Họ vẫn đứng trước cổng của phủ, nghe thấy lời nói của Tạ Huyên, Phượng Tuân bỗng nắm chặt cổ tay nàng, kéo nàng vào trong, dường như lại xấu hổ.
Phượng Tuân nghĩ, Tạ Huyên chắc chắn là... đã đi tìm hồ yêu đó, học được những điều không nên học.
Tạ Huyên thấy tai hắn từ từ đỏ lên, nàng nghĩ, nàng còn chưa hôn hắn, tại sao hắn lại xấu hổ?
“Ta đâu có muốn hôn ngươi.” Tạ Huyên nhìn vào gò má đỏ ửng của hắn, nhẹ nhàng hỏi, nàng hoàn toàn không nghĩ theo hướng đó, nhưng Phượng Tuân đã nhắc nhở nàng.
“Để trao đổi, nếu ngươi thích, ta có thể hôn ngươi thêm một lần nữa.” Nàng nhón chân nói.
“Không.” Phượng Tuân không cho phép nàng học những điều kỳ quái rồi áp dụng lên người hắn, nàng chẳng hiểu gì cả.
“Ngươi thật là keo kiệt.” Tạ Huyên nắm lấy tay áo của hắn, tất cả những chuyện đã xảy ra trước đó lại hiện lên trong đầu nàng: “Ngươi đã thấy ta cởi đồ, tại sao ta lại không thể nhìn?”
Phượng Tuân: “!” Đó là do chính ngươi muốn cởi.
Ánh mắt Tạ Huyên sáng rực, mang theo một sự kiên định không đạt được mục đích sẽ không dừng lại, Phượng Tuân chỉ có thể đưa tay che mắt nàng, lặp lại những gì mình đã nói: “Không được.”
Tạ Huyên chớp mắt, hàng mi dài của nàng khẽ chạm vào lòng bàn tay hắn, Phượng Tuân càng không muốn nàng nhìn, nàng lại càng muốn nhìn.
Phượng Tuân rút tay về và đi về phía trước, Tạ Huyên từ phía sau bất ngờ tấn công, thật kỳ lạ, rõ ràng hắn có hàng trăm cách để không cho nảng lại gần, nhưng vẫn bị nàng ôm chặt không kịp trở tay.
“Phải làm thế nào ngươi mới đồng ý cởi áo?” Sự tò mò mãnh liệt khiến Tạ Huyên tiếp tục tiến gần hắn, nàng đang nghĩ Phượng Tuân đã sẵn sàng cởi áo đi tắm trước mặt Minh thú, sao lại không chịu làm điều đó trước mặt nàng?
Nàng ôm hắn từ phía sau, đưa tay vén áo hắn lên, chất liệu mềm mại lướt qua mu bàn tay nàng — đây là lông vũ của hắn, cũng là một phần cơ thể hắn.
Phượng Tuân thở dài nhẹ nhàng, bàn tay run rẩy nắm lấy ngón tay đang loay hoay của nàng, thấp giọng nói: “Tạ Huyên, ta đã nói rồi, ngươi là một cô nương.”
“Cô nương thì sao?” Tạ Huyên hỏi.
“Ta là nam tử, nếu là cô nương, chỉ có thê tử ta mới có thể nhìn.” Hắn kiên nhẫn giải thích cho Tạ Huyên, giọng nói mang chút bất đắc dĩ.
Thê tử... Tạ Huyên chớp chớp hàng mi dài, nàng biết nghĩa đen của từ này.
Đây là một phần trong kế hoạch báo thù của nàng khi trở về nhân gian, vì vậy nàng từ từ buông tay ôm hắn ra, nói với Phượng Tuân: “Phượng Tuân, điều này không được, ta phải lấy người khác.”
Phượng Tuân cảm nhận được tay nàng rời khỏi lòng bàn tay mình, câu nói của Tạ Huyên như một cái búa lớn đập vào tim hắn.
“Người khác?” Hắn hỏi.
“Nếu ta có thể trở về nhân gian.” Tạ Huyên thờ ơ nghịch nghịch ngón tay mình.
“Là ai?” Lúc này hắn lại trở nên trẻ con, không ngừng hỏi.
“Không biết.” Tạ Huyên thật sự không biết đó là ai, ai cũng được, chỉ cần là người trong hoàng tộc thì được, nàng muốn hủy hoại hoàng tộc đó thì phải trở thành một phần của họ trước, rồi mới có đủ tư cách để tiếp cận long mạch bảo vệ họ.
Phượng Tuân quay lại nhìn nàng, chỉ thấy Tạ Huyên cúi đầu nhìn ngón tay mình, ngón tay nàng lo lắng xoắn xuýt.
