Bắt Được Thóp Của Anh Rồi - Chước Thanh Chi

Chương 38

Trước đó không lâu Khổng Tử Lăng dọn ra ngoài ở với bạn trai, trước kia hai người bọn họ công khai ở cùng với nhau, khóa học cũng đã kết thúc rồi. Một thời gian dài không gặp, lúc Từ Thu quay về ký túc xá nhìn thấy cô nàng, mặt của cô gái kia đã mập lên một vòng.

Cô nàng nói là bạn trai nuôi, đến Tết sẽ đưa về nhà gặp người lớn.

Bành Anh đã đi thư viện rồi, Ổ Thuần thì đang xem phim, nam nữ chính đang cãi nhau, giọng nói bén nhọn vang khắp phòng.

“Có lẽ học kỳ này chúng ta là người kết thúc sớm nhất.” Khổng Tử Lăng vừa thu dọn đồ đạc của mình vừa trò chuyện với Từ Thụ. “Tiết học chuyên ngành trong cuộc thi cấp viện cũng không có mấy môn, chỉ có cuộc thi cấp trường mới phải đợi tới sau Tết Nguyên Đán.”

Từ Thu quay đầu đang muốn nói chuyện, đột nhiên cô phát hiện tiếng phim của Ô Thuần đã không còn, cô ta tạm dừng phim rồi. Trong góc bàn của Ổ Thuần có đặt một cái gương trang điểm, Từ Thu có thể nhìn rõ qua cái gương kia, ánh mắt của Ổ Thuần đang liếc nhìn trái phải theo bản năng, hình như cô ta đang chú ý đến cuộc trò chuyện của bọn họ.

Từ Thu thu hồi tầm mắt, “Cuộc thi vẫn còn sớm, vừa hay bảo bạn trai cậu kèm cậu học tiếng Anh.”

Vừa dứt lời, trong phòng vang lên tiếng cười nhạo rất nhỏ, trong đó còn mang theo sự châm chọc rất rõ ràng.

Hai người đồng thời nhìn sang.

Ở Thuần cũng không quay đầu lại, “Thôi đi Tử Lăng, Từ Thu, xem xếp hạng của hai người học kỳ trước kìa, có kèm như thế nào cũng chỉ là phí sức mà thôi, còn không bằng bớt chút sức lực đi.”

Điểm số của Từ Thu và Khổng Tử Lăng không tính là quá thấp, nhưng mà chỉ có người học trường Tây Đại mới hiểu, cách học bình thường lười biếng của Từ Thu khó tránh khỏi bị xếp vào bảng xếp hạng học lực yếu. Về phần Khổng Tử Lăng, cô nàng là người có chí riêng, thi đậu Tây Đại đã là bản lĩnh của người ta, không có gì đáng để nói.

Nhưng Ở Thuần đã mấy ngày không chọc tức cái người trong suốt Từ Thu này rồi, cô ta còn chưa nói hết thì nụ cười trên mặt Khổng Tử Lăng đã biến mất, còn chưa đợi Từ Thu nói gì, Khổng Tử Lăng đã mở miệng nói trước: “Thành tích là của tôi, bạn trai cũng là của tôi, có cần kèm học hay không cũng là lựa chọn của tôi, chẳng lẽ tôi phải báo cáo với cậu sao?” Trong tay Khổng Tử Lăng là vài lọ trang điểm vừa mới thu dọn để mang đi, cô nàng đặt mạnh lên bàn,” Ô Thuần, con người của cậu thật vô vị, có phải lúc tôi không ở đây, cậu cũng bắt nạt Từ Thu như vậy có đúng không?”

Có thể đoán được, không nhắc đến Từ Thu thì thôi, vừa nhắc đến thì Ô Thuần lập tức giống như bị đốt thuốc nổ, cô ta đứng dậy quay đầu lại, trong mắt đầy vẻ oán hận nhìn thẳng về phía Từ Thu.

“Tôi bắt nạt cậu ta? Tôi cạn lời rồi, là Từ Thu biết giả vờ hay là các cậu đều mù hết rồi, tại sao lại nói giúp cậu ta chứ? Ngược lại tôi muốn hỏi Từ Thu, làm sao lại có bản lĩnh trà xanh, có thể quyến rũ Tạ Ung kia chứ? Bình thường thì giả vờ không hứng thú với tất cả mọi thứ, cuối cùng lại cướp người yêu thầm của bạn cùng phòng?”

Nói đến cuối, giọng nói của Ổ Thuần lại càng lớn hơn, vẻ mặt không kiên nhẫn của Từ Thu hơi đơ lại, không khác gì Khổng Tử Lăng bên cạnh.

Tạ Ung? Mẹ nó có liên quan gì sao, tại sao lại nhắc đến cậu ấy?

