Bắt Được Thóp Của Anh Rồi - Chước Thanh Chi

Chương 42

Tạ Ung về nhà, trong nhà tĩnh mịch đáng sợ, chỉ có tiếng hít thở của chính anh, và tiếng vang khi anh ném chìa khóa lên chiếc tủ thấp đặt cạnh lối vào. Nặng nề, chói tai.

Đây có phải là cuộc cãi vả giữa anh và Từ Thu không? Anh không biết. Từ đầu đến cuối đối phương rất bình tĩnh, những lần lên tiếng, ngôn từ cũng không gay gắt, hoàn toàn không được tính là một cuộc cãi vả

Tính cách Từ Thu không quan tâm mọi thứ trên đời, ai cãi nhau được với cô chứ?

Tạ Ung cười tự giễu, anh đi đến sofa bên cạnh ngồi xuống, cả người ngã ra sau, lưng tựa vào thành ghế, để mặc bản thân trượt dài như bãi bùn nhão.

Bó hoa Juliet trong bình đặt trên bàn trà đã héo úa, dù anh đã dụng tâm thay nước, cắt tỉa, cẩn thận chăm sóc kéo dài thời gian hoa nở, thế nhưng cũng chỉ rực rỡ được mấy ngày ngắn ngủi.

Anh biết rõ giữa anh và Từ Thu tồn tại rất nhiều vấn đề, hoàn cảnh sống khác biệt, tính cách trái ngược một trời một vực, trái tim cô luôn đóng kín với anh. Chuyện gì cô cũng không muốn nói với anh, tốt hay xấu anh đều có thể chấp nhận được, tuy nhiên cô mãi mãi coi anh là người ngoài, thái độ của cô, bí mật mà cô đang che giấu, càng lúc càng khiến anh không có cảm giác an toàn.

Tất cả những điều này giống như quả bom hẹn giờ vùi giữa bọn họ, Trần Mặc chẳng qua chỉ là chất dẫn nổ mà thôi.

Về phần Từ Thu, đương nhiên cô sẽ không nghĩ nhiều như anh, cô không quan tâm, tất cả những gì cô muốn là hưởng thụ niềm vui trước mắt, suy cho cùng, anh mới là quỷ đáng thương bày tỏ lòng chân thành mà không được đáp lại.

Không muốn nghĩ nữa, càng nghĩ càng đau đầu.

Tạ Ung nhíu mày, đứng lên đi vào phòng tắm.

Tiếng nước rào rào vang lên, cửa phòng tắm bỗng bị kéo mạnh ra, Tạ Ung cởi trần nửa thân trên, vội vàng quay về phòng ngủ chính.

Anh ngồi vào bàn máy vi tính gõ phím lách cách, màn hình sáng ngời, trên thanh tìm kiếm hiện rõ sáu chữ "Trần Mặc tập đoàn Hồng Thăng".

Trên trang kết quả tìm kiếm, các tìm kiếm liên quan không chỉ bao gồm lịch sử gia tộc Hồng Thăng, mà còn bao gồm thông tin về người đứng đầu tập đoàn Nhã Nhạc, xuống chút nữa là vài tin tài chính không xác định mới nhất- - bà Từ Tiêu chủ tịch tập đoàn dược Trường Thanh vừa về nước cách đây không lâu bị nghi ngờ tiến thêm một bước hợp tác sáp nhập cổ phần với tập đoàn Hồng Thăng, ngoại trừ chuyện hợp tác làm ăn, có khả năng sẽ tiến hành hôn nhân thương nghiệp với tập đoàn Hồng Thăng...

Trần Mặc, Từ Thu, Từ Tiêu...

Bàn tay của Tạ Ung đặt trên chuột máy tính không nhúc nhích, trước mắt vô số manh mối đều quy về một hướng.

Anh cầm điện thoại lên gọi một cuộc điện thoại nhanh, là giọng nam giới.

Bên kia bắt máy rất

Ánh sáng từ màn hình máy tính phản chiếu trong mắt Tạ Ung, giọng anh hơi trầm xuống:

"Nhiêu Dương, điều tra giúp tôi một người."