Hắn nắm lấy tay nàng, một cảm xúc kỳ lạ không yên trào dâng trong lòng, đây có phải là sự ghen tuông mà người phàm thường nói không? Đây có phải là cảm xúc tiêu cực không? Hắn cũng sẽ vì nàng như vậy sao?
Phượng Tuân nghĩ, sự thích thú của hắn đối với nàng, hóa ra lại ích kỷ như vậy sao?
“Ngươi không thể trở về nhân gian.” Hắn nói với nàng.
“Phượng Tuân, ta sẽ lén lút.” Tạ Huyên cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay hắn: “Ngươi cởi áo, ta cũng sẽ lén nhìn.”
Phượng Tuân kéo nàng đi về phía trước: “Ngươi như vậy thì thê tử ta sau này sẽ nghĩ gì?”
“Ta chưa từng nghe nói thần linh nào sẽ lấy thê.” Tạ Huyên đi theo hắn, hỏi: “Phượng Tuân, sao ngươi lại nghĩ đến chuyện này?”
Phượng Tuân nắm chặt tay nàng, tay hắn run lên, hắn nói: “Ngươi nghĩ ta thích ngươi là chuyện đùa sao?”
“Ta biết ngươi là một vị thần rất tốt bụng, ngươi sẽ yêu tất cả mọi người trên thế gian, bao gồm cả ta.” Tạ Huyên bình tĩnh nói, rồi lại quay về chủ đề của mình: “Vậy cho ta xem một chút cũng không sao.”
Phượng Tuân bị nàng làm cho không biết nên khóc hay cười, dùng chút sức kéo nàng vào lòng: “Đợi đến khi ngươi biết việc này... cởi áo là để làm gì thì hãy đến tìm ta.”
“Ồ.” Tạ Huyên đáp, nàng vô thức ôm lấy cơ thể hắn, đôi mắt vô tri vô cảm nhẹ nhàng chớp chớp.
——
“Làm thế nào để khiến nam nhân cởi áo.” Tạ Huyên lại lấy ra một đồng vàng từ trong lòng, đưa cho Thẩm Thanh.
Thẩm Thanh nhận lấy, chơi đùa với món đồ vàng rực rỡ này, cười nói: “Việc này không phải rất đơn giản sao?”
“Hắn không chịu!” Tạ Huyên ngồi xuống, tự rót cho mình một tách trà.
Thẩm Thanh sợ hãi ngồi thẳng dậy: “Không phải, ngươi định làm chuyện này với Quỷ vương Phong Đô sao?”
“Có chuyện gì, tắm một cái?” Tạ Huyên nhớ đến mối quan hệ giữa Minh thú và Phượng Tuân, tự hỏi.
“Ngươi—” Thẩm Thanh nhất thời không biết nói gì, nàng ta nghĩ rằng Tạ Huyên quả thật không biết gì cả.
“Nếu ngươi đến hỏi ta, ta chỉ có thể nói rằng việc gọi là cởi áo rồi việc sau đó sẽ làm là giao hợp giữa nam và nữ.” Nàng ta mím môi cười.
“Là một phương thức để sinh sản?” Tạ Huyên nhíu mày nhẹ.
“Ôi, đừng có không hiểu ý tứ như vậy.” Thẩm Thanh cười hihi vỗ vỗ vào mu bàn tay của Tạ Huyên: “Đây là một hành vi đạt tới đỉnh cao của tình yêu và dục vọng.”
Tạ Huyên: “?”
“Thật phiền phức, có thể chỉ cởi áo thôi không?” Tạ Huyên hỏi.
Xem cái lưng phiền phức chết đi được, nàng thà đi làm Minh thú còn hơn.
Không đúng—hình như chỉ cần nàng trông không giống một cô nương là được! Tạ Huyên bừng tỉnh.
Ở bên kia, Thẩm Thanh đang lục tìm một số sách về chuyện yêu đương để định bụng sẽ phổ cập cho Tạ Huyên “những việc nên làm sau khi cởi áo và tắt đèn”, thì bên này Tạ Huyên gọi nàng ta: “Hồ yêu cô nương, không cần phiền phức như vậy, nghe nói hồ yêu các ngươi rất giỏi biến hóa, có cách nào giúp ta biến thành thứ khác không?”
“Có chứ.” Thẩm Thanh để một đống sách xuống, Tạ Huyên đưa tiền, nàng có cầu sẽ ứng.
“Ngươi là ngoại tộc, nếu muốn sử dụng pháp thuật biến hóa của tộc ta thì chỉ có thể nhờ vào nguyên đan, nguyên đan này là tập hợp năng lượng để lại sau khi một tu sĩ hoặc yêu tộc chết, tất nhiên yêu đan của tộc chúng ta có thể lấy ra, ngươi có muốn dùng của ta không? Nếu muốn mượn yêu đan của ta thì phải thêm tiền.” Thẩm Thanh lắc lắc đuôi nói.