Khổng Tử Lăng quay đầu nhìn Từ Thu, cô nàng cũng sửng sốt nói không nên lời. Lúc này có lẽ Từ Thu cũng đoán được lý do đột nhiên Ở Thuần kiếm chuyện với mình. Trong trường học cô và Tạ Ung cũng không đặc biệt kiêng dè gì cả, tuy số lần gặp mặt không nhiều, nhưng có lẽ có một hai lần không cẩn thận bị Ổ Thuần nhìn thấy.

Bên này,  ô Thuần vẫn đang nói tiếp: “... Từ Thu, nếu không thì cậu cũng dạy tôi đi, cậu bình thường như vậy, tại sao Tạ Ung lại coi trọng cậu chứ? Tại sao cậu có thể quyến rũ cậu ấy được chứ?”

“Ổ Thuần!” Khổng Tử Lăng không nghe thêm được nữa, cô nàng vội vàng cắt đứt lời nói sỉ nhục càng ngày càng nặng của Ô Thuần, thậm chí Khổng Tử Lăng còn bước tới chắn trước mặt Từ Thu: “... Uổng công một người như cậu lại vào trường Tây Đại, tại sao lại nói những lời này với bạn học của mình chứ? Cậu không thẹn với sự giáo dục trong nhiều năm của mình hay sao?”

Trong bầu không khí giương cung bạt kiếm này thì Từ Thu lại giống như một người ngoài cuộc, chỉ đến khi Khổng Tử Lăng chắn trước mặt cô, vẻ mặt cô mới tỏvẻ hơi chấn động.

Tiếng ồn ào càng lúc càng to, Từ Thụ bình tĩnh ngồi đó, đột nhiên cô nói: “... Cậu cảm thấy tôi đang quyến rũ cậu ấy, vậy thì coi như tôi quyến rũ cậu ấy là được rồi.”

Giọng nói của hai cô gái dừng lại, trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh, Khổng Tử Lăng quay đầu khó tin nhìn cô, Ổ Thuần thì càng không cần phải nói.

Từ Thu bình tĩnh nghênh đón ánh mắt khó chịu của Ô Thuần, cô vừa thản nhiên lại vừa bình tĩnh, “Cậu cũng có thể thử mà, tôi chắc chắn sẽ không ngăn cản. Nếu như cậu muốn, tôi có thể đưa phương thức liên lạc của Tạ Ung cho cậu.”

Cô nhìn thẳng về phía Ổ Thuần, khóe môi nhếch lên một đường cong giễu cợt, cô tỏ vẻ như mình vô tội nhưng lười nói lại mang theo lưỡi dao đâm vào chỗ đau: ” Đến lúc đó cậu có thể làm rõ, rốt cuộc là tôi qua cậu ấy hay là cậu ấy quấn tôi.”

Lúc Bành Anh trở về, Ổ Thuần nằm khóc trên bàn rất dữ dội, có lẽ lòng tự trọng bị tổn thương, cho nên ngay cả Bành Anh có quan hệ tốt cũng không dễ dụ cô ta ngẩng đầu.

Từ Thu nghe đến bực bội, cô dứt khoát thu dọn đồ đạc đi ra ngoài với Khổng Tử Lăng, nhưng mà vừa ra tới cổng trường thì hai người đã mỗi người một ngả rồi, Từ Thu tính tới chỗ phòng trọ của cô để tạm ở một

đêm.

Còn chưa đi được vài bước, cô đã nhìn thấy chiếc xe mà thư ký Từ Tiêu thường hay đưa đón cô đậu ở cách đó không xa.

Hình như không phải là ngẫu nhiên, ngược lại giống như cô ta đã chờ cô từ lâu. Lúc này Từ Thu mới nhớ ra, buổi trưa cô đã cúp hai cuộc điện thoại của Từ Tiêu.

Quả nhiên đối phương cũng nhanh chóng nhìn thấy cô, cô gái mặc đồ công sở, cơ thể hoàn mỹ bước xuống xe, trên mặt vẫn mỉm cười với Từ Thu như thường lệ: “Tiểu thư, chủ tịch kêu tôi tới đón cô.”

Lại nói quả thật đã lâu rồi Từ Thu chưa gặp Từ Tiêu. Từ lần trước Trần Mặc hứa hẹn trước mặt cô sẽ đưa Trần Nhu ra nước ngoài, thái độ của cô với chuyện kết hôn của Từ Tiêu và nhà họ Trầnđã được cứu vãn một chút, nhưng không biết tại sao, cũng đã lâu như vậy mà bọn họ cũng chưa thông báo chuyện hai nhà sẽ kết thông gia với nhau.

