Bắt Được Thóp Của Anh Rồi - Chước Thanh Chi

Chương 44

Sân điền kinh Đông Uyển là nơi tản bộ yêu thích của sinh viên Tây Đại. Lúc Tạ Ung đến, ánh mặt trời ngày đông vẫn còn gay gắt, cả sân điền kinh Đông Uyển kín người, còn náo nhiệt hơn Chu Thừa miêu tả. Có vẻ như sinh viên toàn trường kêu gọi tất cả các câu lạc bộ tổ chức hoạt động, mọi người tụ tập tốp năm tốp ba vô cùng sôi động, nào đàn hát kèn trống, thậm chí có cả bán hoa.

Nguyên nhân chủ tịch hội học sinh tiền nhiệm mất chức chính là vì nhận hối lộ, tham ô công quỹ, phô trương lãng phí. Đương nhiên Tạ Ung và Chu Thừa sẽ không đi vào vết xe đổ đó, ngoại trừ tổ chức các hoạt động ngoại khóa chính quy, thỉnh thoảng mới tụ tập nhỏ ở nơi công cộng như thế này, tuy sơ sài nhưng ít nhất không bị đàm tiếu.

Chu Thừa chọn một khu ở hướng Tây Bắc, mọi người quây quần chơi riêng ở đây, bọn họ tụ tập thành một hội, nghe tiếng thì giống như đang chơi trò nói thật hay mạo hiểm. Vị trí của Tạ Ung ở bên trái Chu Thừa, bên phải anh ta chính là Quý Nguyệt, cạnh Quý Nguyệt là Từ Thu. Hôm nay nhiệt độ không thấp, Từ Thu mặc áo dệt kim trắng cổ lá sen và quần dài, gương mặt nhỏ vùi trong khăn quàng cổ.

Từ khi mọi người nhìn thấy Tạ Ung, bầu không khí bỗng trở nên sôi động hẳn, đủ hiểu ngày thường anh được mọi người chào đón như thế nào Chỉ có Từ Thu, từ đầu đến cuối, ngoại trừ ban đầu nhìn anh một cái, sau đó không bố thí cho anh thêm một ánh mắt nào nữa.

Trái tim anh như thể bị treo lên ngọn cây, lơ lửng giữa không trung, không chịu đáp xuống.

Chơi được nửa vòng, đến phiên Tạ Ung chọn bị trừng phạt, khay đựng thăm bày ngay trước mặt, song ánh mắt Tạ Ung chợt hoảng hốt, anh đứng im bất động hồi lâu. Ngay cả Chu Thừa cũng nhận ra anh mất tập trung, anh ta dùng khuỷu tay huých anh một cái, “Chủ tịch Tạ, cậu đang làm gì vậy, mau rút đi thôi...”

Lúc này Tạ Ung mới như bừng tỉnh khỏi mộng, anh rút một lá thăm, anh còn chưa kịp đọc thì Chu Thừa đã nghiêng đầu nhìn sang, “Nói lời thật lòng, ai muốn biết lời thật lòng của chủ tịch Tạ của chúng ta, nhân lúc này mau hỏi đi nha...”

Loại trò chơi này, nói trắng ra là để thỏa mãn ham muốn tò mò và sở thích xấu tính của con người, hỏi vài chuyện bình thường không dám hỏi, ví dụ như tình yêu nam nữ, hoặc làm vài chuyện bình thường không dám làm, như là ôm hôn.

Các cô gái xấu hổ không dám hỏi, ngược lại chỉ có hai cán sự thuộc quản lý của Chu Thừa to gan, liều chết muốn trêu đùa Tạ Ung, “... Tớ tớ, chủ tịch, chúng tớ muốn hỏi một chút, trong số mọi người đang ngồi ở đây, có người cậu thích không?”

Lời này vừa thốt ra, mọi người ngay lập tức trở nên phấn khích, người nghe được ít thông tin đều quay sang nhìn Quý Nguyệt, người không biết gì thì cúi đầu xì xào bàn tán, nghe ngóng chuyện vui.

Chỉ có ba người trong tâm bão, Tạ Ung, Chu Thừa và Quý Nguyệt có những biểu hiện kỳ lạ.

Sau khi câu hỏi được đặt ra đúng một giây, ánh mắt Tạ Ung hướng về Từ Thu, ánh mắt đối phương không cố định, chẳng biết đang nhìn cái gì, cô hơi mỉm cười, hoàn toàn không quan tâm vấn đề này một chút nào.

Tạ Ung cắn chặt răng cấm, nghênh đón ánh mắt mong chờ của tất cả mọi người, sau đó nhìn thẳng về phía Từ Thu, anh đáp: “Có.”

Lúc này, thay vì im lặng, mọi người càng ồn ào hơn, quần chúng hóng chuyện đều cho rằng mình sắp được “ăn dưa” trực tiếp, ai cũng nghĩ anh đang nhìn Quý Nguyệt.

