Công ty Hồng Thăng ở trong trung tâm thành phố, rất xa khu biệt thự ở ngoại ô phía nam, chạy tới đây một chuyến rồi về cũng không ngại phiền phức, không phải là đuổi theo tới đây chứ.
Vẻ mặt Từ Thu không rõ là có ổn hay không, tóm lại vừa rồi lúc nói chuyện với Tạ Ung, ý cười như có như không trong mắt cô đã biến mất. Cô xoay người, cùng Tạ Ung đi tới phòng ngủ, bọn họ đứng ở lan can lầu hai có thể nhìn thấy bóng dáng Trần Mặc ở dưới lầu.
Người đàn ông cao lớn, nhưng đứng trước mặt Từ Tiêu cũng không còn sức công kích, anh ta lộ ra vẻ cung kính và khiêm tốn.
Từ Thụ ngăn một người giúp việc đang đi ngang qua, cô hơi nâng cằm, ánh mắt tỏ ý nhìn Trần Mặc dưới lầu: "Anh ta tới đây làm gì?"
Cô gái nhỏ bị chặn lại hơi cúi đầu, giọng nói dịu dàng: "Cô hai, cô hỏi phó tổng giám đốc Trần sao? Anh ta tới tặng quà cho tổng giám đốc Tiêu. Tuần nào anh ta và tổng giám đốc Trần cũng tới nhà vài lần, có lúc sẽ tặng trang sức quý hiếm, cho dù tổng giám đốc Từ không có ở nhà, bọn họ cũng sẽ tới tặng quà để bày tỏ tâm ý."
Xem ra Trần Mặc đã rất quen thuộc với những người trong nhà, người khác nhắc đến anh ta đều tỏ vẻ thân thiết.
Sau khi người hầu rời đi, hay tay Từ Thu đặt trên thành lan can, không biết cô đang nói với Tạ Ung hay là đang nói với chính mình. "... Hay cho bày tỏ tâm ý. Không biết còn cho là Trần Mặc mới là con trai trong nhà."
Tạ Ung đưa tay ôm lấy Từ Thu, "Đi thôi, chúng ta đi xuống xem thử." Lúc hai người đang xuống lầu, ánh mắt Trần Mặc cũng bị tiếng bước chân hấp dẫn, anh ta nhìn thấy Từ Thu khôi phục lại bình thường, trên mặt anh ta lập tức nở nụ cười áy náy: "Tiểu Thu? Nghe nói em đã trở về, tôi đang định lên lầu tìm em."
Từ Thu ngoài cười nhưng trong không cười: "Tìm tôi làm gì?"
Trần Mặc nhìn Tạ Ung bên cạnh Từ Thu, anh ta nói tiếp: "Đương nhiên là tới thăm em, nói gì thì tôi cũng xem như một nửa anh trai của em, hai ngày trước tôi có lòng tốt lại phạm phải sai lầm làm cho em phát bệnh, thật là tôi không nên như vậy. Tiểu Thu, hôm nay tôi đến đây, một là tặng quà cho dì Từ, hai là... Cũng tới để xin lỗi em. Là tôi không hỏi rõ dì Từ đã tùy tiện nói chuyện năm đó cho em nghe, ngôn từ cũng không đúng, lần sau tôi sẽ không như vậy nữa."
Nói xin lỗi xong, lời trong lời ngoài đều nhắc đến "có lòng tốt lại phạm phải sai lầm", tìm lời giải thích lánh nặng tìm nhẹ như vậy, rõ ràng anh ta muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, nếu như Từ Thu không tha thứ cho anh ta, ngược lại có vẻ cô là một người lòng dạ hẹp hòi.
Người khác không biết, cô là người trong cuộc còn không biết hay sao? Cuối cùng Trần Mặc là thật lòng hay giả dối, hình như chỉ có anh ta mới rõ nhất. Chuyện lúc đó, là người bình thường nhắc tới cũng sẽ không dùng lời nói thẳng thắn, vẻ mặt trở nên nghiêm túc như vậy. Anh ta thấy tâm trạng cô bất ổn mà còn từ từ dồn cô vào chỗ chết.
