Bắt Được Thóp Của Anh Rồi - Chước Thanh Chi

Chương 32

Tạ Ung biết người Từ Thu gặp là “Trần Mặc”.

Trên đường tới đây, anh đã chuẩn bị đủ mười mấy lời giải thích khác nhau, đủ để không làm cho Từ Thu nghi ngờ khi anh hỏi rốt cuộc cô và người đàn ông kia có quan hệ gì.

Cách một lớp cửa sổ thủy tinh, anh không thể nhìn rõ người bên trong, trong khoảng thời gian tiếp xúc với cô, anh từ từ phát hiện một lớp sương mù mỏng bao phủ xung quanh cơ thể cô, đây không chỉ làm cho anh sinh ra cảm giác ghen ghét với cơ thể cô, đồng thời cũng làm cho anh càng tò mò hơn.

Nhưng trước khi bước lên xe, lúc Từ Thu ngồi lên ghế lái phụ, đột nhiên anh không biết nên nói gì.

Hoặc là nói, trong lòng anh còn lưu lại cảm giác hơi sợ hãi - Sợ hãi đối phương là một người rất quan trọng với Từ Thu, hoặc là trước kia bọn họ đã có gì đó với nhau.

Một khi đã hỏi, một bạn giường không danh phận là anh sẽ rơi vào cảnh vô cùng lúng túng.

Máy lạnh trong xe thổi hơi gió mát, kèm theo mùi Hoắc hương nhẹ nhàng, Tạ Ung liếc mắt nhìn thấy Từ Thu đang tựa đầu vào cửa sổ lộ vẻ rất mệt mỏi, nhưng lại giống như cô đang nhìn phong cảnh lướt qua rất nhanh bên ngoài cửa sổ.

Cô đang nghĩ gì vậy, là đang nghĩ đến Trần Mặc sao?

Tạ Ung không thể khống chế suy nghĩ hiện ra trong đầu mình.

“Từ Thu, cậu đi nhà tôi hay là về trường học vậy?” Cuối cùng, Tạ Ung phá vỡ không gian yên lặng trước. Hôm nay là thứ bảy, anh cố ý nói nơi mình muốn đến ở vế trước, dường như ẩn chứa sự chờ đợi khó tả. Từ Thu nhắm mắt, “Ở đâu cũng được, tùy cậu.”

Bởi vì câu nói này, tim Tạ Ung nhảy lên một cái, anh khẽ ho, “... Vậy về nhà tôi đi, cũng khá gần chỗ này.”

Từ Thu không nói gì nữa, trong xe trở nên yên lặng.

Có lẽ quá yên tĩnh rồi, cũng có thể là mỗi lần mở mắt, bên ngoài cửa sổ đều là cảnh đường phố lướt qua, Từ Thu có hơi buồn ngủ, ý thức từ từ trở nên mơ hồ, sau đó cô đã chìm vào giấc ngủ.

Không ngờ cô lại nằm mơ.

Không nhớ được là bao nhiêu tuổi, có lẽ vào thời cấp hai, bởi vì trong giấc mơ cô mắc đồng phục trắng đỏ thời cấp hai. Cô bị chẩn đoán suy thận cấp tính, đánh cược nửa cái mạng để làm xong phẩu thuật, sau khi tỉnh lại, người bên cạnh chỉ có bác sĩ và y tá. Mãi cho đến khi xuất viện, cô cũng không nhìn thấy Từ Tiêu tới trước giường nhìn con gái của bà một lần.

Trước khi phẫu thuật, tình trạng của cô rất bất ổn, tinh thần thường xuyên trở nên thất thường, có lúc lại lên cơn co giật, thậm chí còn nôn ra máu rồi hôn mê, nhưng lúc đó chỉ nhìn thấy Từ Tiêu được vài lần, sau đó không biết từ khi nào cô đã không còn nhìn thấy bà nữa.

Người giúp việc chỉ nói tổng giám đốc Từ đang bận, khi nào bà rảnh bà sẽ ghé qua thăm cô.

Nhưng tôi là con gái duy nhất của mẹ mà.

Cô rất muốn nói như vậy, nhưng cô lại giống như bị người ta bóp cổ, lời này bị chặn trong cổ họng, cho dù là năm đó hay là trong giấc mơ cô đều không thể nói ra được.

Lúc Từ Thu choàng tỉnh từ trong giấc mơ, cô chỉ cảm thấy trên mặt truyền đến cảm giác ấm áp khác thường, mở mắt ra lại nhìn thấy mặt của Tạ Ung, anh đang đưa tay lau nước mắt cho cô.

Cô phản ứng rất mãnh liệt, lập tức ngửa người ra sau né tránh sự đụng chạm của Tạ Ung. Sau đó cô rút mấy tờ khăn giấy trên xe, lọt vào trong mắt là bãi đỗ xe, cô vừa cởi dây an toàn vừa lau nước mắt bên má trái, cô nói: “Tự tôi làm được.”

Tạ Ung quay người lại, nửa người ẩn trong bóng tối, cô nhìn không rõ vẻ mặt của anh, chỉ nghe thấy anh khẽ nói: “Cậu nằm mơ thấy ác mộng rồi hả, mơ thấy gì vậy?”

Anh chưa từng thấy Từ Thu như vậy, tuy là trong giấc mơ nhưng vẻ mặt lại chân thật như vậy, vừa yếu đuối lại bất lực, làm cho anh nhìn đến trong lòng cũng cảm thấy đau đớn.