“Không cần của ngươi, ta cần của đực.” Tạ Huyên lo lắng Phượng Tuân ngay cả con cái cũng không muốn chạm vào.
“Ôi, ngươi thật phiền phức.” Thẩm Thanh như cái túi bảo bối, cái gì cũng có thể lấy ra: “Này—ta có một viên yêu đan của mèo yêu, ngươi cầm dùng đi.”
“Có phải đực không?” Tạ Huyên nhận yêu đan, xác nhận với Thẩm Thanh.
“Đương nhiên rồi! Là mèo yêu có ‘chuông nhỏ’.” Thẩm Thanh chống cằm nhìn Tạ Huyên, cười rộ lên: “Nhưng ngươi chỉ có được hình dạng của mèo yêu, bên trong hoàn toàn là chính ngươi.”
Nói xong, nàng ta nắm chặt yêu đan của mèo yêu, vận chuyển pháp thuật, trong chốc lát một con mèo ly hoa kêu meo meo xuất hiện trước mặt Tạ Huyên, nó dựng đuôi tiến lại gần Tạ Huyên, cọ cọ lên mu bàn tay của nàng, nhân lúc đó lăn xuống, lộ ra bụng trắng muốt, để lộ cặp chuông mèo dưới gốc đuôi.
Tạ Huyên gật đầu hài lòng, Thẩm Thanh lại biến trở lại, nắm tay nàng cười tươi nói: “Ta sẽ truyền thụ cho ngươi pháp thuật biến hình, sau này nếu ngươi phát hiện ra sinh vật nào đã chết, dù là do ngươi giết hay tự chết đều được, chỉ cần năng lượng trên người họ chưa tan biến hoàn toàn thì có thể rút nguyên đan ra.”
Pháp thuật này không khó, Tạ Huyên học một buổi chiều đã biết hết, nàng cho yêu đan của mèo yêu vào túi, Thẩm Thanh còn muốn quảng cáo cho nàng khóa học sau khi cởi áo, nhưng Tạ Huyên cảm thấy tình yêu và dục vọng gì đó quá phiền phức, nảng không hiểu lắm nên từ chối.
Rời khỏi nhà Thẩm Thanh, Tạ Huyên nắm lấy yêu đan của mèo yêu, tâm niệm vừa động liền hóa thành một con mèo ly hoa lanh lợi, nàng rất thích hình dáng linh hoạt nhẹ nhàng như vậy, nhảy lên mái nhà vung đuôi chạy về hướng mà Phượng Tuân thường đi qua.
Nàng biết Phượng Tuân cũng rất tốt với động vật, hắn còn chải lông cho Minh thú, sẽ vỗ đầu con quái vật to lớn đó.
Tạ Huyên ngồi xổm gần cổng thành Phong Đô, thu đuôi lại, cuộn tròn hai chân trước, nàng đang chờ "con mồi" của mình xuất hiện.
Minh thú chở Phượng Tuân vừa vào thành Phong Đô đã cảm nhận được hơi thở của Tạ Huyên, nó vẫy vẫy cái đuôi to về phía Tạ Huyên, nghi hoặc tại sao không thấy Tạ Huyên, chỉ thấy một con mèo.
Phượng Tuân nhìn Tạ Huyên đang ngồi trên tường viện, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhẹ—nàng thật sự nghĩ rằng hắn không nhận ra sao?
Khi hắn không nhận ra, nàng nhẹ nhàng nhảy từ trên tường xuống, rồi cố ý ngã trước mặt Minh thú, Minh thú tốt bụng cúi đầu dùng mũi chạm vào lưng nàng.
Phượng Tuân giả vờ không nhìn thấy, nhảy xuống từ Minh thú, Tạ Huyên thấy hắn lại gần liền lợi dụng sức đẩy của Minh thú lật người, bốn chân hướng lên, để lộ bụng trắng muốt, cố tình cho thấy hai chiếc chuông mèo lấp lánh.
Được rồi, hắn đã nhìn rõ chưa! Ta là một con mèo đực thật sự, chắc chắn không phải là một cô nương rồi chứ? Tạ Huyên phát ra tiếng "meo" lạnh lùng máy móc, cố gắng làm cho mình trông giống như một con mèo đực.
Trên mặt Phượng Tuân lại hiện lên cặp má lúm đồng tiền chứa đựng nụ cười thuần khiết, Tạ Huyên thật sự ngày càng đáng yêu, hắn cúi người bế nàng lên, cùng nàng diễn kịch.