Bệnh viện trung tâm.

Tạ Ung đã đến bệnh viện này mấy lần, lần nào cũng đưa Từ Thu đến. Anh rất ít khi ốm nặng, bình thường chỉ cảm xoàng sốt nhẹ, cố chịu đựng uống thuốc theo toa là hết.

Tối hôm nay là giáng sinh, trung tâm thương mại và các cửa hàng được trang hoàng lộng lẫy, lái xe qua đoạn đường này, có thể nhìn thấy công nhân trèo lên thang mắc đèn nhiều màu sắc lên hai hàng cây ven đường.

Nghĩ đến chuyện khó khăn lắm mới thuyết phục được Từ Thu ăn lễ cùng nhau nhưng có nguy cơ ngâm nước nóng, Tạ Ung ôm cả bụng ấm ức không thể xả được.

Anh rất muốn tiếp tục qua lại với Từ Thu như trước kia, sau những cuộc cãi vả nho nhỏ thì xem như không có chuyện gì xảy ra chuyện này rất dễ, chỉ cần anh muốn.

Thế nhưng từ hôm qua đến hôm nay khung chat với Từ Thu vẫn im hơi lặng tiếng, anh viết rồi lại xóa, xóa rồi lại viết, cuối cùng vẫn không ấn gửi đi.

Đương nhiên, lòng tự trọng không cho phép anh xuống nước trước, nhưng đó chỉ là thứ yếu. Anh không thể đối mặt với những vấn đề tiềm ẩn giữa anh và Từ Thu, thứ anh muốn không phải những vui thích nhất thời, anh muốn xâm nhập vào thế giới nội tâm cô, cùng cô xác định tương lai rõ ràng.

Một cuộc cãi vả có thể miễn cưỡng cho qua, song sau này thì sao? Cô không muốn nói với anh tất cả mọi thứ về cô, tự anh nghĩ cách là được.

Nhớ tới tin tức Nhiêu Dương gửi đến, về gia cảnh của Từ Thu và mọi thứ có thể điều tra được, vẻ mặt anh trở nên phức tạp và nặng nề.

"Người anh em, tôi đã cố hết sức điều tra giúp cậu đấy, nhưng mà đám bạn tôi hay chơi cũng không tiếp xúc nhiều với giới kinh doanh, vì thế những thứ hỏi thăm được cũng không nhiều. Từ Thu mà cậu nói, mẹ cô ấy đúng là chủ tịch tập đoàn Trường Thanh, Trường Thanh là xí nghiệp dược lâu đời, gia sản dư sức cho mẹ con cô ấy sống hai đời. Cô ấy không còn cha, nghe nói trước đây cha cô ấy cũng làm chính trị, sau đó dường như đã mất trong một lần theo quân đội đến khu vực thiên tai giúp đỡ người bị nạn. Ngoài ra tôi còn điều tra được vài chuyện khác, đều là chuyện vụn vặt không đáng kể, người ta nói hai mẹ con cô ấy đều mắc bệnh tâm thần, không biết có phải do di truyền hay không, hơn nữa tình cảm mẹ con rất tệ. Khi còn bé Từ Thu rất bất thường, gây ra rất nhiều rắc rối, nếu không may mắn đầu thai vào nhà giàu, e rằng đã không sống đến giờ. Cô gái đó, mới mười mấy tuổi đã phải phẫu thuật, hình như liên quan đến gan. Sau đó, tôi còn nghe được nữ chủ tịch tập đoàn Trường Thanh sắp kết hôn với ông chủ Hồng Thăng, gia đình bọn họ thật thú vị, tại sao không cho hai đứa con lấy nhau nhỉ? Mà cậu nữa, cậu bảo tôi điều tra chuyện này làm gì, nhiều năm qua bên cạnh cậu ngay cả một con ruồi cũng không có, đừng nói chi con gái..."

Tổ tiên dòng họ Nhiêu Dương đều làm chính trị, hai người lớn lên cùng nhau trong đại viện, phạm vi quan hệ rộng rãi, bây giờ nói mình không có quan hệ gì với quyền lực và giới nhà giàu, chẳng khác nào nói đùa. Cuối cùng còn đá ngược vấn đề lên người anh, pha trò cợt nhã, Tạ Ung bực bội dứt khoát cúp máy, không nghe phần còn lại nữa.

