của tiền bối bất đồng mà thôi, cũng giống chúng ta ăn gia cầm dã thú huyết nhục giống nhau, có lẽ rất tàn khốc, có lẽ ta không thể tiếp nhận, nhưng ta không có tư cách chỉ trích tiền bối, dù sao chúng ta đều là vì sinh tồn, chuyện đó và chuyện vô duyên vô cớ hại tính mạng của người khác có khác biệt rất lớn... Hơn nữa, ta cũng không tính là người trong tiên đạo, cũng không biết ma thật sự là gì, cho nên trừ ma vệ đạo cùng ta không hề liên quan."

"Ách..."

Nghe Vân Phàm chân thành chia sẻ, lão quỷ cảm thấy sững sờ, thật lâu không nói thành lời.

Trước đây, hắn cũng là nhân vật oai phong một cõi. Trước đây, hắn cũng là cường giả mà vô số tiên đạo tu sĩ kính ngưỡng ... Nhưng hiện tại, hắn giống như một con chuột trốn chui trốn nhủi, không thấy ánh sáng mặt trời, bị người khác phỉ nhổ.

Có ai trời sanh đã là quỷ? Có ai tự nguyện thành quỷ?

Lão quỷ trong lòng buồn khổ cùng không cam lòng, có mấy người có thể thấu hiểu?

Ngàn năm qua, Vân Phàm là người đầu tiên cùng hắn nói chuyện.

Ngàn năm qua, Vân Phàm là người đầu tiên có thể thẳng thắn trực diện với hắn.

Ngàn năm qua, Vân Phàm là người đầu tiên không coi hắn là người ngoại tộc.

...

"Tiểu tử, ngươi tên là gì?"

Sau khi xác nhận chân thực ý nghĩ của Vân Phàm, lão quỷ bỗng nhiên hỏi tên của đối phương.

Vân Phàm thẳng thắn nói: "Ta tên là Vân Phàm, vân trong bạch vân, phàm trong bình phàm."

"Vân Phàm? Vân Phàm... Tốt! Tốt! Tốt! Kiệt kiệt kiệt kiệt ~~~ ha ha ha ha ~~~ ha ha ha ha —— "

Lão quỷ cười quái dị không ngừng, cả thân thể dần dần chợt minh chợt diệt: "Vân Phàm tiểu tử, ngươi có biết ngươi mới thực sự là ma không?"

"Không biết."

"Tiên đạo theo đuổi trường sanh bất lão, bất tử bất diệt, mà ma đạo không cầu trường sinh, chỉ cầu khoái ý trong lòng, theo đuổi lực lượng chí cao. Nhưng còn có một loại ma, tâm như trẻ sơ sinh, tinh khiết vô ngần, chỉ có bản tâm, vô pháp vô thiên, tự do tự tại, siêu thoát hết thảy... Vân Phàm tiểu tử, ngươi chính là loại ma này, vô thượng đại ma trong lòng có đại ma chi niệm!"

"Ta? Đại ma? !"

Vân Phàm cau mày, cũng không biểu hiện kích động hay tức giận.

"Cạc cạc! Vân Phàm tiểu tử, lão phu vô cùng yêu thích ngươi, không biết ngươi có hứng thú bái nhập môn hạ của lão phu hay không? Lão phu mặc dù là quỷ đạo tu sĩ, nhưng cũng từng là tiên đạo tu sĩ số một số hai, giúp ngươi tu hành cũng không khó khăn gì..."

Không đợi Vân Phàm trả lời, lão quỷ tiếng nói bỗng nhiên chuyển nhẹ: "Có thể thẳng thắn nói cho ngươi biết, con đường tiên vũ đồng tu nhìn như cường đại, nhưng cũng không thể thực hiện. Thời Thượng Cổ, người kinh diễm tuyệt luân vô số, cũng có không ít tu sĩ tiên vũ đồng tu, nhưng đến cuối cùng bọn họ phát hiện, chính mình chẳng qua chỉ là lãng phí thời gian, đều bởi vì võ đạo trói buộc quá mạnh mẽ, muốn dùng thân thể siêu thoát thiên địa sao có thể dễ dàng! Ít nhất ở thời điểm mà võ đạo cường thịnh, trong tỉ người cũng chỉ có hai ba vị võ đạo thánh linh mà thôi... Mà tiên vũ đồng tu, theo đuổi chính là lực lượng cùng thần hồn tương dung, phụ thuộc vào nhau, hỗ trợ lẫn nhau. Nếu như thân thể không thể nào siêu thoát, sẽ trở thành gánh nặng cho thần hồn, tiên vũ đồng tu chính là chuyện khó thành, còn không bằng dốc lòng chuyên tâm tu luyện một môn!"

"..."

Vân Phàm không đáp lời lão quỷ, mà đang suy nghĩ một vấn đề. Trong thoáng chốc , tựa như lão quỷ đã mở ra một thiên địa đại môn cho hắn, làm cho hắn có chút phấn chấn.

"Quỷ tiền bối, võ đạo thế giới chân chính, rốt cuộc là thế giới thế nào?"

Đối với võ đạo, Vân Phàm có tình cảm đặc biệt, dù sao võ đạo mới là thứ mà hắn tu hành từ thuở nhỏ, hơn nữa chính bản thân hắn cố gắng tu luyện lực lượng, càng cảm thấy hơn xa so với tiên đạo đầy phiêu miểu. Cho nên qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn kiên trì chưa từng nghĩ tới việc từ bỏ.

Mà võ đạo trong thời kỳ này suy bại, Vân Phàm đối với tu hành võ đạo biết rất ít, hôm nay gặp phải ngàn năm lão quỷ còn sống, tự nhiên không thể không công bỏ qua cơ hội thỉnh giáo.

"Võ đạo thế giới sao..."

Lão quỷ thật giống như bị hỏi khó rồi, không khỏi đung đưa hư ảnh vòng quanh người Vân Phàm.
Bình Luận (0)
Comment