Anh hy vọng cô có thể nói với anh, tốt nhất là có gì nói đó, ít nhất là hãy để cho anh hiểu cô hơn một chút. Nhưng Từ Thu vẫn lộ vẻ không muốn nói nhiều, cô vo tròn khăn giấy trong tay, khuôn mặt từ từ khôi phục lại vẻ bình tĩnh, “Không có gì, xuống xe thôi.”

Chỉ hai câu ngắn ngủi, trong sự qua loa còn trộn lẫn vẻ không kiên nhẫn, bỗng nhiên Tạ Ung nhớ ra sau khi cô gặp Trần Mặc, cô mới trở nên như vậy.

Trong tin nhắn của Trần Mặc, anh ta nói là muốn nói chuyện liên quan đến dì Từ, chẳng lẽ dì Từ này có quan hệ với Từ Thu sao?

Tạ Ung mơ hồ cảm thấy sương mù bao phủ xung quanh cơ thể Từ Thu càng lúc càng dày hơn, nhưng anh biết bây giờ không phải là lúc phá tan lớp sương mù đó. Anh không nói thêm gì nữa mà chỉ yên xuống xe, sau đó cùng Từ Thu bước vào thang máy.

Lúc thang máy chưa dừng lại, hai người vẫn không nói gì với nhau.

Sau khi cửa thang máy mở ra, Từ Thu thay giày trước mặt Tạ Ung, trong không gian yên tĩnh trộn lẫn tiếng Tạ Ung lấy chìa khóa, anh nghe thấy cô buồn bực hỏi: “... Tạ Ung, tôi cảm thấy không vui, cậu có cách nào không?”

Tạ Ung đứng yên tại chỗ, yên lặng một lúc, đột nhiên anh cụp mắt nhìn cô, “Đợi một lúc nữa, tôi tặng cậu một món quà.”

Anh không biết làm như thế nào mới để cho cô cảm thấy vui vẻ, nhưng anh nhớ lúc cô chơi đùa cơ thể mình, cô sẽ trở nên vô cùng vui vẻ.

Từ Thu không ngờ “món quà” trong lời nói của Tạ Ung là lại cơ thể anh.

Trời sập tối, sau nửa tấm màn cửa sổ là ánh đèn mờ chiếu ở trong phòng, Từ Thu nhìn Tạ Ung lắc lư cơ thể, tư thế này có hơi tốn sức, cuối cùng anh đưa đuôi dây thừng vào tay cô.

Anh cởi bỏ hai cúc áo sơ mi ở trước ngực, mơ hồ có thể nhìn thấy cơ ngực bên trong, anh vẫn mặc quần nhưng cơ thể lại bị dây thừng trói đến chẳng ra cái gì, cả người đều toát lên vẻ không đứng đắn.

Từ Thu ngồi ở bên giường, cô nhìn thấy ánh đèn màu vàng nhạt chiếu vào, lại nhìn thấy quyển sách “Giết chết một con chim nhại” của Tạ Ung ở trên đầu giường. Lực chú ý của cô không thể nào tập trung được nữa cô chứ nhìn vẻ mặt không có cảm xúc của đối phương, ngốc nghếch nhưng vẫn cố gắng lộ ra vẻ muốn làm cho cô vui vẻ.

Cô không biết cảm xúc trong lòng mình là gì.

“Cậu học được chiêu này từ đâu vậy?” Từ Thu hỏi, cô nhận lấy đầu dây thừng mà Tạ Ung đưa cho cô. Nhẹ nhàng kéo một cái, dây thừng lại trói chặt hơn một chút, không cần nói cũng biết. Nhưng Tạ Ung chỉ nhíu mày theo bản năng, hình như anh thích ứng rất nhanh, Tạ Ung quay mặt sang chỗ khác, “Không phải cậu thích như vậy à, dù sao sớm muộn gì cậu cũng sẽ làm vậy... Hơn nữa cũng không phải là quá đau.”

Từ Thu không nhúc nhích, ánh mắt không có mục đích đánh giá cơ thể Tạ Ung, một lúc sau, cuối cùng cô cũng mở miệng: “Nhưng không phải trước kia cậu không bằng lòng hay sao, lúc này lại nịnh bợ tôi, cậu có mục đích gì?”

Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng nhưng lại mang theo sự uy hiếp: “Nói.” Từ Thu không biết tốt xấu.

Vẻ mặt Tạ Ung từ từ trở nên khó coi, lòng tốt bị người ta xuyên tạc, anh là một người đàn ông, chịu đựng cảm giác nhục nhã để làm chuyện này mà còn bị người mình quan tâm cho là có ý đồ nào khác.

“Không có.” Anh càng dùng sức quay đầu sang chỗ khác, sườn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ bướng bỉnh. Từ Thu hơi nhíu mày, cô chưa phát hiện khóe môi mình đã hơi cong lên: “Không có thật à?”

Hình như Tạ Ung đã hừ một tiếng, “Nói không có chính là không có, tùy cậu muốn nghĩ như thế nào.”

Từ Thu vô thức thè lưỡi liếm môi, đột nhiên cô mỉm cười nói: “Tạ Ung, cậu xoay người lại đây.”

Tạ Ung ngừng một lúc, cuối cùng vẫn quay mặt qua. Sau đó, lúc anh chưa kịp phản ứng thì anh đã cảm thấy môi mình trở nên ấm áp, khuôn mặt Từ Thu lập tức xuất hiện ở trước mặt.

“Phần thưởng nhỏ.” Cô nói.
Bình Luận (0)
Comment