Trong lòng Từ Thu không nhịn được tức giận, nhưng đứng trước mặt mọi người, khóe môi cô cũng nhếch lên, "Tôi biết anh có lòng tốt, tôi không có ý trách anh. Huống chi tôi cũng đã khỏe lại rồi, cũng đã về bên mẹ tôi, sau này chúng ta đều là người một nhà, không cần phải nói như người xa lạ."
Từ Thu nhấn mạnh ba chữ "người một nhà" này. Trần Mặc cũng cười phụ họa cho Từ Thu. Bầu không khí trong phòng khách xem như vô cùng hài hòa, thật ra sóng ngầm đã bắt đầu dậy sóng rồi.
Nhưng đột nhiên Từ Tiêu lên tiếng, cũng không biết bà có nhìn thấy tranh đấu ngầm giữa Từ Thu và Trần Mặc hay không, nhưng đối với đứa con gái mất mà lại có lại được này, bà ngậm trong miệng sợ tan, xảy ra chuyện đương nhiên chỉ có thể là lỗi của người khác.
Vẻ mặt bà nghiêm túc, bà không nặng không nhẹ trách Trần Mặc:
"Đứa trẻ này con cũng thật ra, trước đây lại rất chững chạc, lần này không hỏi rõ đã đi nói với Tiểu Thu. Nhưng mà dù sao con cũng có lòng tốt, dì không nỡ trách con cái gì, sau này nhớ phải cẩn thận một chút, đừng giống như hai ngày trước, lại làm loạn ra chuyện gì nữa."
Dù sao Từ Thu mới là con ruột, mặc dù bình thường Trần Mặc luôn tận tâm tận lực vì chuyện của hai nhà, lại vừa hiếu thảo, nhưng lúc mấu chốt, ai là người thân chỉ cần liếc mắt nhìn sơ cũng có thể nhìn ra.
Trần Mặc vâng lời: "Dạ, dì nói rất đúng, con đã nhớ rồi ạ."
Mỗi ngày Từ Tiêu đều trăm công ngàn việc, bà chỉ nói vài câu đã bị thư ký gọi đi, nhất thời xung quanh chỉ còn lại ba người Từ Thu, Tạ Ung và Trần Mặc.
Trần Mặc nhìn Tạ Ung hỏi: "Đây là?"
Giọng nói Từ Thu trở nên lạnh lùng: "Được rồi Trần Mặc, người cũng đã đi rồi, anh còn giả vờ gì nữa, không phải anh đã điều tra hết về tôi từ lâu rồi hay sao, anh còn không biết anh ấy là ai?"
Nụ cười trên mặt Trần Mặc từ từ biến mất, anh ta nhìn thẳng vào Từ Thu, nhưng lại hơi nghiêng người đưa tay tới trước mặt Tạ Ung: "Chào cậu, tôi là Trần Mặc, tôi là... Anh trai tương lai của Tiểu Thu."
Trên mặt Tạ Ung không có biểu cảm gì, nhưng anh vẫn đưa tay tới bắt tay anh ta: "Tạ Ung."
"Đã nghe danh từ lâu."
Từ Thu kéo Tạ Ung ra phía sau mình. Trần Mặc thấy cô kính trọng nhưng không gần gũi với mình, mặt anh ta vẫn bình tĩnh: "Tối nay hai người ở lại ăn cơm tối đi, em đồng ý quay về cũng là chuyện đáng ăn mừng, người một nhà chúng ta cũng nên đoàn tụ.
"Người một nhà?" Từ Thu xủy một tiếng, "Tôi nhớ trước khi, không phải ngày nào anh cũng nói trước mặt tôi, anh muốn tôi trở thành người
một nhà với anh sao. Bây giờ cuối cùng cũng đã như ý nguyện rồi, anh
vui chura?"
Trước kia Từ Thu rất hay chặn họng người khác, lúc cô không vui rất rõ ràng, lời nói có gai, hôm nay giọng nói cố ý làm khó Trần Mặc lại càng rõ ràng hơn.
Trần Mặc cũng không giận, anh ta hoàn toàn khác với Từ Thu đang hùng hổ dọa người ở trước mặt: "Tiểu Thu, tôi không biết tôi đắc tội với em ở chỗ nào, tôi xin lỗi em, tôi..."