Những tin tức này, Tạ Ung không thể chấp nhận ngay tức khắc, bình thường cô che giấu quá kỹ, anh hoàn toàn không ngờ ngoài căn bệnh kia, cô còn nhiều góc khuất không muốn ai biết như vậy.

Anh nên điều tra nhiều hơn từ sớm mới phải, nếu không phải sợ Từ Thu giận vì bị xâm phạm quyền riêng tư, anh đã không cẩn thận từng li từng tý, không dám vượt qua Lôi Trì nửa bước, dẫn đến tự chuốc phiền phức chi mình Giả sử anh biết những chuyện này sớm hơn, nhất định anh sẽ không vì cảm xúc của mình mà bức Từ Thu vạch trần vết sẹo.

Mồ côi từ nhỏ, gia đình khiếm khuyết, còn có một người mẹ từng mắc bệnh tâm thần Tạ Ung cúi đầu ôm trán, huyệt Thái Dương nhảy thình thịch thình thịch, chỉ cần nghĩ đến điều đó, trái tim anh vừa sốc vừa đau.

Giờ cao điểm dòng người đông đúc, lúc Tạ Ung nhìn bảng đồ chi tiết các khoa dưới sảnh chính bệnh viện, bên ngoài người đến người đi. Anh đứng nguyên tại chỗ, nhìn người chồng đỡ người vợ đang mang thai, cũng nhìn bà lão với mái tóc hoa râm chăm sóc người bạn đời cũng già không kém.

Anh nhớ đến cha mẹ mình, tôn trọng nhau, yêu thương nhau đến tận bây giờ, anh lớn ngần này nhưng luôn được gia đình che chở, chưa từng chịu khô.

Từ Thu là vấp ngã đầu đời của anh.

Là mối tình đầu, là người đầu tiên Tạ Ung yêu đến thế, anh lún vào quá sâu, xung quanh đã hóa thành bùn, khiến anh không thể thoát ra, cũng chẳng muốn thoát ra.

Thời điểm Tạ Ung phát hiện mình yêu Từ Thu, đại khái vào khoảng đầu thu, anh đang đọc dỡ quyển "Giết con chim nhại"

"Bạn không bao giờ có thể thật sự hiểu một người cho tới khi bạn nhìn mọi việc từ góc nhìn của người ta, cho tới khi bạn bước vào nội tâm của người ta và thử đi lại vòng quanh trong đó."

"Một khi bạn đi qua con đường của anh ta, bạn còn đau khổ hơn cả anh ta."

* Giết con chim nhại: To Kill the Mockingbird là cuốn tiểu thuyết của Harper Lee; đây là cuốn tiểu thuyết rất được yêu chuộng, thuộc loại bán chạy nhất thế giới với hơn 10 triệu bản. Cuốn tiểu thuyết được xuất bản vào năm 1960 và đã giành được giải Pulitzer cho tác phẩm hư cấu năm 1961. Wikipedia. Hai câu trên ngụ ý đôi khi những gì bạn nhìn thấy không phải là sự thật, những gì bạn hiểu chỉ là phần nổi của tảng băng trôi trên mặt nước. Vì vậy, đừng bao giờ sử dụng những giả định chủ quan của bản thân để suy đoán về người khác, đừng bao giờ nghe ai từ miệng người khác, và đừng tin vào những lời đàm tiếu. Bạn sẽ không thể nhìn ra sự thật cho đến khi bạn trực tiếp tiếp xúc với anh ta. Hãy cố gắng cảm nhận bằng trái tim, để suy nghĩ một cách thấu cảm, thay vì mở miệng là những gì tôi nghĩ, những gì tôi nghĩ. "Không biết nguyên hình, miễn bình luận" cũng là một thái độ sống của bản thân, cũng là sự tôn trọng tối thiểu đối với người khác và chính bản thân mình.
Bình Luận (0)
Comment