Bị mọi người nhìn không chớp mắt, Quý Nguyệt bình thản lắc đầu, ngay cả phủ nhận cũng cười nhẹ nhẹ nhàng nhàng.

“Không phải tôi đâu nha, tôi và Tạ Ung chỉ là bạn học bình thường thôi.” Lúc này, không ai chú ý đến Từ Thu đang ngồi bên cạnh Quý Nguyệt, cũng không biết cô đứng lên từ lúc nào, trước khi đi còn nói nhỏ gì đó vào tai Quý Nguyệt. Chỉ có Tạ Ung, gần như chỉ sau khi Từ Thu xoay người một giây, anh cũng vội đứng lên, “Thật có lỗi, đột nhiên tôi nhớ có việc phải giải quyết. Mọi người ở lại chơi thong thả, phần còn lại Chu Thừa sẽ lo liệu, tất cả chi phí tôi mời.”

Bỏ lại một câu như thế, cũng mặc kệ tiếng ồn ào tiếc nuối sau lưng, Tạ Ung đi theo hướng Từ Thu đi trước đó, lòng khẽ bối rối tìm kiếm bóng dáng cô trong đám đông.

Dòng người đông như trẩy hội, Tạ Ung đi chen lấn đi qua, trong chớp mắt định lấy điện thoại gọi cho Từ Thu thì anh nhìn thấy cô đi về phía nhà vệ sinh công cộng ở phía bắc sân điền kinh.

Anh dừng bước chân, đứng nguyên tại chỗ — Nếu đã tìm được thì không cần vội vã.

Cho đến khi đằng sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập, tiếp theo là một giọng nữ lanh lảnh mang theo chút bất ngờ: “Tạ Ung?”

Tạ Ung nhìn lại, không quen, anh chần chờ mấy giây: “Cô là...?

Cô gái đó là Ô Thuần, cô ta đi chung với Bành Anh, nghe nói sân điền kinh rất vui nên đến xem, không ngờ gặp được người trong lòng ở chỗ này.

Trông Ô Thuần có vẻ thẹn thùng, mặt đỏ như táo chín, lúc tự giới thiệu giọng cũng run run: “Chào Tạ Ung, anh không biết em, nhưng em thì biết anh. Em... Em rất ngưỡng mộ anh, bây giờ... Em có thể add wechat của anh không..."

Nói xong, cô ta lấy điện thoại di động từ trong túi ra, tay mở khóa cũng run rẩy. Tạ Ung khẽ nhíu mày, thấy Ô Thuần mở giao diện quét mã QR, anh lùi về phía sau một bước, thái độ xa cách:

“Bạn học, ngại quá, tấm lòng của bạn tôi xin nhận. Còn add wechat thì thôi vậy. Xin lỗi.”

Nói xong, Tạ Ung xoay người rời đi

ngoại hình anh quá bắt mắt trong đám đông, chẳng bằng đến một nơi vắng vẻ tý chờ Từ Thu.

Thấy Tạ Ung không để ý đến mình, còn muốn đi, Ô Thuần có chút nóng nảy, nói với theo bóng lưng Tạ Ung: “... Em là bạn cùng phòng với Từ Thu.”

Bước chân Tạ Ung bỗng khựng lại, lúc quay đầu, anh nhận thấy vẻ mặt nữ sinh có chút phẫn uất bất bình.

“Tạ Ung, em biết anh và Từ Thu đang ở bên nhau, chẳng lẽ anh không muốn nghe thử, trước mặt bọn em Từ Thu nói gì về anh à?”

Lúc rời khỏi toilet, Từ Thu nhìn thấy một cảnh như vầy

Ô Thuần đứng đối diện Tạ Ung, không biết đang nói gì. Thế nhưng chỉ trong chớp mắt, cô bỗng hiểu được cảm giác của Tạ Ung khi nhìn thấy cô nói chuyện với Trần Mặc Cũng như cô hiện giờ, tuy chỉ có chút yêu thích và ham muốn chiếm giữ Tạ Ung mà thôi, nhưng nhìn thấy cảnh này còn bực bội, chớ nói chi Tạ Ung.

Có điều, tính Từ Thu vốn lạnh nhạt, ý nghĩ như vậy chỉ chạy thoáng qua trong đầu, cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, vẫy vẫy những giọt nước còn đọng trên tay rồi rời đi.

Chưa đi được mấy bước, phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập, sau đó cổ tay Từ Thu bị người nắm chặt, cô quay đầu lại, quả nhiên là Tạ Ung.

Nhớ lại cảnh hai người chia tay không mấy vui vẻ hai ngày trước, nhất thời Từ Thu không biết nói gì cho phải. Ngược lại Tạ Ung mở miệng trước, giọng điệu nhẹ nhàng như thường: “Cậu định đi đâu thế?”