Hình như cô thư ký thấy Từ Thu không nhúc nhích, cô ta nói tiếp: “Trước đó không lâu sức khỏe chủ tịch không được tốt, chủ tịch rất nhớ cô, mấy ngày nay vừa khỏe lại đã cố ý sai tôi đi đặt một phòng ăn trong khách sạn Châu Tế, chủ tịch nói hồi nhỏ cô rất thích ăn đồ ăn ở đó.”

Thấy Từ Thu vẫn không nói gì, trong đôi mắt của cô gái xinh đẹp lộ ra vẻ hơi xấu hổ: “... Tiểu thư, cô đừng làm khó tôi nữa... Tôi không đón được cô đi thì tôi cũng không dễ báo cáo với chủ tịch.”

Từ Thu thở dài một tiếng rồi bước lên xe.

Tất cả cảnh vật ngoài cửa sổ lướt về phía sau, tuyết đọng không tan, trước khi lên xe hơi lạnh bao phủ trên quần áo và da thịt lộ ra ngoài đã biến mất, trong không khí tỏa ra hơi ấm.

Không bất ngờ chút nào, có một túi giấy đặt ở ghế sau. Có lẽ bên trong là quần áo hoặc là trang sức, logo mạ vàng, hộp quà xinh đẹp.

Đây là món quà đền bù của người kia.

Từ Thu không muốn tranh luận với Từ Tiêu về vấn đề “Trước đó đã làm gì” hoặc là “Tình yêu tới chậm quá hèn hạ rồi”, cô không có hơi sức, nhìn thấy đống đồ này cô chỉ cảm thấy vô cùng buồn bực.

Khi còn bé Từ Thu rất thích khách sạn Châu Tế, lúc đó cô vẫn còn yêu Từ Tiêu, cho dù đối phương nổi điên với cô vì chứng trầm cảm sau sinh thì cô vẫn yêu bà. Một đứa trẻ thì hiểu gì chứ, người mẹ mà mình yêu nhất năm lần bảy lượt đẩy cô ra, nhưng cô vẫn tiếp tục tới gần.

Một mình Từ Tiêu chèo chống công ty của cha mẹ bà để lại cho bà, bệnh còn chưa khỏi đã phải làm việc, lúc xã giao bà thường chọn khách sạn Châu Tế tốt nhất thành phố. Thỉnh thoảng bà vui vẻ sẽ dẫn theo Từ Thu. Lúc đó mẹ cô là người đẹp nhất và dịu dàng nhất, bà sẽ nắm tay cô rồi gắp thức ăn cho cô.

Khi Từ Thu còn nhỏ, cô không biết “dáng vẻ giả vờ” của mẹ mình trước mặt người ngoài, Từ Tiêu sử dụng thể diện và giáo dục để khôi phục thành người bình thường trong thời gian ngắn ngủi, Từ Thu rất thích người mẹ này.

Cho tới bây giờ những gì cô muốn đều không phải là đồ ăn trong khách sạn gì đó.

Cô được phục vụ dẫn tới phòng đã đặt trước, trước khi đẩy cửa vào, Từ Thu không ngờ sẽ gặp mặt cha con họ Trần ở bên trong.

Có thể nhìn thấy tâm trạng của Từ Tiêu không tệ, bà ăn mặc vô cùng xinh đẹp và ung dung. Có lẽ bà đã nhận được tin nhắn trước đó, lúc nhìn thấy con gái, ánh mắt bà lộ ra vẻ vui mừng chứ không phải là bất ngờ. Cha con nhà họ Trần cũng đứng dậy theo Từ Tiêu, hình như Từ Thu là nhân vật lớn khó lường nào đó. Thật ra là một trận chiến lớn.

“Là Tiểu Thu có đúng không, chú là chú Trần của con. Trước kia vẫn luôn nghe mẹ con nhắc đến con, cuối cùng hôm nay cũng gặp được con rồi.” Người đàn ông nói xong còn cười tươi với cô, độ tuổi gần bằng Từ Tiêu nhưng được chăm sóc rất tốt, nho nhã thận trọng không khác gì Trần Mặc.

Quả nhiên là người một nhà, hồ ly và lão hồ ly. Trong lòng Từ Thu lạnh lùng cười, thái độ không quá thân thiện mà “dạ” một tiếng, sau đó cô tìm chỗ ngồi không quá gần ba người họ rồi ngồi xuống. Thấy Từ Thu nhìn Trần Hồng Thăng, hình như hai người đã dự tính được trước, vẻ mặt vẫn bình tĩnh ngồi xuống.

Có người gõ cửa đi vào, bọn họ liên tục đưa đồ ăn lên bàn, Trần Hồng Thăng lại liên tục quan tâm Từ Thu vài câu, ông ta thấy cô hờ hững

không quan tâm thì chỉ cười tươi một cái, mặt mày cũng không tỏ vẻ không vui.