"Mèo con tội nghiệp, hả?" Hắn xoa đầu Tạ Huyên, giọng điệu âu yếm mang theo nụ cười nghe giống như đang trêu một cô nương.
Tạ Huyên nâng chân trước của mình lên — theo lý thuyết là nàng định giả vờ chân trước bị gãy, không ngờ rằng Phượng Tuân cúi xuống hôn một cái vào chân nàng, động tác đó giống như mấy ngày trước hắn hôn ngón tay nàng, miếng đệm trên bàn chân mèo nhanh chóng vỗ một cái lên má hắn để thể hiện sự phản đối.
Sao hắn lại hôn một con mèo hoang vớ vẩn nhặt ở bên ngoài? Tạ Huyên nghĩ một cách tức giận, nhưng để tiếp tục kế hoạch của mình, nàng chỉ có thể chui vào lòng hắn, bàn chân lông lá cố gắng mở áo của hắn.
Phượng Tuân ôm chặt mèo con Tạ Huyên, đồng thời không hề lộ vẻ gì mà chỉnh lại áo của mình, hắn nghĩ, quả nhiên nàng vẫn muốn làm chuyện này.
Tạ Huyên bị ngột ngạt trong lòng hắn, đầu lông lá của nàng loạn xạ cọ cọ vào cổ hắn, Phượng Tuấn bị nàng chọc cười phát ra tiếng cười khẽ.
Về nhà, Phượng Tuân giả vờ tìm Tạ Huyên, nói với mèo con Tạ Huyên: “Nhà này vốn dĩ có một người nữa.”
Bàn chân mèo của Tạ Huyên vỗ lên vai hắn, bảo hắn đừng tìm mình, bây giờ nhanh chóng dẫn mèo đi tắm mới là việc quan trọng.
Không ngờ Phượng Tuân ôm nàng ngồi xuống sân, tay thỉnh thoảng vuốt ve lưng nàng, một cảm giác tê dại lan tỏa khắp cơ thể, đuôi mèo không tự chủ mà dựng đứng lên.
Có vẻ như, dù Tạ Huyên có biến thành mèo con cũng không thể che giấu bản thân. Phượng Tuân gãi cằm nàng, nghĩ như vậy.
Tạ Huyên quay đầu cắn vào ngón tay hắn, dùng ánh mắt cảnh cáo hắn đừng chạm vào nữa, rồi nhảy về phía phòng tắm của hắn, ra hiệu cho hắn đi tắm ngay lập tức.
“Ngươi có muốn tắm không?” Phượng Tuân kiên nhẫn hỏi nàng.
Tạ Huyên sốt ruột kêu “meo” một tiếng, là hắn! Là hắn nên đi cởi đồ tắm rồi!
Phượng Tuân coi như đó là sự đồng ý của nàng, liền ôm nàng đi về phía phòng tắm, thả nabgf vào nước.
Trong nước, Tạ Huyên vùng vẫy loạn xạ, định làm nước bắn lên người Phượng Tuân, nhưng tay áo của hắn không dính nước, bàn tay lớn của Phượng Tuân chỉ giữ nàng lại, rồi xoa xà phòng có hương hoa lên người nàng.
Dù bây giờ Tạ Huyên là một con mèo, tay hắn vẫn rất lịch sự tránh những nơi không nên chạm vào, Tạ Huyên được hắn tắm sạch sẽ thơm tho, lại được hắn dùng phép thuật ấm áp hong khô, chỉ trong khoảnh khắc lông đã khô ráo, Tạ Huyên cảm thấy cực kỳ dễ chịu, nàng lắc đầu chui vào áo Phượng Tuân, bàn chân lại bắt đầu lộn xộn.
Phượng Tuân hiếm khi có ý định trêu chọc nàng, đặt nàng bên cạnh Minh thú rồi tự mình đi vào phòng tắm, tắm cho nàng xong, hắn cũng nên tắm cho mình.
Cửa phòng tắm đóng lại, Tạ Huyên gãi vào khung cửa một lúc lâu mà không tìm thấy một khe hở nào để nhìn vào, Minh thú trong sân nhàn nhã ăn cỏ biến từ âm khí, vẫy đuôi về phía Tạ Huyên — nó không biết hai vị chủ nhân này lại đang chơi trò chơi kỳ quái gì.
Tạ Huyên chờ cả một đêm cũng không đợi được một cơ hội nào, cuối cùng nàng bị Phượng Tuân ôm đi về phòng của hắn.
“Không phải ngươi vẫn muốn ngủ cùng ta đấy chứ?” Phượng Tuân vỗ đầu Tạ Huyên, hỏi khẽ.