Từ Thu không đủ sức tránh, cô không giãy giụa, chỉ rũ mắt, “Tôi đi đâu không quan trọng.” Cô ngẩng đầu nhìn Ô Thuần sau lưng Tạ Ung cách đó không xa, cô không thấy rõ vẻ mặt đối phương, song có vẻ không được tốt lắm. “Cậu nhất định phải lôi kéo tôi trước mặt mọi người à? Người ta vẫn đang chờ cậu đằng kia kìa.”

Tạ Ung vẫn nắm tay cô, hơn nữa còn tự động phớt lờ nửa câu sau của cô, anh vẫn cố chấp: “Cậu khoan đi đã...” Chẳng hiểu tại sao, anh có dự cảm một khi anh thả tay cô ra, từ nay về sau quan hệ giữa anh và Từ Thu sẽ thật sự rơi xuống hố băng. Dù anh muốn từ từ tiến đến, e rằng cô cũng không cho anh cơ hội.

Từ Thu nhíu mày, giống như có chút bất đắc dĩ, lại có chút bực dọc, cô nhìn Tạ Ung: “Vậy cậu muốn như thế nào?”

Yết hầu Tạ Ung trượt lên trượt xuống, “Ít nhất... Đưa tôi theo.”

Cuối cùng Từ Thu vẫn không nói là muốn đi đâu.

Tạ Ung tự chủ trương, sau khi Từ Thu lên xe, anh lái xe thẳng về nhà mình.

Trên đường đi, hai người đều không nói một lời. Tạ Ung muốn lên tiếng, nói gì đó để xoa dịu bầu không khí, có điều cánh tay Từ Thu gác lên cửa sổ xe, cô nhắm mắt lại, không biết đã ngủ hay chưa.

Dừng đèn đỏ, Tạ Ung ngắm nhìn cây thông noel hai bên đường đến xuất thần, bất thình lình, bên cạnh truyền đến giọng nói quen thuộc:

“Nữ sinh ban nãy, ở cùng ký túc xá với tôi.”

Tạ Ung nhìn lại, Từ Thu vẫn nhắm mắt, duy trì tư thế như vừa rồi. Anh “Ừ” một tiếng, “Cô ta nhắc đến cậu cho nên tôi mới dừng lại nói chuyện.”

Nếu không phải cô ta nhắc đến hai chữ “Từ Thu”, đại khái câu chuyện giữa bọn họ đã dừng lại ngay tại lúc xin add wechat kia.

“Hai người đã nói gì?” Rốt cuộc lúc này Từ Thu cũng mở mắt ra, có điều cô không nhìn Tạ Ung, ánh mắt bị thu hút bởi cây thông noel khổng lồ trên quảng trường cách đó không xa.

Tạ Ung nhìn cô, mãi cho đến khi đèn xanh, anh vẫn không đi tiếp mà lái đến dưới gốc cây thông noel ngắm cảnh.

“Cô ta nói, lúc cậu nhắc về tới trước mắt cô ta, cậu nói cậu hoàn toàn không quan tâm tôi, là tôi quấn lấy cậu.” Giọng Tạ Ung bình thản, trên gương mặt đẹp trai trong trẻo phản chiếu đủ ánh đèn màu sắc từ cây thông noel.

Trời bên ngoài đã lờ mờ tối, rất nhiều người tụ tập chụp ảnh dưới gốc cây thông noel.

Từ Thu nở nụ cười, tiếng cười kia rất nhẹ, gần như không thể nghe thấy, “Cô ta nói thật đấy. Vậy còn cậu, cậu trả lời thế nào?”

Khi nghe được tiếng cười của Từ Thu, trái tim luôn treo lơ lửng của Tạ Ung mới từ từ đáp xuống đất.

“... Tôi nói, tôi biết. Bởi vì Từ Thu không chỉ nói trước mặt các cô như vậy, ở trước mặt tôi, cô ấy cũng nói như vậy đấy.”

Thậm chí, ở trước mặt anh, cô còn nói khó nghe hơn một chút. Cô vốn không hề quan tâm, ai có thể dùng lời nói và hứa hẹn để giam cầm cô chứ, ai có thể dùng lời cô đã nói để làm nhược điểm chống lại cô chứ. Những chuyện đó Tạ Ung biết hết, trong mối tình này, anh là kẻ thua cuộc, là bị thuần hóa, anh can tâm tình nguyện làm kẻ thua cuộc.

Từ Thu quay đầu lại, mặt không đổi sắc nhìn Tạ Ung, một lát sau cô đột nhiên tươi cười, lần này vui vẻ hơn hẳn.

“Tạ Ung,” Từ Thu thở dài một tiếng "Về nhà đi. Tôi đã hứa là sẽ đón giáng sinh cùng cậu mà. "
Bình Luận (0)
Comment