Đến giữa bữa tiệc không tránh khỏi nhắc đến chuyện của người lớn, Từ Thu cho là lại nói đến việc kết thông gia, nhưng không ngờ Trần Hồng Thăng lại nói đến việc hợp tác, hoàn toàn không hề nhắc đến chuyện kết

hôn với Từ Tiêu.

Nói là hợp tác sẽ làm cho Trường Thanh có nhiều lợi ích hơn. Từ Thu không biết hai cha con bọn họ tính toán cái gì, không gây hại cho cô là được. Một mình Từ Tiêu lèo lái Trường Thanh phát triển nhiều năm như vậy, tóm lại bà cũng không phải là một người ngu xuẩn, sẽ không dễ bị người ta lừa.

Ăn được nửa tiếng, Tạ Ung gửi tin nhắn cho cô, anh nói trong nhà hầm canh ngân nhĩ, muốn đón cô tới ăn.

Từ Thu cảm thấy quá ngột ngạt, cô cũng không quan tâm Tạ Ung có ý đồ gì khác mà chỉ đứng dậy lấy áo khoác trên lưng ghế rồi rời đi. Từ Tiêu vội vàng kêu Trần Mặc tiễn cô, giống như là một người mẹ hiềnn vậy. Từ Thu cũng không thèm quan tâm, cô đi ra ngoài chưa được vài bước, Trần Mặc đã đuổi kịp cô.

Có lẽ anh ta hiểu Từ Thu quá khó chơi.

Anh ta không nói chuyện mà chỉ đi chung với cô. Không biết từ khi nào bên ngoài lại bắt đầu có tuyết rơi rồi. Trần Mặc nhận ô do phục vụ khách sạn đưa tới, anh ta mở ô che lên đầu cô.

Người đàn ông chân dài vai rộng, tiếng giày da nặng nề giẫm lên sàn đá trộn lẫn với tiếng gió tuyết.

Lúc xe của Tạ Ung dừng trước khách sạn Châu Tế, Từ Thu đang cầm ô đứng một mình ở bên đường.

Tuyết phủ một lớp dày trên ô, Tạ Ung kéo cô tới ghế phụ, vừa giúp cô đóng ô vừa phủ tuyết trên khăn quàng cổ của cô. Lấy năng lực kinh tế của Từ Thu, anh không biết tại sao cô lại tiêu tiền trong khách sạn Châu tế, nhưng anh cũng không muốn hỏi. Từ Thu ghét nhất bị người ta dòm ngó chuyện riêng tư, anh càng hiểu rõ cái gì gọi là bổn phận.

Đợi đến khi cô muốn nói, tự nhiên cô sẽ nói.

Vừa lên xe, Tạ Ung cũng không khởi động xe ngay lập tức, mà anh nắm lấy tay Từ Thu giúp cô sưởi ấm trước. Tuy trong xe cũng đã đủ ấm áp rồi.

Ánh mắt Từ Thu trở nên mờ mịt, lúc nhìn Tạ Ung cũng không chăm chú. Hai tay Tạ Ung ôm lấy mặt cô, lòng bàn tay chạm vào đã cảm thấy lạnh buốt, sau đó lại từ từ ấm lên, lúc này Từ Thu mới từ từ nhìn Tạ Ung.

Bọn họ tự nhiên nhìn nhau. Tạ Ung chịu không được khi Từ Thu nhìn anh như vậy, cho dù trong mắt không có tình yêu hay dục vọng. Anh tới gần thêm một chút rồi hôn lên chóp mũi lạnh như băng của cô, sau đó mới ngậm chặt môi cô.

Từ Thu nhắm mắt lại, trong đầu lại không tự chủ được vang lên lời nói của Trần Mặc.

“Người tới đón em là bạn trai của em sao?” Lúc Trần Mặc nói câu này, anh ta vẫn luôn nhìn về phía trước, khóe miệng nở nụ cười như có như không, “Họ Tạ này thật hiếm thấy. Nhưng mà tôi lại biết một người, thị trưởng Tạ Tắc, cấp sở.”

Không phải là cấp thị xã hay cấp quận, mà là cấp sở. Phải biết rằng bất kỳ một cấp bậc nào trong cơ chế đều có rất nhiều người cả đời bước không qua. vượt qua bao chông gai đi đến được cấp sở, năng lực và bối cảnh hùng hậu là điều không cần bàn cải.

“Tạ Ung là con trai của Tạ Tắc.”

“Tiểu Thu, tôi thật sự xem em là em gái, điều tra bối cảnh của cậu ta chỉ là phản ứng theo bản năng, tôi sợ em không biết gì cả, lầm đường lỡ bước.”
Bình Luận (0)
Comment