Lời còn chưa nói xong đã bị Từ Thu cắt đứt.
"Anh đứng ở trước mặt tôi là đã đắc tội với tôi rồi." Cô dừng một chút rồi bước tới gần, khẽ nói, "Anh cũng biết tôi mang thù như thế nào mà, tốt nhất sau này anh nên an phận thủ thường một chút."
"Còn nữa, đây không phải nhà họ Trần, đừng có rãnh rỗi chạy tới trước mặt tôi, làm cho tôi không vui thì tôi cũng sẽ làm cho cả nhà họ Trần đều không vui."
Nửa đêm Tạ Ung giật mình thức dậy từ trong giấc mơ, thời gian trên điện thoại hiển thị ba giờ năm phút sáng.
Trong lòng trống rỗng, trong phòng trong trống vắng. Buổi sáng ở nhà họ Từ anh nói mình ngủ một mình sẽ không quen chỉ là tùy tiện nói đại mà thôi, không ngờ tới buổi tối, phần lớn thời gian anh đều làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, ngay cả ác mộng cũng không thể làm cho một người ngủ say như anh tỉnh lại.
Trước khi Từ Thu cũng từng về trường học, anh cũng chưa từng bị như vậy. Có lẽ lúc đó trong lòng anh đã nắm chắc, anh biết rõ cô ở trường học hai ngày rồi sẽ về đây. Nhưng lần này lại không như vậy, cô về nhà họ Từ, sợ là không thể mười ngày nửa tháng đều qua đêm ở chỗ anh như trước nữa.
Trước khi chưa gặp Từ Thu, anh cô đơn một mình cũng chưa từng cảm thấy có vấn đề gì. Nhưng bây giờ Tạ Ung trở mình, không ngờ anh cảm thấy trằn trọc và cô đơn.
Lúc này, đột nhiên trong đầu Tạ Ung xuất hiện hai chữ. Kết hôn.
Anh lại càng hoảng sợ hơn, hai mươi năm nay anh cảm thấy kết hôn là một chuyện rất xa xôi, thậm chí đợi đến khi tầm ba mươi tuổi mới bắt đầu suy nghĩ tới chuyện này. Bây giờ anh vừa mới hai mươi tuổi mà đã bắt đầu suy nghĩ rồi,
Nhưng suy nghĩ này dạo một vòng trong đầu anh rồi lại cắm rễ ở trong lòng. Đương nhiên anh đã chấp nhận, anh mới hai mươi tuổi mà đã muốn kết hôn rồi.
Bởi vì nếu như kết hôn, Từ Thu sẽ ở với anh một cách hợp pháp, nửa đêm trong lòng anh sẽ có một người, đó là vợ anh và là người mà anh yêu nhất.
Nghĩ như vậy, lòng anh trở nên mềm mại. Suy nghĩ nảy ra trong đầu không thể ngăn cản được, cho nên anh càng nghĩ càng xa, sau đó lại ngủ thiếp đi, vậy mà anh lại nằm mơ một giấc mơ đẹp, Từ Thu mặc áo cưới đang đi về phía anh.
Thức dậy lần nữa theo đồng hồ sinh học đã là bảy giờ sáng, Từ Thu có hai bài kiểm tra, Tạ Ung ăn sáng xong đã lái xe tới nhà họ Từ đón cô. Anh được người giúp việc dẫn vào trong, lúc nhìn thấy Từ Thu, Tạ Ung hơi giật mình.
Cô không mặc quần áo bình dị như trước nữa. Váy dài và ủng ngắn rất xinh đẹp, áo khoác ngoài bằng nhung dài tới gối, mọi thứ đều làm cho cô tăng thêm cảm giác lười biếng lạnh nhạt.
Từ Thu rất trắng, đôi mắt hẹp dài, lúc thờ ơ liếc nhìn anh, mặc dù có hơi không đúng lúc nhưng Tạ Ung vẫn nhớ lại lúc anh vừa gặp Từ Thu không lâu, lần nào cô cũng gian dâm anh, chà đạp côn th*t anh.
Vẻ mặt từ trên cao nhìn xuống cũng là vẻ mặt này.